Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 61


Thiên Huỳnh không phản ứng lại, không những không để ý mà còn rút tay ra, trực tiếp rút tấm chân dệt kim mỏng che hết mặt cậu.
“A.” Thời Lục kêu lên thảm thiết, kéo chăn xuống để lộ ra một đôi mắt đen như mực mềm mại vô tội.
“Cậu hung dữ như thế làm gì.”
“Buổi tối ăn gì đây?” Thiên Huỳnh được hỏi một đằng trả lời một nẻo, ảnh mắt đảo xung quanh.
“Tùy cậu, cậu làm gì tớ cũng ăn.”
Kỳ thực Thiên Huỳnh không giỏi nấu cơm, chỉ biết làm một số món cơm nhà đơn giản do thường ngày tự làm nên mưa dầm thấm đất.
Lúc ở nhà Thiên Chính Dân không để cô nấu cơm, lúc đến nhà kia ba năm cũng chẳng chạm qua phòng bếp.
Mấy ngày nay cô đều ăn ở nhà, trong tủ lạnh còn có mấy nguyên liệu nấu ăn lần trước dạo siêu thị mua.

Thiên Huỳnh lấy ra cà chua và cá tím, rồi lấy luôn mấy quả trứng gà từ hộp giữ tươi.
“Vậy hôm nay chúng ta ăn cà chua xào trứng và cà tím thịt băm.”
Thiên Huỳnh đưa đồ vào bếp, mặc tạp dề chuẩn bị nấu ăn.
Thấy dáng vẻ cô chuẩn bị nấu ăn, Thời Lục không khỏi tò mò, lăn một vòng từ ghế sô pha ngồi dậy.
“Cậu nấu cơm thật à?” Nam sinh bên cạnh cô thăm dò.

Thiên Huỳnh xắn tay áo lên cắt cà tím, nghe vậy ngẩng đầu liếc cậu một cái.
“Nấu cơm cũng chẳng phải chuyện gì khó.”
Thời Lục nhớ lại, hình như trước giờ cậu chưa từng ăn qua đồ ăn Thiên Huỳnh làm.

Nhất thời, cậu không biết nói gì, có chút thấp thỏm, cũng có chút mong chờ.
“Cậu ngẩn ra đó làm gì?” Thiên Huỳnh thấy cậu bất động, quay lại nhìn.
“Tớ, tớ giúp cậu.” Thời Lục quả là đứng đờ ra đó, nhưng cậu không muốn đi nên đành xắn ống tay áo tình nguyện giúp đỡ.
Ánh mắt Thiên Huỳnh đánh giá cậu vài giây, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Thực sự là bữa cơm nhà rất đơn giản, Thiên Huỳnh vốn nghĩ rất nhanh sẽ xong.

Nhưng vì có Thời lục gia nhập nên cô quyết định làm thêm món nạm bò.
Thời Lục được giao nhiệm vụ gọt khoai tây.

Nam sinh mặc áo sơ mi thẳng thớm sạch sẽ, khuôn mặt anh tuấn lúc này đang ngồi xổm trước thùng rác, cầm khoai tay trên tay chịu thương chịu khó gọt sạch vỏ đi.
Bếp gas đã bật lên, Thiên Huỳnh bắt đầu làm món đơn giản nhất là cà chua xào trứng.
Đun nước sôi lên rồi lăn cà chua theo vòng tròn, lột vỏ, sau đó cắt thành từng miếng.


Trứng gà xào chín rồi thì cho ra đĩa, mặt khác cho cà chua mới cắt xong vào xào, rồi lại bỏ trứng vào, nêm gia vị trước khi tắt lửa.
Nghĩ Thời Lục thích ăn ngọt, Thiên Huỳnh đặc biệt bỏ thêm sốt cà chua và đường trăng, lúc rải hành thái lên thì hương thơm đã ngập phòng.
Động tác gọt khoai trên tay Thời Lục bất giác dừng lại.

Cậu nhìn Thiên Huỳnh mặc tạp dề thong dong trầm tĩnh mà bận rộn.

Đồ ăn trong nồi bốc lên khí nóng, khuôn mặt mơ hồ yên tĩnh đến dịu dàng.
Một trải nghiệm mới lạ khó có thể miêu tả.
Trong phòng bếp nhỏ hẹp, giữa tối hè chạng vạng đầy khói lửa nhân gian và mùi hương đồ ăn, cậu chợt có cảm giác hình ảnh với câu “Tuế nguyệt tĩnh hảo*” trong sách.
* Tuế nguyệt tĩnh hảo, hiện thế an ổn: Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an
Tay nghề Thiên Huỳnh rất tốt, Thời Lục mới nếm miếng đầu tiên đã cảm giác được.
Có lẽ do thừa hưởng tài năng nấu ăn của Thiên Chính Dân, cô có thể làm đồ ăn rất thích hợp và ngon miệng, khiến người ta không khỏi ăn nhiều một chút.
Sau khi ăn xong, Thời Lục rất tự giác mà đi rửa chén.

Cậu chủ đại khái là lần đầu làm việc này, cả quá trình đều rất vụng về, lúc dọn cơm thừa canh cặn suýt chút nữa đã làm rơi bát trên mặt đất.
Thiên Huỳnh đành phải giúp cậu dọn chén bát đến bồn rửa, chỉ cho cậu cách dùng giẻ lau.

Thời Lục chẳng hề để ý ngẩng đầu nói.
“Cậu yên tâm, phần còn lại giao cho tớ.”
Nam sinh vặn vòi nước, tràn đầy tự tin, trên tay đã bắt đầu ấn lên chai đựng nước rửa bát.
“Chờ một chút.” Thiên Huỳnh cởi tạp dề trên người mình xuống, ý bảo cậu cúi đầu.

Thời Lục ngoan ngoãn để cô mặc tạp dề vào cho mình, Thiên Huỳnh đứng ở sau lưng cậu thắt lại dây lưng.
“Đừng làm bẩn quần áo.”
“Ồ.” Một tiếng này cực kỳ ngọt ngào.
Thời Lục rửa chén có thể nói là vô cùng rối loạn nhưng cũng không quá nguy hiểm.

Thiên Huỳnh đứng một bên xem không dám tránh ra, chờ đến khi cậu rửa xong cái đĩa cuối cùng mới thả lỏng tâm tình xuống.

Toàn bộ quá trình còn mệt hơn với việc tự mình đi rửa bát nữa.
Thiên Huỳnh lặng lẽ đi rót cho mình một cốc nước.


Vừa mới uống được hai miếng, Thời Lục còn đang làm công tác dọn dẹp bỗng quay đầu nói.
“Tớ cũng muốn uống.”
Cô chuẩn bị đi rót một cốc khác cho cậu.
Thời Lục cúi mặt xuống, ý bảo cái cốc trong tay cô.
“Uống cốc này của cậu đi.”
Thiên Huỳnh đưa cốc của mình qua, Thời Lục cúi đầu hai ngụm, uống xong vẫn bình tĩnh tiếp tục làm việc.

Thiên Huỳnh nhìn chỗ cốc bị cậu chạm môi qua, mặt đột nhiên nóng lên.
Cô bình tĩnh cầm cốc ra ngoài rồi đổ hết phần nước còn lại trong cốc.
Buổi tối trước khi ngủ, Thiên Huỳnh và Thời Lục sửa soạn hành lý, trong tủ quần áo đã dọn trống một nửa cho cậu.

Quần áo Thiên Huỳnh không nhiều lắm, nhưng cô biết Thời Lục gần như không mặc quần áo lặp lại, chưa bao giờ mặc qua lần thứ hai.

Lúc ở biệt thự, trong phòng ngủ của cậu có một cái tủ quần áo rất lớn nên cô hơi lo lắng chỗ để không đủ.
Nhưng ngoài dự đoán, Thời Lục lần này lại không mang nhiều quần áo mà chỉ đưa vài cái áo sơ mi và quần tây bình thường, giày cũng chỉ có hai đôi.

Phải biết rằng, mỗi ngày dịp 5/1 ngắn ngủi cậu đều mang 3 đôi giày khác nhau.
“Cậu định ở hai ngày là về à?” Thiên Huỳnh thử hỏi, Thời Lục lập tức nhướng mày phản bác: “Đương nhiên là không phải.”
“Vậy quần áo của cậu lại nhẹ như vậy?”
Phần còn lại trong vali đều là đặc sản Bắc Kinh, bao lớn bao nhỏ để tràn đầy, chiếm hơn phân nửa trong lượng.

Có lẽ đây chính là tên đầu sỏ khiến cậu thở không ra hơi.
“Tớ….” Thời Lục ngừng lại, con ngươi xoay chuyển, “Quần áo nhẹ không đến được sao?”
Thiên Huỳnh nhìn mấy bao đặc sản trên đất, nhìn kiểu gì cũng không ra chữ nhẹ.
“Được thôi.” Cô miễn cưỡng.
Lúc Thời Lục tắm rửa xong, Thiên Huỳnh đang trải ga giường cho cậu trong phòng khách.

Chiếc sô pha ban ngày đã được mở ra và biến thành một cái giường đơn, sau khi trải ga giường màu xanh nước biển sọc dài và đặt gối lên thì đã chẳng còn chút bóng dáng nào của ghế sô pha.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp thoải mái, tràn ngập hương vị gia đình.
Thời Lục cực kỳ thích màu xanh nước biển.


Thiên Huỳnh dựa theo sở thích của cậu để mua chăn nệm trong nhà.
Tuy là như thế, cậu vừa nhìn thấy cái “giường” này đã than ngắn thở dài, trên đầu còn quấn khăn, ngồi xếp bằng ở đó gục đầu xuống.
“Sao không lau khô tóc?” Thiên Huỳnh đi ra phía sau cậu, lấy khăn lông bọc trên đầu cầu bắt đầu lau tóc.

Thời Lục mặc kệ cô, một hồi sau tóc đã khô bớt, Thiên Huỳnh ngừng tay đi lấy máy sấy.
Góc áo đột nhiên bị kéo lấy.

Thiên Huỳnh quay đầu lại, nhìn Thời Lục đáng thương ngẩng đầu.
“Tớ không thể ngủ với cậu sao?”
“…”
Hít thở không thông 3 giây.
Thiên Huỳnh đẩy cái đầu ra vẻ đáng thương của cậu ra, nhìn cậu chăm chú từ trên xuống dưới, ánh mắt bình tĩnh, nói từng từ rõ ràng.
“Thời Lục, cậu là lưu manh sao?”
“Tớ không phải.” Thời Lục nhanh chóng phủ nhận, lập tức khoe mẽ: “Tớ là Lộc Lộc.”
“Chẳng qua một mình tớ ngủ bên ngoài thì hơi sợ mà thôi.” Thấy cô không phản ứng, Thời Lục tiếp tục giải thích, giọng điệu chân thành mà bất lực.
“Bên ngoài bóng cây lúc ẩn lúc hiện, đen như mực, còn có tiếng động kỳ quái vang lên…”
“Cậu đừng sợ.” Thiên Huỳnh mặt không biểu cảm: “Bồ Tát sẽ phù hộ cậu.”
“…”
Trong phòng khách vang lên tiếng tắt đèn “lạch cạch”, cả cửa phòng ngủ cũng đóng lại, tia sáng cuối cùng biến mất trong kẽ hở, toàn bộ căn phòng chìm vào bóng tối yên lặng.
Ngoài cửa sổ đúng như Thời Lục nói, bóng cây lắc lư, rung chuyển với những âm thanh không rõ.

Ánh sáng mờ xuyên thấu qua đổ bóng trên sàn nhà, càng ngày càng kỳ quái.
Thời Lục nằm trằn trọc trên ghế sô pha tâm phiền ý loạn, khó đi vào giấc ngủ.
Nhắm mắt lại, hoàn cảnh lạ lẫm và sự trống rỗng xung quanh xuất hiện.

Cậu đếm tiếng tích tắc rất nhỏ khó phát hiện của đồng hồ trên tường, từng chút từng chút, không biết đã qua mấy ngàn con số mới chậm rãi đi vào giấc ngủ giữa đêm khuya.
Ngày hôm sau Thiên Huỳnh thức dậy, Thời Lục đã rửa mặt xong rồi ra ngoài mua bữa sáng.

Cô nhìn quầng thâm trên mắt cậu, mở túi bóng ra rồi căn miếng bánh bao bên trong.
“Tối hôm qua không ngủ được sao?”
“Ừm.” Thời Lục ấm ức trả lời: “Đã nói là tớ sợ rồi mà.”
Thiên Huỳnh dừng lại, từ từ ăn bánh bao nhỏ, như đang suy nghĩ gì đấy.
“Nhưng cũng không sao, thời gian dài sẽ quen thôi.

Chỉ là ngủ không được thôi, có gì to tát đâu.” Thời Lục thấy thế, rũ mắt xuống khẽ thở dài rồi tự trách.
“Đều tại tớ, nếu gan lớn chút thì tốt rồi, cũng không cần gây phiền phức cho A Thiên như thế.” Thời Lục vừa dứt lời than thở, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn cô một chút, vừa lúc bị Thiên Huỳnh giữ lấy.

Cậu hoảng hốt rút lại, hơi mất tự nhiên cầm một cái bánh bao nhét vào trong miệng.
“Cậu không cần phải lo cho tớ.” Giọng nói Thời Lục lúc đang ăn không rõ ràng, cậu vẫn kéo dài giọng đáng thương: “Bồ Tát sẽ phù hộ tớ.”
“…” Thiên Huỳnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Đừng nói nữa.”
“Đêm nay cậu dọn vào đi.”
“Thật à?…” Cuối cùng Thời Lục cũng thu lại dáng vẻ giả vờ kia, niềm vui chưa kịp bộc lộ hết thì đã thấy Thiên Huỳnh nhìn sang, giây tiếp theo.
“Ngủ dưới đất và trên sô pha, cậu chọn một cái đi.”
“…”
“Tớ chọn sô pha.” Thời Lục rất nghe lời nói.
Ăn xong bữa sáng thì vẫn còn một chút thời gian để làm việc.
Thiên Huỳnh sửa soạn chuẩn bị ra ngoài, đồng thời không quên dặn dò cậu.
“Trưa nay tớ không về, cậu tự làm gì đó ăn đi.

Gần đây có một công viên thương mại, cậu có thể ra ngoài chơi một chút hoặc ở nhà vẽ tranh nghỉ ngơi, chờ tối tớ về thì cùng ăn cơm.”
“Biết rồi.” Thời Lục đáp lại.

Từ trong phòng đi ra, lúc Thiên Huỳnh dừng lại trước cửa khom lưng thay giày, Thời Lục đã đứng trước mặt cô, bỏ vào túi cô một đồ vật nhỏ.
Một tấm thẻ mỏng, không có trọng lượng.

Cô thấy là thẻ ngân hàng thì muốn chất vấn.
“Sinh hoạt phí của tớ.” Thời Lục chẳng hề để ý nói.

Thiên Huỳnh thấy tấm thẻ ngân hàng trong tay thì nhíu mày lại.
“Tớ không cần.” Cô trả thẻ lại, vô cùng nghiêm túc.
“Nếu cậu muốn tính toán như thế, vậy thì tớ cần phải trả một số tiền sinh hoạt khổng lồ trong ba năm trước đó.”
“Cái đó không tính.” Thời Lục không cần nghĩ ngợi đã phản bác.
“Đó là giao dịch của tớ và Thời Tư Niên.”
“Không có quan hệ với cậu.” Giọng nói Thời Lục mềm xuống, lại tiếp tục nhét thẻ vào tay Thiên Huỳnh.
“Ông ấy là ông ấy, tớ là tớ.”
“Đây là học bổng của tớ.” Thời Lục dừng lại rồi nói tiếp: “Tiền không nhiều lắm nhưng là tự tớ kiếm ra.”
“Sau này tớ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.” Cậu đứng đó rũ mắt lẳng lặng nhìn Thiên Huỳnh chăm chú.

Ánh nắng theo góc nghiêng chiếu vào trên mí mắt cậu, mỏng gần như trong suốt.

Sáng sớm yên tĩnh, giọng nói nam sinh cũng thật nhẹ.
“Đều cho cậu tiêu.”

Bình Luận (0)
Comment