Dòm Ngó Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 4

#04

Sao tai cậu ta lại đỏ đến mức ấy nhỉ? Chắc là không liên quan gì tới tôi chứ?

Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn nhìn Triệu Thiên Thụ, lại đúng lúc chạm phải ánh nhìn của cậu ta.

Chỉ có điều lần này có hơi kỳ lạ, ánh mắt cậu ta không còn khiêu khích nữa mà lại luống cuống dời sang chỗ khác, y như là chuột thấy mèo.

Tôi sững sờ, đến khi lấy lại tinh thần thì chợt nhận ra cậu ta đã không còn nhìn tôi nữa. Tôi nhìn chằm chặp cậu ta mấy giây, cậu ta vẫn nhất quyết không nhìn lại, như là cố tình tránh né.

Tôi cười nhạt một tiếng, đút điện thoại vào trong túi, tung tăng trở lại cửa hàng hải sản nhà chúng tôi.

Việc kinh doanh của Hiệu Sách Triệu Gia phát đạt đến nỗi bà nội đã qua sáu mươi của tôi cũng phải nhắc tới chuyện này. Bà nhìn hội con gái vây chặt Triệu Thiên Thụ bên phía đối diện, tặc lưỡi: “Người ta trưởng thành được như vậy cũng là một loại bản lĩnh đấy nhỉ. Không biết nhà họ Triệu đã tích bao nhiêu phúc, sao lại có đứa cháu kháu trai đến mức ấy chứ.”

Tôi nghe thấy vậy thì không được vui vẻ lắm, dính sát vào người bà, hỏi: “Sao ạ? Cháu gái bà không phải là áo bông nhỏ tri kỉ của bà ư?”

Bà nội bị tôi chọc cười: “Thế à?”

Tôi thì lại cười không nổi. Nghĩ nghĩ một lúc, tôi mở bức ảnh hài hước vừa nãy ra cho bà xem: “Hay là… con in bức hình này ra, dán lên ngoài cửa, để mấy cái cô nàng xinh đẹp kia cũng tới dạo cửa hàng của chúng ta nhé?”

Bà nội nheo mắt nhìn màn hình điện thoại của tôi một lúc lâu, nhíu mày: “Thằng bé lớn lên đẹp trai thật đấy.”

Bà chẳng lọt tai đến nửa chữ mà tôi nói. Tôi hậm hực tắt điện thoại, trốn vào trong phòng.

Cũng không biết có phải vừa quẳng mất một mớ tiền không nữa.

Mấy ngày sau đó, cửa hàng hải sản của chúng tôi vẫn cứ buôn may bán đắt. Tôi không có ý kiến gì với việc dậy sớm hỗ trợ bà, nhưng tôi không biết mổ cá, chỉ có thể cân hàng hộ, những việc cần đến kỹ thuật như là đánh vảy moi ruột gì đấy bà vẫn phải tự làm hết. Vậy nên khi quá đông khách, bà nội bận rộn liên hồi, có chút trở tay không kịp.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu, quyết định lên mạng đăng tin tuyển dụng việc làm hè bán thời gian.

Cửa hàng Hải Sản Ngô Gia tiếng tăm lừng lẫy ở chợ số Năm cần tìm một bạn nam trẻ tuổi, khỏe mạnh và chịu khó tới hỗ trợ. Lương lậu thỏa thuận.

Tôi vốn tưởng cũng phải mất một thời gian mới kiếm được người, không ngờ ngay ngày hôm sau đã có một thanh niên rất rắn rỏi tìm đến cửa. Bà nội của tôi là người tiếp đón anh ta. Bà thấy anh ta tuổi trẻ lại hay cười, thoạt nhìn cũng có vẻ khá được việc, liền giữ anh ta ở lại. Tôi nghe bà nói, anh ta là người địa phương, từ nhỏ đã theo ông bà ra biển đánh bắt hải sản, mổ cá đánh vảy cũng rất thành thạo.

Tôi nghe xong, cũng thấy vô cùng vừa lòng.

Buổi chiều tôi tới cửa hàng hải sản, từ đằng xa đã thấy nửa thân trên rắn chắc của người kia. Anh ta đang giúp chủ tiệm đồ khô bên cạnh dọn hàng, còn bà tôi đứng cạnh nhìn.

Mà Hiệu Sách Triệu Gia đối diện hôm nay đóng cửa.

Khu chợ số Năm được một lần hiếm hoi khôi phục sự bình lặng của ngày trước.

Tôi vẫn còn chưa kịp lên tiếng chào anh trai nhỏ, anh ta đã đột ngột xoay người, nhìn tôi chăm chú một hồi rồi bất thình lình mở to mắt, lớn tiếng hỏi: “Ngô Từ Từ đấy à?”

Tên tôi đúng là Ngô Từ Từ, thế nên tôi gật đầu hỏi lại: “Anh là?”

Anh chàng cao to kia tiếc nuối nói: “Tôi đây! Lâm Sâm đây!”

Anh ta nói như vậy, tôi mới bất chợt nhớ ra, trong kí ức của tôi quả thực có một người gọi là “Lâm Sâm”. Cậu ta là một người bạn mà mấy năm trước tôi đã quen biết tại đây, nghe thì có vẻ hơi phũ phàng, nhưng hồi ấy tôi cứ như nữ hiệp giải cứu một cậu nhóc bị người ta bắt nạt vậy.

Cậu bé bảo với tôi rằng mình tên là Lâm Sâm.

Nhưng tôi vẫn nghĩ Lâm Sâm này không phải là Lâm Sâm kia. Lâm Sâm trong trí nhớ của tôi cực kỳ thấp bé nhẹ cân, nếu không phải thế thì cũng chẳng bị người khác bắt nạt.

Tôi nhìn người nọ chằm chằm hồi lâu, rốt cuộc cũng mơ hồ trông thấy dáng vẻ của Lâm Sâm bé từ những đường nét trên khuôn mặt ấy. Một lúc sau, tôi mới nhả ra một câu: “… Mấy năm nay cậu ăn nhiều phết nhỉ.”

Lâm Sâm ngượng ngùng sờ đầu: “Thời kỳ dậy thì mà, cũng ăn nhiều hơn một tí.”

Cuối cùng tôi cũng nhận ra cậu ta! Lâm Sâm bé khi ngượng cũng thích sờ đầu như thế. Bỗng nhiên, tôi lại thấy hơi xót xa: “Ăn nhiều cũng tốt mà, ăn nhiều sẽ không bị người ta bắt nạt nữa.”

Lâm Sâm im lặng.

Tôi cũng lặng im.

Bà nội cất tiếng gọi chúng tôi, nhất thời phá tan bầu không khí bi thương nọ: “Tiểu Bảo, Tiểu Lâm, khách tới rồi kìa! Còn đứng đấy làm gì thế!”

Tôi đẩy Lâm Sâm vào trong: “Cứ ngẩn ra đó làm gì? Làm việc đi chứ.”

Lâm Sâm cười hì hì, lại bắt tay vào công việc.

Có Lâm Sâm ở đây, cũng chẳng còn chuyện gì cần đến tôi. Tôi nhìn theo dáng vẻ hăng say làm việc của Lâm Sâm, gật gà gật gù, sau đó xoay người, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Triệu Thiên Thụ.

Tôi sửng sốt.

Cậu ta ra khỏi hiệu sách từ khi nào vậy? Mà tại sao lại nhìn tôi như thế?

Cái vẻ mặt cau có kia trông chẳng dễ ưa tẹo nào.

Tôi trừng mắt nhìn lại.

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, lại quay người về hiệu sách.

Tôi “hứ” một tiếng, chỉ cảm thấy thật đen đủi.
Bình Luận (0)
Comment