Đơn Hướng Thông Hành

Chương 10


Edit: Hừa.
Hạ Văn Nam không phòng bị mà ngã nhào lên người Minh Lộ Xuyên, trong khoảnh khắc ấy cậu ngửi thấy rất rõ mùi pheromone của hắn, ngay sau đó dựa vào kỹ năng nhanh nhẹn mà lộn mèo một vòng trên giường, lập tức tránh xa Minh Lộ Xuyên rồi bật dậy từ phía bên kia giường. 
Cậu đứng bên giường, trái tim đập thình thịch không ngừng vì sợ, nhìn Minh Lộ Xuyên hỏi: “Anh làm cái gì đấy?” 
Minh Lộ Xuyên nằm ở trên giường không dậy, đưa tay đắp mền: “Chẳng phải em nói muốn về phòng ngủ à?”
Hạ Văn Nam nói: “Anh đừng có lừa tôi, rõ ràng tôi không ở phòng này, chúng ta đang ly thân đúng không?”
Minh Lộ Xuyên không trả lời câu hỏi này của cậu.
Hạ Văn Nam chợt nghĩ, đúng ra nên nói là chia giường hơn là ly thân chứ nhỉ, thế nhưng đây không phải là thời điểm để xoắn xuýt chuyện này, cậu lại hỏi một lần nữa: “Anh có biết mật khẩu két sắt của tôi không?”
Minh Lộ Xuyên liếc mắt nhìn cậu: “Phòng em còn có két sắt hả?”
Hạ Văn Nam không muốn phí lời với hắn nữa: “Không biết thì thôi.” Cậu cũng đoán là Minh Lộ Xuyên không biết, nếu bên trong két sắt là đồ vật quan trọng thì chắc chắn cậu sẽ không nói mật khẩu cho Minh Lộ Xuyên đâu.
Hạ Văn Nam luôn tin chắc rằng giữa cậu và Minh Lộ Xuyên lúc trước không phải là quan hệ vợ chồng thực sự, từ đầu đến chân Minh Lộ Xuyên còn chẳng phù hợp với xu hướng tính dục của cậu tí nào.
Hạ Văn Nam chuẩn bị rời khỏi phòng. 
Mới đi được hai bước, Minh Lộ Xuyên đã gọi cậu lại: “Đợi đã.”
Hạ Văn Nam quay đầu lại.
Minh Lộ Xuyên nói: “Tắt hộ tôi cái đèn.”
Hạ Văn Nam một bụng hờn dỗi: “Anh bị liệt hả? Tự tắt đi.” Rồi sải bước ra khỏi phòng Minh Lộ Xuyên, cũng không quên đóng cửa cho hắn.

Quay về phòng mình, Hạ Văn Nam tìm quần áo ngủ vào phòng vệ sinh tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi rồi nằm dài ở trên giường, chân tay duỗi thẳng tứ phương.

Cậu rất mệt, dù đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng não cậu đã bắt đầu phản kháng, giống như một bánh răng bị gỉ sét đang hoạt động vừa phát ra âm thanh khó chịu vừa không đạt hiệu suất.
Hạ Văn Nam cảm thấy mình vẫn còn quên chuyện gì đó, nhưng nhất thời không nhớ nổi nên đành thiếp đi trong cơn mệt mỏi bao trùm.
Giấc ngủ này không sâu lắm, Hạ Văn Nam cảm thấy mình nằm mơ cả đêm, giấc mơ vô cùng kỳ lạ, cậu chỉ nhớ được một đoạn đặc biệt sâu sắc: cậu trở về căn nhà đã sống cùng ông nội lúc trước, bước vào nhà cậu gặp ông, nhưng ông lại dần biến thành Minh Lộ Xuyên, cậu cảm thấy có điều gì đó không đúng, mà lại không biết là bất thường ở chỗ nào, sau đó giấc mơ từ từ trở nên mơ hồ…
Sáng hôm sau tỉnh lại Hạ Văn Nam thấy hoa mắt chóng mặt.

Thì ra cậu nằm úp sấp xuống giường ngủ, duy trì giữ tư thế ban đầu một lúc lâu rồi mới từ từ mở mắt trở mình.
Ngay lúc đang lật người, Hạ Văn Nam giật mình khiếp sợ đến tỉnh cả ngủ, bởi vì bên cạnh giường cậu có một thân hình cao lớn đang đứng, đó chính là Minh Lộ Xuyên.
Minh Lộ Xuyên đang mặc áo sơ mi cùng với quần tây, cổ áo phanh rộng, tóc hắn chải ngược lên trên lộ vầng trán cao, tuy hắn không đeo cà vạt nhưng vẫn trông như chuẩn bị ra ngoài.

Hạ Văn Nam không biết hắn vào phòng mình khi nào, nhưng nhìn có vẻ như đã đứng đây lâu lắm rồi, ánh mắt hắn vẫn luôn chằm chằm vào mặt Hạ Văn Nam.
Bây giờ Hạ Văn Nam đã tỉnh hẳn, Minh Lộ Xuyên vẫn đứng yên không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Dậy rồi?”
Hạ Văn Nam vừa bình tĩnh lại sau sợ hãi, theo bản năng kéo chăn đắp lên trên một chút, hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?” 
Minh Lộ Xuyên không trả lời cậu, chỉ nói: “Tôi chuẩn bị đi đến công ty.”

Câu nói này lại nhắc Hạ Văn Nam một chuyện, cậu nhớ tờ giấy phép hành nghề mình tìm được tối hôm qua, hỏi Minh Lộ Xuyên: “Tôi có công việc à? Bị tai nạn nên tôi cần đi xin nghỉ sao?”
Minh Lộ Xuyên nói: “Tôi xin nghỉ thay em rồi.”
“Được nghỉ bao lâu vậy?”
Minh Lộ Xuyên cúi đầu vừa buộc nút cổ tay áo sơ mi vừa đáp: “Xin đến khi nào em khỏi hẳn, có thể làm việc bình thường thì thôi.”
Hạ Văn Nam hơi sững sờ: “Xin nghỉ được lâu thế á? Sếp của tôi dễ tính vậy sao?”
Minh Lộ Xuyên liếc nhìn cậu một cái, không trả lời câu hỏi của cậu, nói: “Tôi chuẩn bị đi làm, hôm nay em muốn ở nhà hay lên công ty với tôi?” 
“Tôi tới công ty anh làm gì?” Hạ Văn Nam không hiểu.
Minh Lộ Xuyên nói: “Vậy tùy em.” Nói xong hắn hướng đi về phía cửa phòng.
“Đợi đã!” Hạ Văn Nam gọi giật lại, cậu định vén chăn bước xuống giường nhưng chợt nhận ra lúc đi ngủ cả người cậu chỉ mặc duy nhất một cái quần lót.

Cậu vội núp về trong chăn, hỏi Minh Lộ Xuyên: “Giấy tờ tùy thân với thẻ ngân hàng của tôi ở đâu vậy?” 
Minh Lộ Xuyên đáp: “Không biết.”
“Không thể nào!” Hạ Văn Nam đã suy nghĩ thông suốt, “Nếu như vậy thì làm sao hôm qua tôi xuất viện được? Cho dù điện thoại tôi có bể trong vụ tai nạn thì cũng không đến mức rơi hỏng cả thẻ với giấy tờ đúng không?”
Minh Lộ Xuyên đưa tầm mắt đi chỗ khác rồi đi thẳng ra ngoài, Hạ Văn Nam sốt ruột, không còn để ý mình đang trần truồng, vội vàng tốc chăn nhảy xuống giường chạy chân trần đuổi theo, nắm lấy tay Minh Lộ Xuyên: “Đừng đi, trả đồ lại cho tôi đã.”

Minh Lộ Xuyên dừng lại, quay đầu nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Hạ Văn Nam nén xấu hổ, cố ưỡn ngực lên nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy trai đẹp bao giờ hả?”
Tầm mắt Minh Lộ Xuyên chậm rãi đưa đến cánh tay Hạ Văn Nam đang nắm chặt tay mình, lạnh lùng nói một câu: “Buông ra.”
Hạ Văn Nam cảm thấy mình phải kiên quyết hơn nữa: “Đưa chứng minh thư cho tôi.” Cậu quyết định rồi, nếu như Minh Lộ Xuyên vẫn nhất quyết không chịu đưa cho cậu thì cậu sẽ báo cảnh sát cho hắn biết.
Nhưng Minh Lộ Xuyên lại nói: “Em không thả ra làm sao tôi lấy cho em được?”
Hạ Văn Nam hơi sửng sốt.
Cánh tay còn lại của Minh Lộ Xuyên nắm lấy tay Hạ Văn Nam.
Hạ Văn Nam lập tức rút tay về, sau đó Minh Lộ Xuyên đi vào phòng ngủ của mình, đợi một lúc sau hắn cầm ra một cái ví tiền ném cho Hạ Văn Nam.
Hạ Văn Nam chụp lấy, vội vã mở ví tiền ra xem thử, quả nhiên bên trong có chứng minh thư của mình, ngoài ra còn có vài tấm thẻ ngân hàng cùng với một cái thẻ thành viên của trung tâm thương mại nào đó.
Ngay sau đó Minh Lộ Xuyên đưa cho cậu một cái điện thoại di động, mặc dù không đựng trong hộp nhưng tất nhiên đó là một cái điện thoại mới toanh, trên màn hình vẫn còn lớp seal niêm phong.
Hạ Văn Nam không nhận lấy ngay, chỉ ngước nhìn Minh Lộ Xuyên. 
Minh Lộ Xuyên nói: “Hôm qua tôi nhờ Từ Phong đi mua, gắn cả sim cũ của em vào rồi.”
“Cảm ơn.” Hạ Văn Nam theo bản năng trả lời, nhận lấy điện thoại rồi lại hỏi: “Tại sao hôm qua anh không đưa cho tôi luôn?” 
Minh Lộ Xuyên không nói lời nào.
Hạ Văn Nam gấp gáp khởi động điện thoại.

Điện thoại này là kiểu mới nhất trên thị trường, Hạ Văn Nam cũng chẳng biết đây là hãng điện thoại nào nhưng những thao tác cơ bản vẫn rất đơn giản.


Máy khởi động rất nhanh, cậu lướt tìm vài thứ trong điện thoại, ngoại trừ thông tin liên lạc thì chẳng có gì cả.
Cậu ngẩng đầu lên muốn tìm Minh Lộ Xuyên, lúc này Minh Lộ Xuyên đã thắt xong cà vạt đang cầm áo khoác đi đến cửa chính, có vẻ sắp ra ngoài.
“Này!” Hạ Văn Nam vội vã gọi. 
Nhưng Minh Lộ Xuyên thì không có ý định dừng lại. 
Hạ Văn Nam đuổi theo, bắt lấy bả vai Minh Lộ Xuyên, “Anh không nghe tôi gọi hả?” 
Minh Lộ Xuyên quay lại, lạnh lùng nói: “Tên tôi là gì?”
Hạ Văn Nam không thể làm gì khác đành nói: “Xin lỗi mà, anh hai.”
Minh Lộ Xuyên mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Văn Nam lại kéo hắn một lần nữa: “Chờ chút đã, Minh Lộ Xuyên!” 
Minh Lộ Xuyên dừng lại, nhìn cậu: “Từ khi nào em có thói quen trần truồng chạy lung tung vậy hả?”
Hạ Văn Nam cúi đầu nhìn lại người mình, đằng nào Minh Lộ Xuyên cũng đã nhìn từ nãy đến giờ rồi, cậu không thèm để ý nữa, chỉ muốn hỏi vấn đề mình đang thắc mắc thôi: “Tôi có thể lấy lại dữ liệu cũ của điện thoại không? Hình ảnh và tin nhắn ấy.”
Minh Lộ Xuyên: “Không.” Đáp xong, hắn giơ tay đóng cửa. 
Hạ Văn Nam vội vàng chặn lại: “Rồi rồi, một câu nữa thôi, anh đưa tôi chìa khóa nhà được không?” 
Minh Lộ Xuyên không trả lời mà đột nhiên nắm lấy tay cậu kéo ra khỏi nhà. 
Hạ Văn Nam kháng cự theo bản năng, “Anh làm cái gì vậy? Tôi đang không mặc quần áo mà!” Nhưng sức cậu làm sao đấu lại sức của Minh Lộ Xuyên, Hạ Văn Nam bị Minh Lộ Xuyên lôi cả nửa người ra ngoài, hắn cầm ngón tay cậu đặt lên mặt khóa vân tay, cánh cửa liền phát ra tiếng “lách cách”, màn hình hiện thông báo cửa đã mở, Hạ Văn Nam mới nhận ra cậu có thể mở cửa nhà bằng dấu vân tay của mình. 
Minh Lộ Xuyên buông tay cậu, đi đến cửa thang máy..

Bình Luận (0)
Comment