Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 101

Bạch Dương sau khi tạm biệt Xử Nữ và Kim Ngưu cùng với cậu em họ Nhân Mã của mình liền bắt đầu tìm Song Tử. Ban nãy vì lơ là mà nó lạc mất cậu ta.

"Cái tên chết bầm đó!"

Hừ mũi một cái, Bạch Dương rủa thầm trong lòng. Nó nhất định cho cậu ta biết tay khi nó tìm ra cậu ta.

Đúng lúc này, khi chân Bạch Dương toan chạy đi lại lập tức khựng lại. Điện thoại trong túi nó đổ chuông.

Đôi mắt của Bạch Dương hơi dao động nhưng không quá ngạc nhiên, mày nó khẽ nhíu lại trong khi răng bất giác cắn chặt lấy môi.

"Tôi nghe đây."

Trong vài giây, đôi mắt Bạch Dương đột nhiên mở to. Bàn tay đang cầm điện thoại của nó bỗng chốc nắm chặt lại trong khi vẻ mặt nhanh chóng trở nên đầy sốt sắng. Nó bặm môi.

"Kh-Khoan! Này! Thành!!"

Trước khi để Bạch Dương kịp nói gì, cuộc gọi đã bị đầu dây bên kia cúp máy.

Bạch Dương bực bội giật mạnh điện thoại xuống. Nó chợt quắc mắt một cách khó chịu sang bụi cây đằng kia, lập tức nhíu mày. Nghĩ một lúc, Bạch Dương đi lại, chậm rãi và nhẹ nhàng. Im lặng vài giây, nó không nói không rằng dùng tay mình kéo cái tên đang nghe lỏm trong đó ra.

"Cậu có mà trốn đằng trời!!"

Song Tử hận mình không kiếm chỗ nào đó tốt hơn. Chỉ tại cái cành cây chả biết ở đâu rơi xuống khiến cho cậu giật mình.

Cậu thở dài ngao ngán.

***

Căng tin của bệnh viện là nơi mà Song Tử và Bạch Dương đang "đóng đô" tạm thời. Lúc này có vẻ khá vắng người.

"Là thằng Thành gọi hả?"

Bạch Dương đương nhiên nghe thấy Song Tử hỏi, cũng không phải vì không muốn trả lời hay gì, chỉ đơn giản là nó đang ngậm chặt lấy cái ống hút trong miệng. Đưa đôi mắt nâu năng động nhìn cậu, nó lại lần nữa nhìn xuống ly cam ép của mình.

Song Tử không hỏi thêm nữa, một phần vì cậu cũng đã có câu trả lời. Câu trả lời của Bạch Dương, và của chính cậu.

Quen biết với Bạch Dương từ khi còn nhỏ xíu có lẽ quá đủ để Song Tử hiểu về nó đôi phần. Đối với nó, khi nó im lặng và tỏ thái độ bình thản, đó là nó đồng ý hoặc tán thành. Dù sao, tính cách của Song Tử cũng không quá khác với nó.

Một tay chống cằm, tay còn lại dùng muỗng khuấy khuấy cà phê trong ly của mình, Song Tử bất giác thở dài.

Có trẻ lên ba cũng biết lí do Thiên Thành gọi điện về.

"Cậu ta biết rồi."

Song Tử đâu có đoán sai. Đôi lúc, cậu cũng rất khâm phục nguồn tin mà tên nhóc đó luôn có được dù ở cách xa tận nửa vòng trái đất.

Bạch Dương nghĩ mung lung trong khi miệng vẫn ngậm chặt chiếc ống hút.

Hàn Thiên Thành sẽ sớm quay trở lại đây. Lí do thì ai cũng biết cả.

"Mà này!"

Song Tử còn đang thả hồn nghĩ ngợi lại giật mình khi bị Bạch Dương gọi đột xuất. Đôi mắt đen quay sang mở to như chưa hiểu kịp, phản chiếu trong đó là ánh nhìn và gương mặt khó chịu của Bạch Dương.

"Sao cậu lại chạy đi!? Lại còn nói những lời đó."

Bạch Dương thật sự bực mình, nhưng không hề có dù chỉ một chút tức giận. Chỉ là, nó không muốn cậu như thế.

Đáp lại Bạch Dương, Song Tử chỉ đơn giản mỉm cười. Nụ cười chua chát đến bất lực. Cậu chán nản ụp mặt xuống giữa hai tay đang khoanh lại trên mặt bàn.

"Tôi mệt mỏi lắm rồi.."

Song Tử luôn mất đi những người mà cậu yêu quý. Năm hai tuổi, người bà cậu yêu thương qua đời. Năm bốn tuổi, người bạn thân thiết của cậu chuyển đi và cắt đứt liên lạc. Năm sáu tuổi, cậu mất đi ba mẹ nuôi là ba mẹ của Sư Tử. Mới đây thì mất thằng em họ là Tử Thiên.

Chẳng phải đủ quá rồi sao. Chỉ cần Song Tử yêu thương họ một chút, họ cứ thế dần rời khỏi cậu.

Song Tử thật sự mệt mỏi rồi.

"Ê!"

Khi Song Tử chán nản ngước mắt lên nhìn Bạch Dương ngay trước mặt, cậu đột nhiên cảm thấy đau buốt ở chân. Điều này khiến Song Tử lập tức nổi sùng.

"Cậu uống thuốc chưa vậy hả?!"

Bạch Dương tự bảo bản thân bớt giận. Bớt giận. Bớt. Giận.

"Này nhé, tôi không phải một đứa sến sẩm mà đi nói ba cái lời động viên cậu đâu!"

"Rồi sao?"

Song Tử có bảo con nhỏ này động viên cậu bao giờ đâu nhỉ. Cứ tự ảo tưởng rồi tự mình đỏ mặt.

Nhưng mà, biểu cảm trên khuôn mặt đanh đá kia thật sự rất dễ thương.

"Ui!"

Trong khi Song Tử còn đang chờ nó sẽ nói gì tiếp theo, Bạch Dương đột nhiên đánh vào vai cậu một cái. Cậu còn tưởng con nhỏ này hết bạo lực rồi. Con gái con lứa gì mà hở tí là động tay động chân!

"Tôi nói cho cậu biết, cậu mà yếu đuối như thế thì đừng có nhìn mặt tôi!!"

Bạch Dương ghét nhất mấy kẻ yếu đuối động đến chút chuyện đã bỏ cuộc.

Nhưng,

Sao nó có thể nói ra câu như thế chứ!!

Nhìn Bạch Dương uống lấy uống để ly nước cam của mình, Song Tử tự nhiên phì cười.

"Cảm ơn bà chằn lửa!"

Lập tức, Song Tử bị ánh mắt liếc xéo kia làm lạnh cả sống lưng. Nhưng, tâm trạnh cậu thật sự trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

Có lẽ Song Tử là đang nghĩ ngợi sâu xa quá.

***

Thiên Yết và Xử Nữ lúc này đang ở hiệu sách gần học viện. Sau bữa tối, cậu chợt nhận ra mình quên một quyển sách cần cho việc sổ sách của hội học sinh. Thường thì cứ vào thư viện là có, nhưng giờ này thì làm gì còn mở cửa nữa.

Kí túc xá học sinh buổi tối đương nhiên khó mà có ra ngoài, nhưng nếu chỉ có vài ba đứa và biết "hối lộ" bác bảo vệ thì chẳng sao cả. Đó là cách mà tụi nó thường xuyên lẻn ra ngoài trốn đi chơi, đương nhiên là trước khi có thầy Đức Vinh làm "hậu phương vững chắc". Nghĩ đến đây, Xử Nữ chợt cười. Cậu cũng hoang dã dần từ khi ở chung với cái lớp nhốn nháo cùng mấy đứa nhốn nháo đó.

Xử Nữ đưa mắt nhìn xung quanh giữa hai hàng kệ sách chất đầy ở khu sách văn hoá. Cậu lập tức nhận ra quyển sách mình cần ở đằng kia. Khi Xử Nữ vừa đưa tay chạm vào quyển sách, cậu vô tình đụng phải một bàn tay khác cũng đang chạm vào nó.

Bàn tay kia theo phản xạ lập tức rút lại, dù Xử Nữ không hề bận tâm đến nhiều cho lắm. Kể cả khi cậu đã chạm phải tay người đó đi nữa thì đó cũng chẳng phải điều gì lớn lao quá, ít nhất là đối với cậu. Lấy quyển sách khỏi kệ, Xử Nữ thản nhiên quay người toan bước đi.

"Cậu vẫn thô lỗ như ngày nào!"

Cái giọng trong trẻo kia khiến Xử Nữ hơi khựng lại bước chân của mình. Giọng nói nghe rất quen nhưng lại không tài nào nhớ ra được. Xử Nữ quay người lại đối diện với người ban nãy, và nhận ra đó là một cô gái. Ánh mắt cậu sáng lên một chút.

Một cô gái với mái tóc đen uốn bồng bềnh trẻ trung, cùng đôi mắt tinh anh và lớp trang điểm nhẹ nhàng bên ngoài. Cô gái kia Xử Nữ có thể nhận ra, nhưng hoàn toàn khác với cô gái từng buộc hai bím đuôi sam cùng cặp kính nhìn tri thức và hiền lành trong trí nhớ cậu trước đây. Rực rỡ hơn, xinh đẹp hơn, và phong cách hơn.

"Lâu quá không gặp nhỉ Xử Nữ? Cậu còn nhớ mình chứ?"

Vân Anh, cô gái học cùng lớp cậu suốt những năm cấp hai. Cô gái thông minh và chững chạc, đã từng.

"Lâu quá không gặp!"

Vân Anh hơi cười.

"Này nhé, ai đời con trai lại thản nhiên bước đi như thế! Phải đưa sách cho người ta mới là lịch sự!"

Dù vậy, đôi mắt của Xử Nữ vẫn không dao động, mặc dù vẻ thản nhiên đã thay cho sự lạnh nhạt thường ngày đối với người bạn cũ.

"Cậu chẳng thay đổi gì hết trơn!"

"Còn cậu thì thay đổi quá nhiều."

Cô gái này từng rất thân với cậu. Thời gian khiến cho con người ta thay đổi và vô tình đánh mất cả chính mình trước kia.

"Mình phải hoà nhập mà! Và cuộc sống hiện tại cũng rất tuyệt đối với mình!"

Thật ra có một chuyện mà Xử Nữ không hề biết, kể cả khi cậu đã phản bội Vân Anh cô. Cô từng thích cậu, thậm chí là yêu. Cậu từng nói sẽ cùng cô vào ngôi trường mà cả hai muốn theo lời giáo viên đề cử. Nhưng,

Cuối cùng cậu lại phản bội điều đó. Ngôi trường Xử Nữ vào không phải ngôi trường Vân Anh đang theo học.

Tại sao ư? Cô chợt khó chịu khi nghĩ đến cô gái đó, một chút thôi.

"Xử Nữ, cậu tìm thấy chưa? Xử..."

Khi Vân Anh quay sang, cô nhìn thấy cô gái quen thuộc với đôi mắt đen láy đang nhìn cô chòng chọc.

Nhận ra Vân Anh ngay sau đó lập tức khiến Thiên Yết thấy bực dọc trong lòng. Cô hoàn toàn không thích cô gái đó, kẻ đã luôn cố tách cô và Xử Nữ khỏi nhau. Một kẻ thứ ba, dù Vân Anh từng là bạn rất thân của cô đi chăng nữa thì điều đó hoàn toàn không còn ý nghĩa gì nữa cả.

Trong lòng Thiên Yết chợt dâng lên sự không thích khi nhìn thấy Xử Nữ đang đứng đối diện và cách Vân Anh chỉ vài bước chân. Cô tự nhiên nổi lên bản tính muốn chiếm hữu.

Trước khi Xử Nữ kịp nhận ra, Thiên Yết chợt bỏ hết mấy quyển sách mà cô đang cầm sang một bên và đi tới choàng tay ôm chầm cậu một cách thản nhiên như không. Vòng tay siết chặt trong khi vẻ mặt khó chịu nhìn sang Vân Anh đằng kia.

Xử Nữ mỉm cười trong bất giác.

"Nè, có là anh em thì cậu cũng không nên..."

"Không, bọn mình là người yêu! Thiên Yết là bạn gái mình!"

Mặc kệ vẻ mặt dường như không thể nào ngạc nhiên hơn của Vân Anh lúc này, Xử Nữ vui vẻ đưa mắt nhìn Thiên Yết. Đôi mắt nhíu lại như đang muốn xử tội cậu sau khiến Xử Nữ ớn lạnh sống lưng trong vài giây.

Dù bản thân biết rõ đối với Vân Anh cậu đã phản bội cô tàn nhẫn ra sao, Xử Nữ dường như không còn bận tâm quá nhiều về điều đó. Dự định cùng Vân Anh vào một trường cấp ba, dự định thân thiết trên mức bạn bè với Vân Anh đều là ý định ban đầu của cậu. Xử Nữ cứ nghĩ, cậu vì vậy có thể quên được hình bóng sâu nặng mà Thiên Yết khắc vào trái tim cậu.

Nhưng, Xử Nữ sai rồi. Đến lúc cuối cùng, chính cậu là người nhu nhược phá hỏng tất cả.

Giây phút đó, Xử Nữ nhận ra rằng đối với cậu, Thiên Yết quan trọng nhường nào. Giữa hai người con gái, là Xử Nữ đã chọn phản bội Vân Anh.

Vân Anh thở hắt ra rồi bật cười.

"Không ngờ luôn! Nhưng hai cậu thật sự rất đẹp đôi!"

Dù sao, Vân Anh thật sự cũng chả còn ác cảm với Thiên Yết. Bởi vì đơn giản, cô đâu còn có tình cảm gì với Xử Nữ ngoài tình bạn nữa.

"Vân Anh, anh tìm thấy rồi này!!"

Vân Anh quay sang đâu đó một lúc theo tiếng nói kia rồi nhìn về phía Xử Nữ và Thiên Yết, vui vẻ mỉm cười.

"Mình đi trước nhé, bạn trai mình đang đợi!"

Nhìn Vân Anh vẫy tay chào rồi chạy đi, Xử Nữ chớp mắt vài cái.

Lúc này, Thiên Yết mới đột nhiên giật thót người cả lên. Cô vội vàng buông cậu ra rồi lùi ra sau vài bước.

Khi Thiên Yết còn đang giận dữ và định rời đi, cô đã bị Xử Nữ từ phía sau ôm chầm lấy giữ lại. Không phản kháng, nhưng khó chịu.

"Bỏ mình ra."

"Phải bù lại chứ, có mình Thiên Yết được ôm thôi!"

Mặt Thiên Yết tự nhiên đỏ ửng cả lên.

"Đi mà ôm cô khác!"

"Nhưng thích ôm cô này thôi!"

Xử Nữ vui vẻ lấy tay khều khều Thiên Yết. Cô chỉ cười quay ra sau vì bực đã bị cậu hôn nhẹ lên môi một cái. Đáp lại vẻ mặt cô lúc này, Xử Nữ chỉ cười tươi.

"Yêu cô này cơ!"

Thiên Yết cúi gầm mặt che đi gương mặt đỏ ửng của mình lúc này, tức giận đánh vào ngực Xử Nữ mấy cái.

"Đồ dẻo miệng! Cậu đi chết đi!!"

"Chết thì Thiên Yết sẽ buồn cho coi!"

Thiên Yết tự nhiên muốn đấm thêm mấy phát nữa.

Ghét quá đi.
Bình Luận (0)
Comment