Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 11

"Đau!"

Xử Nữ ngẩng đầu nhìn Thiên Yết đang nhăn mặt lại mà mỉm cười. Cậu nên nhẹ tay hơn một chút vậy. Mà nhắc mới nhớ, không biết mấy đứa kia sao rồi nhỉ? Cậu có chút thắc mắc nha!

Sau khi rời khỏi chỗ thầy quản sinh, vì chân Thiên Yết bị bong gân hay gì đó nên Xử Nữ chẳng còn cách nào ngoài cõng cô lên phòng kí túc của lớp Toán. Chẳng biết trời xui đất khiến hay do cậu ăn ở thế nào mà đúng lúc thang máy đang bảo trì, dù ban nãy cách đó chục phút hơn cả đám vừa đi xuống bằng thang máy. Thế là Xử Nữ đành phải cuốc bộ lên năm tầng cầu thang, đương nhiên là cõng Thiên Yết trên lưng. Dù cậu chẳng hề bộc lộ chút xíu mệt mỏi nào, cô vẫn không thẻ ngăn mình cảm thấy có lỗi. Suốt đường đi, Thiên Yết không nói một lời, chỉ ôm lấy cổ Xử Nữ trong im lặng, dù cho mặt thỉnh thoảng lại đỏ ửng.

Lúc này, Thiên Yết đang ngồi trên giường phòng mình, để yên cho Xử Nữ sơ cứu vết thương chỗ chân kia. Hộp cứu thương kia hình như là Cự Giải có mang theo ban nãy để trong tủ phòng khách. Dù cho Xử Nữ đã cố nhẹ nhàng hết mức, có vẻ cậu vẫn khiến Thiên Yết thỉnh thoảng cảm thấy đau.

"Xin lỗi."

Đôi tay đang băng bó cho Thiên Yết của Xử Nữ không hề ngừng lại dù chỉ một giây, cậu cũng chẳng ngẩng đầu nhìn Thiên Yết, càng khiến cô cảm thấy khó xử. Lúc nào cũng khiến cậu phải lo lắng, chỉ vì cô hậu đậu và không cẩn thận.

"Vì chuyện cậu bị té và tụi mình bị bỏ lại? Vớ vẩn! Chẳng phải cậu nên lo cho cái chân của mình hơn sao?"

Xử Nữ luôn như vậy. Nghiêm khắc và hơi cộc cằn, dù thực chất lại dịu dàng và luôn biết quan tâm. Thiên Yết không hề cảm thấy giận khi Xử Nữ nói với cô bằng cái giọng bề trên kia, dù bản thân có lòng tự trọng cao vút, ngược lại, cô chỉ biết im lặng.

Buộc lại bông băng cho Thiên Yết, Xử Nữ vẫn chưa chịu ngẩng đầu nhìn Thiên Yết, thay vào đó cậu bắt đầu dọn dẹp mớ đồ sơ cứu lại vào hộp, rồi đứng lên toan đi về phía cửa phòng. Lúc này, Xử Nữ mới nhìn Thiên Yết, vẫn mặt chù ụ ngồi trên giường.

"Làm cậu phải lo lắng cho mình, xin lỗi."

Xử Nữ thở dài một cái. Lại xin lỗi. Đôi mắt nâu đen đảo vài vòng, cậu chợt đưa tay sát trán Thiên Yết, búng một cái. Khi cô ngẩng đầu đưa đôi mắt đen láy ngơ ngác nhìn cậu, Xử Nữ tay ôm hộp cứu thương, nở nụ cười ranh ma như trẻ con.

"Này, nếu không lo lắng cho cậu, thì mình lo cho ai đây hả? Xét cho cùng thì Thiên Yết cũng là em gái mình mà!"

Hai chữ "em gái" khiến cho đôi mắt Thiên Yết càng mở to hơn. Phản chiếu trong mắt cô lúc này là hình ảnh nụ cười ngây ngô của Xử Nữ, vừa ranh mãnh vừa dịu dàng và ấm áp, nhưng lại khiến Thiên Yết vừa được xoa dịu lại vừa bị tát thẳng một gáo nước lạnh vào người. Cô vô thức cắn mạnh môi.

"Em gái... sao?"

Ngược lại với Thiên Yết, Xử Nữ dường như chẳng chút gì dao động. Dù cậu luôn tinh ý đến đáng sợ trong mọi chuyện, thì dường như, Xử Nữ không hề cảm thấy sự kì lạ trong đôi mắt kia của Thiên Yết, hoặc chỉ là cậu giả vờ, cô thật không hiểu.

"Ừ, em gái! Một cô em gái trẻ con đáng yêu mà mình luôn phải bảo vệ!"

Dứt lời, Xử Nữ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng ấm áp hình bán nguyệt hiếm hoi trên gương mặt luôn nghiêm túc của cậu. Đưa tay xoa đầu Thiên Yết, Xử Nữ tay vẫn ôm hộp cứu thương, cậu quay người đi về phía cửa phòng.

Tiếng bước chân của cậu, cả tiếng cánh cửa đóng lại, Thiên Yết đều nghe thấy, nhưng hoàn toàn chỉ có thể ngồi im trên giường. Cô thật chỉ muốn chạy lại, ôm chầm lấy cậu và bảo cậu đừng rời đi. Nhưng lấy tư cách gì, tư cách em gái như cậu nói chăng? Thiên Yết không muốn!! Em gái của Xử Nữ, cô chưa từng mong muốn điều đó!! Thứ mà cô thực sự muốn là cách cậu đối xử với cô. Không phải một đứa em nhỏ nhắn, mà là một cô gái thực sự kia kìa!!

Nói Thiên Yết tham lam cũng được, chả sao cả. Nói cô hoang tưởng bệnh hoạn, cũng chả sao cả. Hơn một người bạn, hơn một ân nhân, hơn một người anh trai, Xử Nữ đối với Thiên Yết quan trọng và lớn lao hơn nhiều! Thứ tình cảm này, dù luôn muốn dập tắt nó, cô chưa bao giờ có thể làm được! Đó là một thứ tình yêu cấm đoán sẽ không bao giờ được thừa nhận cả.

Thiên Yết ngả người ra sau, nằm sụp xuống giường. Cô gác tay lên trán, che đi đôi mắt của mình, Thiên Yết cắn nhẹ môi.

Thiên Yết vẫn còn nhớ rất rõ, nhớ mồn một như một kí ức hằn sâu trong tiềm thức, cái ngày lần đầu tiên cô gặp cậu, gặp Xử Nữ.

Đối với cô lúc đó, Xử Nữ là một cậu bé hoàn hảo, một người ở một thế giới hoàn toàn khác so với cô, một nơi mà cô chẳng bao giờ có thể vươn tới. So với một con nhóc mồ côi bị bạn bè xa lánh như cô, Xử Nữ dường như có tất cả, tất cả những thứ mà cô luôn ao ướ có được. Vì vậy, Thiên Yết rất ghét Xử Nữ, niềm căm ghét hoá lên từ sự ganh tỵ.

Tuy nhiên, vào thời khắc mà Thiên Yết suy sụp nhất khi toàn bộ cô nhi viện nơi cô bị chìm trong biển lửa, người đưa tay cho cô lại chính là Xử Nữ. Là cậu cưu mang cô, là cậu có mặt bên cô lúc cô cần người ở bên nhất. Gia đình Xử Nữ là một gia đình gia giáo nghiêm khắc, và họ hoàn toàn không ưa gì một đứa mồ côi như Thiên Yết. Nhưng họ đã nhận nuôi cô, dù đối với họ, cô chỉ như một món quà cho Xử Nữ vào ngày sinh nhật của cậu. Suốt mười năm sống trong căn nhà đó, người duy nhất xem cô tồn tại, người duy nhất ở bên cô, người duy nhất nói chuyện và cười đùa với cô, chỉ có mỗi Xử Nữ.

Trước khi Thiên Yết kịp nhận ra, lòng ganh tỵ đã hoá thành sự cảm kích, và cuối cùng, chẳng biết từ khi nào, đối với cô, cậu trở thành một người quan trọng mà cô không bao giờ muốn mất. Tình cảm thầm lặng này, cô không bao giờ muốn nói ra, nếu nó sẽ khiến cho mối quan hệ này bị phá vỡ. Tám năm, tám năm cho một tình yêu mà Thiên Yết luôn cố giữ gìn và trân trọng, dù cho biết rõ, cô sẽ không bao giờ được chấp nhận, khi trong mắt Xử Nữ, cô đơn thuần chỉ là một người em gái không hơn không kém.

Từ trong đôi mắt bị tay che đi kia của Thiên Yết, thứ chất lỏng trong veo chợt lăn dài trên khuôn mặt trắng nõn. Hơi thở cũng trở nên khó khăn hơn. Thiên Yết mím chặt môi, rồi lại cắn răng cố ngăn tiếng nấc của mình lại. Dù cho Thiên Yết mạnh mẽ bao nhiêu trước mặt cậu, dù cho cô luôn tỏ vẻ lạnh lùng vô cảm, sự yếu đuối lại bộc phát khi cô ở một mình. Thứ tình cảm này, đau đớn lắm! Thiên Yết thực sự, cô chỉ muốn nói tất cả cho cậu biết, nhưng... làm sao có thể chứ...!! Những giọt nước mắt này, cô nhất định chỉ được chịu đựng một mình... chỉ một mình mà thôi...

***

Đóng cánh cửa phòng Thiên Yết lại, Xử Nữ cố hít một hơi thật sâu. Cậu rời tay khỏi tay nắm cửa, cố đứng vững lại rồi bước đi một cách bình thường nhất. Từng bước, từng bước cho tới khi tới được cái tủ phòng khách. Bỏ hộp cứu thương vào trong, đóng cửa tủ lại mà bàn tay Xử Nữ bắt đầu trượt dài, rồi như chẳng còn chút sức lực nào, cậu ngồi sụp dưới sàn lúc nào chẳng hay.

"Đáng ghét! Chết tiệt!!"

Xử Nữ lầm bầm rủa xả, đôi mắt nâu đen ban nãy vừa bình thản vừa dịu dàng trở nên khổ sở hẳn đi. Lòng ngực cậu lúc này, đau nhói!

Xử Nữ có phải con nít lên ba đâu mà không nhận ra những hành động và biểu hiện kì lạ của Thiên Yết. Cậu thậm chí còn biết rất rõ, rất rõ là đằng khác, thứ tình cảm thầm kín của cô dành cho cậu, nó lớn lao và sâu sắc đến nhường nào.

Nhưng, không chỉ mình Thiên Yết có cảm xúc đó. Suốt thời gian mười năm ở bên cô, mười năm làm bạn, mười năm chứng kiến từng biểu cảm trên gương mặt đó, chứng kiến cô cười vui vẻ, chứng kiến cô rơi giọt lệ vì buồn bã, thậm chí cả những lúc cô xấu hổ hay giận dỗi, trái tim của cả Xử Nữ cũng đã rung động từ lúc nào. Hơn cả người bạn thân, hơn cả gia đình, hơn hết thảy mọi thứ, thứ tình cảm mà Xử Nữ dành cho Thiên Yết chính là thứ tình cảm người ta vẫn thường gọi là "thích". Cậu không dám dùng từ "yêu", khi bản thân chưa biết tình cảm đó lớn nhường nào. Nhưng ít nhất, Xử Nữ biết đối với cậu, tầm quan trọng của Thiên Yết lớn lao ra sao.

Người ta thường nói, tình song phương chưa chắc đã hạnh phúc, đối với Thiên Yết và Xử Nữ hoàn toàn không sai chút nào. Ở bên nhau suốt mười năm trời, chứng kiến nhau ngày một trưởng thành, hiểu rõ nhau hơn chính bản thân, tình cảm họ dành cho nhau bền chặt như chính mối liên hệ giữa họ vậy. Nhưng dù cả hai không cùng huyết thống, họ vẫn là anh em, và thứ tình cảm này là không được chấp nhận. Xử Nữ chưa từng dám nói ra cảm xúc thật của mình cho Thiên Yết, cậu sợ gây tổn thương cho cô, và cho chính cậu. Xử Nữ không nhu nhược, cậu không yếu đuối, nhưng dù có thể hi sinh cả bản thân mình để Thiên Yết được hạnh phúc, trước những định kiến nghiêm khắc của gia đình, Xử Nữ luôn sợ bản thân không đủ sức bảo vệ cô. Chính bản thân Xử Nữ cũng muốn từ bỏ. Có lẽ, người ích kỉ là chính bản thân cậu mới đúng...

Thứ tình yêu thầm kín này, thứ tình yêu lặng lẽ không bao giờ được chấp nhận trong cái xã hội này, đâu mới là giải pháp tốt nhất cho mọi chuyện, Xử Nữ không biết, hoàn toàn không biết!! Liệu bao giờ, những thứ định kiến kia, thứ trách nhiệm nặng nề của gia đình đè trên vai cậu, mới kết thúc...?

"Nếu hai đứa yêu nhau, ta chắc chắn cho Thiên Yết mãi mãi đau khổ! Với quyền lực ta đang nắm, con biết ta hoàn toàn có thể mà. Con hiểu chứ, con trai của ta?"

Xử Nữ gập hẳn người lại, hai bàn tay nắm lại đập mạnh vào sàn. Điều mà cậu muốn, chỉ là ở bên Thiên Yết mà thôi. Khó khăn, đến vậy ư...? Điều duy nhất cậu có thể làm, là im lặng ở bên cô, như một người anh trai bình thường, hoặc là người cha khiến cậu luôn sợ hãi sẽ phá huỷ tất cả, phá huỷ cả điều quan trọng nhất với cậu là Thiên Yết.

Nếu Xử Nữ không sinh ra trong một gia tộc đầy định kiến, không mang trong mình dòng máu và cái họ "Triệu", không phải mang trách nhiệm lớn lao của vị trí thừa kế từ khi còn chưa có mặt trên cõi đời, chuyện này liệu có tốt hơn? Tình cảm của cậu dành cho Thiên Yết, liệu có bị cấm đoán...?

Xử Nữ cắn chặt môi, cố không cho thứ nước nóng ẩm kia trào khỏi mắt. Cậu, cảm thấy bản thân bất lực. Chết tiệt!! Đáng ghét!! Thật khốn nạn mà!!!
Bình Luận (0)
Comment