Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 32

Dạ hội trường thường niên đã kết thúc một cách hoàn toàn tốt đẹp không chút rắc rối, hội học sinh thật sự cảm thấy mãn nguyện. Tuy nhiên, dù Phi Long là một anh chàng bốc đồng và tính khí khó chịu, mất một thành viên của hội khiến không khí cũng chẳng mấy vui vẻ gì.

Và sau dạ hội, như mọi năm, chính là kì thi giữa kì một. Đây phải chăng là cái mà người ta thường bảo là "sướng trước khổ sau"?

Toàn bộ học sinh của học viện gần như đều phải cắm đầu cắm cổ vào học và học. Dù cho đây không hẳn là một học viện chuyên, nhưng vẫn là một ngôi trường danh tiếng thuộc quyền quản lý của một tập đoàn lớn. Suy cho cùng, đối với học sinh thì thành tích bao giờ mà chả quan trọng, nên việc ôn tập hoàn toàn là lẽ đương nhiên. Không chỉ là danh hiệu học sinh, mà còn là những thứ hạng của lớp hay của khối nếu thực sự muốn vươn lên và vượt qua các lớp chọn.

Nếu đỉnh cao mà các lớp thường hướng đến là thứ hạng học tập trong lớp hoặc cao hơn là của khối, thì đối với các lớp chọn một lại được đề cao hơn. Mục tiêu mà các học sinh lớp chọn luôn hướng đến là bảng xếp hạng năm mươi học sinh giỏi nhất của từng khối trong mỗi kì thi, được vinh dự ghi tên vào bảng vàng của năm học. Đương nhiên, với một ngôi trường thì dù ít đến đâu, năm mươi so với toàn khối thực sự là một thử thách không hề nhỏ. Và nếu thật sự muốn đạt được mục tiêu đó, toàn bộ bài học của các lớp chọn so với các lớp khác sẽ được tăng cường nâng cao.

Và đó cũng chính là ác mộng lớn nhất trong đời Bạch Dương thì nó nhớ ra rằng mình thuộc lớp chọn một chuyên Toán của khối mười. Dù cho nó thực sự nuốt được môn toán, nhưng nâng cao luôn là điều nó ghét nhất, lại còn tăng cường ôn tập! Dù cho vẫn còn may hơn các lớp khác khi lớp Toán ít bị bao trùm bởi không khí căng thẳng hơn, thì ganh đua này này nọ nọ Bạch Dương chẳng ưa được! Chẳng phải chỉ cần thành tích giỏi là được hay sao?!!

"Mày nói sảng chắc! Làm như đứa nào cũng thiểu năng như mày!!"

Đó là câu phản bác mà Bạch Dương nhận được từ Xử Nữ khi nó đang chán nản than thân trách phận. Thật sự càng khiến sự buồn chán của nó tăng gấp bội mà thôi!!

Không chỉ mỗi Bạch Dương, mấy đứa chúng nó và hơn nửa thành viên lớp Toán cũng đồng tình với suy nghĩ của Bạch Dương, nhưng đồng thời toàn bộ cả lớp lại hướng đến một mục tiêu mà đối với lớp chúng nó cao cả hơn cả, đó là vượt mặt lớp Văn.

Thiên Bình đã từng nghĩ rằng mình nhìn nhầm khi thấy tên mình nghiễm nhiên viết trên tờ danh sách học sinh của lớp Toán. Đó thực sự là một cơn ác mộng! Cô hoàn toàn không giỏi toán, thậm chí là nuốt không nổi. Bài toán lớp bảy lớp tám, chả biết cô có còn giải được hay không nữa kìa! Thế mà lại xếp cô vào lớp Toán, chẳng biết bao nhiêu lần, nếu không nhờ ở đây có tụi nó, Thiên Bình chắc chắn làm đơn kiện hiệu trưởng cho kỳ được! Chưa kể, bạn thân của cô lại là một cây giỏi toán, thực sự có chút tự ái không hề nhỏ mà!!

Mười hai đứa tụi nó cứ như bị chia thành nhiều phe vậy. Phe ham học thi gồm Xử Nữ, Ma Kết, Cự Giải và Thiên Yết. Phe phó mặc cho số phận với cái đầu chẳng thể nào nhét nổi toán vào gồm Thiên Bình, Kim Ngưu và Bảo Bình. Cuối cùng là cái phe bị căm hờn nhất, với mấy cái đầu máy móc và hoàn toàn không lo nghĩ gì về kì thi, Song Tử, Nhân Mã, Sư Tử và Song Ngư. Còn con cừu bông Bạch Dương vì muốn "trả cả thù cũ thù mới" với Hạ Mai mà "gia nhập" phe của lớp trưởng Xử Nữ. Ái chà chà!

Nói là tăng cường nâng cao ôn tập hoàn toàn không sai, khi dù trên lớp tì về nhà, tụi nó đều phải khuân một đống bài tập và bài học, không chỉ mỗi môn toán mà cả các môn khác, trong đó có cả môn văn mà dân toán luôn căm hận. Mấy cái công thức này nọ của môn tự nhiên, mấy bài thơ trích dẫn gì gì đó của môn văn, rồi mấy cái lý thuyết dài loằng ngoằng. Hơn cả là cái đống bài tập của môn toán luôn khiến đứa ham học nhất cũng phải gục ngã.

Một tuần trôi qua, tuần thi càng thêm đến gần. Trong một tuần đó, bao nhiêu là bài kiểm tra, nào là kiểm tra mười lăn phút, nào là kiểm tra một tiếng, nào là kiểm tra thực hành, tùm lum tùm la mọi thứ khiến tụi nó như muốn nổ tung. Không những vậy, độ tăng cường lại còn cao hơn, khiến tụi nó không khỏi khâm phục cách giảng dạy xuất thân của một cô giáo mới ra trường như cô Như.

Để tiện cho việc học nhóm và ôn tập cùng nhau, mười hai thành viên thuộc kí túc xá lớp Toán hoàn toàn "đống đô" ở thư viện tổng của học viện khi chúng nó ở trường. Vì tụi nó chứa chấp khá nhiều thành phần đặc biệt, việc chiếm được một cái bàn to ở chỗ đắt địa nhất không có chút khó khăn.

Cắm đầu cắm cổ vào sách vở, Xử Nữ và Thiên Yết hoàn toàn chỉ tập trung vào mấy cuốn sách nâng cao đang được lật với tốc độ chóng mặt và thứ ngôn ngữ mà khi lọt vào tai Bảo Bình, chẳng khác nào ngôn ngữ của người ngoài hành tinh. Cậu không thích ở đây chút nào, ai cũng nói thứ ngôn ngữ kì dị ấy cả! Bảo Bình có thể giỏi những môn tu nhiên như lý, hoá, nhưng toán thì hoàn toàn năm ngoài phạm vi của Bảo Bình.

Nhìn sang Cự Giải ngồi đối diện đang không ngừng lia mắt trên cuốn sách nâng cao, Bảo Bình tự nhiên cảm thấy khâm phục không thôi. Quyết không thua cô, cậu cũng cúi xuống đọc thử. Nhưng mà, càng đọc lại càng loá mắt! Nửa chữ Bảo Bình cũng chả hiểu! Cái gì mà x này cộng b kia, rồi cạnh này cắt góc kia gì gì đó! Bảo Bình thật chả nuốt nổi mà!!

"Cậu có gì không hiểu sao?"

Chất giọng nhẹ nhàng khiến Bảo Bình chú ý mà ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Cự Giải đang nhìn mình mà mỉm cười. Có chút xấu hổ, nhưng đúng thật là Bảo Bình không hiểu, nên, thôi kệ đi!

"Chỗ này! Cậu có thể giảng cho mình không?"

Nhìn theo tay Bảo Bình chỉ tay quyển sách đã quay về phía cô, Cự Giải "à" một tiếng. Cô cầm lên cây bút chì của mình, hơi chồm người tới.

Môn toán mà Bảo Bình cực kì ghét, ghét đến căm hờn, ghét cay ghét đắng nay tự dưng lại hay ho đến lạ! Từng lời của Cự Giải, dịu dàng êm ái lại rất dễ hiểu, thoáng chốc đã khiến Bảo Bình hoàn toàn bị cuốn theo bài giảng của cô. Cả chỗ khó hiểu nhất, Bảo Bình cũng có thể hiểu ra.

"À chỗ này có phải..."

Khi Bảo Bình ngẩng đầu lên định hỏi Cự Giải về một bài hình học và cách làm mà cậu vừa nghĩ ra, Bảo Bình bắt gặp ánh mắt thoáng buồn của Cự Giải đang nhìn về một phía. Đôi mắt hơi cụp lại một cách hụt hẫng khiến Bảo Bình muốn nắm chặt lấy bàn tay mình. Quả nhiên không được!

"Cự Giải."

Tiếng gọi từ tốn chậm rãi rất không giống phong cách của Bảo Bình nhưng lại khiến Cự Giải như vừa được kéo về từ trên những gợn mây suy nghĩ của chính cô. Nhìn sang cậu, đôi mắt màu sáng hiện lên nét cười, như đang cố che đi sự buồn bã phản phất. Tay cầm quyển sách lên, Cự Giải cười híp mắt rồi nói.

"Vậy, cậu định nói gì cơ? Có chỗ nào Bảo Bình không hiểu sao?"

Đôi mắt màu sẫm của Bảo Bình nhìn Cự Giải chợt nhắm lại một cái, cậu khẽ thở dài.

"Cậu cầm sách ngược kìa!"

Trong khi Cự Giải đang luống cuống một cách khó xử với quyển sách của mình, Bảo Bình thản nhiên im lặng quay trở lại với chồng sách của mình. Cậu không muốn nghĩ nhiều nữa, mệt lắm! Có lẽ Bảo Bình chỉ có thể cắm đầu vào đống sách lý hoá của cậu mà thôi. Chỉ có môn tự nhiên cậu mới thoải mái được, và rất dễ dàng, nhưng lại không đủ để Bảo Bình quên đi mấy cái ý nghĩ trong đầu cậu từ nãy đến giờ. Mỗi lần nhìn ánh mắt dịu dàng kia, cậu cảm thấy lồng ngực hết sức khó chịu.

"Không ôn toán anh gì hả? Môn mày dốt mà!"

Bảo Bình tự nhiên muốn bóp chết Kim Ngưu ngồi cạnh cậu vừa ngây ngô nói với đôi mắt mở to vô tội, thật khiến cậu chỉ lườm thằng bạn cũng muốn rách cả mắt. Về phần Kim Ngưu, cậu thật sự không biết mình đã làm gì sai.

Bạch Dương ngồi cạnh Cự Giải, và nó hoàn toàn không để ý ánh mắt phức tạp ban nãy của cô nàng, thay vào đó, Bạch Dương gần như chỉ nhìn về một phía trong vô thức. Nó nằm dài trên bàn, hai tay buông thõng xuống làm như mệt mỏi lắm, dù cho nét mặt vẫn chẳng thay đổi gì quá nhiều. Và nó càng không nhận ra, hướng mà nó hướng mắt về, cũng là hướng nhìn của Cự Giải.

Song Ngư nhìn đống sách nâng cao ôn tập mà ban nãy Xử Nữ đặt ình trước mặt cậu mà không khỏi ngán ngẩm. Cậu không ngán học, không ngán đọc sách, không ngán ôn bài, mà là ngán cái sự căng thẳng bao trùm lấy cái thư viện nơi ai cũng cố tìm cho mình những quyển sách hay ho cho việc tăng cường ôn thi của họ. Đôi mắt màu cafe lại chuyển xuống bộ đề ôn tiếng anh, trong khi tay lại thong thả khoanh vào những đáp án trắc nghiệm kia. Coi như đỡ chán, cậu vốn chẳng muốn ôn bài ở đây. Nhiều năm ở bên nước ngoài cùng người anh họ Kim Ngưu hoàn toàn không phí công cho lắm.

Làm chút lại muốn làm thêm, dù cho cái bản chất lười vẫn chưa dứt, Song Ngư gập quyển đề cương vừa hoàn thành lại, bắt đầu ngó xung quanh tìm bộ khác. Đó cũng là lúc, cậu nhận ra hai đôi mắt đang nhìn mình, một vừa vội quay đi, một gãi đầu cười khì, khiến Song Ngư không khỏi nghiêng đầu thắc mắc.

"Có gì sao? Hay là mặt mình dính gì?"

"Không! Không có! Chỉ là..." Bạch Dương đảo mắt vài vòng, rồi nói. "Đúng rồi! Tại mình thấy cậu làm nhanh quá cho nên..."

Song Ngư vẫn giữ khuôn mặt ngạc nhiên của mình một lúc, sau đó mới thôi để tâm. Nhưng khi cậu vừa định tiếp tục tìm một bộ đề thú vị khác để giết thời gian, thì Bạch Dương lại lần nữa lên tiếng.

"Nè Song Ngư!! Cậu ổn nếu giảng thêm cho mình tiếng anh chứ? Cậu giỏi như vậy, và Bạch Dương thì..."

Bạch Dương không hề bịa, nó thật sự ngu anh! Dù cho nó giỏi toán và nuốt được văn, nhưng anh thì nó một chút cũng chả trôi nổi. Người ta thường nói là được cái này thì mất cái kia mà nhỉ. Chẳng biết bao lần nó muốn đâm đơn kiện bộ giáo dục vì chuyện có môn anh trong danh sách môn chính rồi, quá đủ để hiểu đối với anh, Bạch Dương căm hận đến mức độ nào! Coi như một công đôi việc vậy!

Nhìn Bạch Dương nhe răng cười tươi, trong đầu Song Ngư lại hình thành vài câu hỏi khác. Nhưng vốn là loại người không thích xen vào chuyện người khác, cậu hoàn toàn chẳng mất quá lâu để bỏ qua điều lạ này. Cười một cái, Song Ngư gật đầu. Có lẽ cũng không quá phiền!

Khi Song Ngư định lấy quyển sách anh của mình để tiện giảng cho Bạch Dương hơn, cậu nhận ra quyển sách đó đã vào tay con mèo nào đó từ lúc nào cậu thậm chí chả để ý. Nói đúng hơn, là nó ngủ, và dùng sách cậu làm gối. Song Ngư đột nhiên nhớ đến chuyện hôm dạ hội, vẫn còn chưa hỏi nó rõ ràng, dù cho cậu biết chắc nó sẽ không hé răng nửa lời. Mà, Song Ngư việc gì phải quan tâm nhỉ?!

Chợt cảm thấy một ánh mắt đang nhìn mình, Song Ngư lập tức có thể nhận ra đó là ai. Sợ? Còn lâu nhé! Lẽ ra nên biết ơn cậu mới phải, khi không giật mạnh quyển sách của mình ra!

"Dùng sách của cậu nhé, Bạch Dương?"

Bạch Dương dù gật đầu nhưng vẫn không hiểu được. Quyển sách nói cho cùng chỉ bị Sư Tử giữ mất phần đầu, và nó hoàn toàn nghĩ rằng với tính cách của cậu, một con người tính khí thất thường sẽ mạnh bạo giật mạnh đồ của mình ra mặc kệ con nhỏ có thức hay không cơ!

Bạch Dương vốn đâu có nhìn thấy, màn đối thoại bằng mắt của Song Ngư và Nhân Mã, người vốn ngồi cạnh bên kia của Sư Tử. Mà nó hầu như cũng chẳng để tâm lắm đến cậu em họ, Bạch Dương tự nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn khi Song Ngư kề sát tới, dù là chỉ đang giảng bài cho nó mà thôi.

Nhân Mã nhắm hờ đôi mắt màu hổ phách của mình một cái. Cậu ta Nhân Mã thật sự không thích cho lắm, và cậu không hiểu được khi nhìn thấy cô chị họ Bạch Dương của mình thoáng đỏ mặt. Ánh mắt nhìn sang Sư Tử chợt rời khỏi mèo con khi nhận ra có một ánh mắt khác ngay cạnh. Không nhìn chằm chằm cậu, cũng không toả sát khí, nhưng lại đầy khó chịu. Ánh mắt của Song Tử. Nhân Mã bỗng thấy thích thú, khoé miệng hơi nhếch lên nhìn thằng bạn.

"Mày... ghen?"

Song Tử tự nhiên giật mình, vội vàng quay sang Nhân Mã mà sưng sỉa mặt mày, lại còn thoáng đỏ ửng. Cắn chặt lấy môi và đôi mắt đen bất mãn, mãi sau Song Tử mới có thể lên tiếng với giọng khá bực bội.

"Đồ ngựa điên! Mày nghĩ sao vậy hả? T-Tao... Đúng là cái thằng của nợ!!"

Đột nhiên bị mắng một trận kinh thiên động địa trong khi Nhân Mã vẫn còn chưa bắt kịp được. Cậu chỉ nói vỏn vẻn có hai từ, và thằng Song Tử dám cả gan nạt nộ vào mặt cậu. Hình như lâu quá không dạy dỗ, thằng này nó lộng hành thì phải. Nếu không phải sợ Sư Tử thức giấc, Song Tử đừng hòng yên với cậu, mặc kệ nó là anh họ con nhỏ đi nữa!

Nhưng, khi nhận ra ánh mắt của Song Tử chứa tia phức tạp pha lẫn buồn rầu, Nhân Mã cũng không chọc nữa. Có trách là trách bà chị họ của cậu quá ngốc, hoặc trách thằng bạn này quá si tình nhưng lại nhát cấy chẳng dám nói thật lòng mình.

Mà, Nhân Mã cũng đâu có khác gì.

Tay chống lên bàn đỡ lấy cằm, bàn tay cầm viết vốn đang giải hoá kia của Thiên Bình chợt khựng lại. Nhìn sang Cự Giải ngồi cạnh đã từ lúc nào bị cuốn theo bài giảng của Song Ngư, hay bị cuốn bởi chính cậu, hoàn toàn chồm người về phía trước. Thiên Bình lại tiếp tục công việc giải bài tập hoá của mình.
Bình Luận (0)
Comment