Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 83

"Mấy bữa nay các em làm sao thế hả? Em thậm chí rơi xuống học sinh khá đấy Thiên Bình! Cả Bạch Dương nữa!"

Cô Như thường không lớn tiếng hay trách mắng ai, nhất là những đứa học trò mà cô luôn yêu quý. Nhưng kết quả này, thật sự rất không ổn.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra khi đó khiến Thiên Bình không thể tập trung vào việc học, đặc biệt là kì thi học kì hai. Không chỉ mỗi cô, mà cả Bạch Dương dù đã được Song Tử kèm cặp cũng mang về kết quả không mấy khả quan. Nó phải nghĩ về nhiều thứ khác nhau, điều đó khiến những môn học bài của Bạch Dương hoàn toàn không đạt điểm tốt.

Kết quả thi cuối kì của lớp Toán khá tệ, đặc biệt là mấy đứa tụi nó. Thành viên lớp Toán cũng không tiện hỏi, và cũng không khó chịu gì ngay cả khi họ thua lớp Văn.

Song Ngư nhìn bảng điểm hạng ba của mình vì bị môn Văn kéo xuống mà nhăn mặt nhăn mày. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ cậu ưa nổi cái môn học này! Mà, hình như hạng nhất bị đồng thì phải, ngoài Xử Nữ còn ai nữa ấy nhỉ. Song Ngư nhíu mày, cậu không muốn thừa nhận đâu đấy.

Khi Song Ngư chợt nhìn sang bảng điểm mà Sư Tử cầm, cậu nhìn thấy thứ hạng và điểm trung bình của nó. Vẫn là học sinh giỏi, nhưng rất không ổn khi đứng gần cuối cùng. Song Ngư thật lo cho tình trạng của nó lúc này. Dù cho cậu bảo rằng nó nghỉ vài hôm, con nhỏ cứ nhất quyết đòi đi học.

Song Ngư tay chống cằm định nhìn ra ngoài cửa sổ thì vô tình bắt gặp ánh mắt của Cự Giải đang nhìn về phía này. Tất cả những gì cô làm là cười thật tươi với cậu rồi quay đi.

Cự Giải có thể yếu đuối và dễ khóc, nhưng cô là loại người sẽ thực hiện thật tốt những gì mình đặt ra. Khi cô bảo sẽ rút lui, Cự Giải cũng sẽ không bao giờ mơ mộng thêm gì mối tình đơn phương này nữa.

Có một điều khiến Cự Giải bận tâm hơn. Chuyện hôm qua, đến tận giờ cô vẫn chưa xin lỗi Bảo Bình lấy một lời. Dù cậu không nhắc, nhưng cô càng cảm thấy khó xử. Cũng là vì cô khiến cậu phải dầm mưa, sẽ không hay nếu Bảo Bình trở bệnh.

Cự Giải không hề nhận ra, chỉ vì điều này khiến cô suy nghĩ về Bảo Bình nhiều hơn. Cô đã từng cảm thấy cậu quen quen như đã gặp ở đâu trước đây, và giờ cũng vậy, chỉ là mãi không thể nhớ ra.

***

Từ ngày nhập học đến giờ, lớp Toán không hề có sự xuất hiện của Hàn Thiên Thành. Tụi nó có chút lấy làm lạ, nhưng không thể hỏi những đứa có liên quan.

Dù đã hoàn tất kì thi cuối kì, nhưng vì chương trình chưa đủ nên vẫn phải tiếp tục lên lớp. Chủ yếu chỉ là chép cho đủ bài, còn mấy mục quan trọng cần cho các năm sau thì được chú trọng giảng nhiều hơn.

"Sư Tử, em lên giảng câu này cho tôi!"

Sư Tử đang mơ mơ màng màng thì bị Nhân Mã ngồi cạnh khều khều chỉ tay lên bảng. Nó ngơ ngác một hồi mới chịu rời chỗ ngồi.

Tuy nhiên, Sư Tử dù tay cầm viên phấn vẫn không hề ghi lên bảng lấy một chữ. Nó không phải không hiểu hay không biết làm, chỉ là hồn nó không ở đây. Bàn tay cầm phấn cứ đưa ra trước không trung với đôi mắt trống rỗng.

"Sư Tử!!"

Sư Tử thoáng giật mình vì tiếng gọi của thầy Hoá. Đôi mắt màu nâu khói bàng hoàng mở to, cả viên phấn cũng đánh rơi xuống đất. Vỡ tan. Dù vậy, Sư Tử không hề có ý định nhặt lấy viên phấn.

"Em định đùa tôi phải không? Dạo gần đây em hoàn toàn lơ đễnh!!"

Cây thước trong tay bị thầy Hoá đập mạnh xuống mặt bàn giáo viên. Sư Tử vẫn đứng đó, mặt cứ nghệch ra chẳng rõ có nghe thấy hay không.

Cô học sinh này nằm trong top giỏi của lớp, là loại học sinh rất hiếm gặp. Có thể không tập trung nghe giảng mà vẫn giỏi, có thể nghịch phá đủ trò mà thành tích vẫn đều đặn, vì vậy thầy đã cho qua rất nhiều. Nhưng dạo gần đây, con bé không học, không nghe giảng, cả bài tập cũng không làm, đến bài kiểm tra cũng bỏ trống.

"Tôi nhất định phải mời phụ huynh em! Mau đọc số điện thoại!"

Mười một đứa kia lập tức dâng lên nỗi lo lắng. Không ngoài dự đoán của tụi nó, Sư Tử ngoài mở to mắt thì chẳng có lấy phản ứng nào.

Nói như thế chẳng phải vô tình đụng đến nỗi đau của nó còn gì?

Song Tử, Nhân Mã, Bạch Dương và giờ là Song Ngư - những người duy nhất biết rằng, gia đình nó đã không còn ba mẹ hay phụ huynh để gọi điện mắng vốn nữa rồi..

"Em xin lỗi, nhưng em không nhớ số của họ."

Thầy giáo nhìn Sư Tử đầy hằn hộc.

"Em về chỗ đi, và đừng để chuyện này tiếp diễn thêm lần nào nữa!"

Lớp Toán đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

***

Giờ ra chơi đối với các thầy cô cũng như giờ nghỉ, nên phòng giáo viên hầu như chẳng còn một ai ngoài cô Như.

Bảng điểm phát ra cho lớp Toán ban nãy chỉ là bảng điểm sơ bộ. Có lẽ, cô Như là người duy nhất chưa hoàn thành sổ liên lạc cho cuộc họp phụ huynh cuối tuần này mà thôi.

Trong lúc đếm lại số lượng sổ liên lạc, cô giáo nhận ra thiếu một cuốn. Sau khi kiểm lại lần nữa, cô Như thầm nguyền rủa tên nhóc Thế Đạt. Đây cũng chính là nguyên nhân cho cái danh hiệu "Giáo viên làm sổ chậm nhất" mà học trò và các thầy cô khác đặt cho cô. Thật là hết nói nổi!

Cô Như chợt nhớ đến một chuyện khi nhìn sang chồng sổ liên lạc của lớp Toán. Lẽ ra là thiếu hai chứ không phải một. Cô còn nhớ hôm nhập học của Hàn Thiên Thành đã lên phòng hiệu trưởng vì việc gì đó. Cô rõ đã rất ngạc nhiên khi nhận ra cậu học sinh mới cũng ở đó, còn thản nhiên ngồi trên ghế sofa mà đọc sách. Quyển sổ liên lạc của cô bé theo đó mà thành ra đưa cho cậu.

Cái tên nhóc Hàn Thiên Thành đó khiến cô rất thắc mắc. Thái độ rất lịch sự và kính trọng, nhưng cũng đầy cao ngạo và đặc biệt, rất lạnh lùng. Cậu nhóc ấy rất giỏi, dù làm bài thi bổ sung với đề khó hơn đề chính thức, Hàn Thiên Thành vẫn nghiễm nhiên đồng hạng nhất cùng lớp trưởng Xử Nữ. Cậu nhóc đó rất không tầm thường.

Mà, hình như cậu ta từ bữa đó chẳng hề thấy có mặt trong lớp.

Cô Như vừa định gạt chuyện của cậu học sinh mới sang bên mà quay trở lại làm việc thì cánh cửa phòng giáo viên đột nhiên mở ra. Khuôn mặt trắng nõn và đôi mắt đen láy quen thuộc, lạnh nhạt và không kính nể bất kì ai.

"Em đến đây làm gì vậy Yến Ly?"

Yến Ly chớp mắt một cái, vờ như không để tâm đến lời cô Như. Nhỏ chìa tay mình ra trước mắt, nói bằng giọng thản nhiên.

"Em muốn bảng điểm sơ bộ của Kết Kết!"

Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau không ngại ngùng. Cô Như chớp mắt rồi quay về bàn làm việc của mình.

"Em dừng cái thái độ hống hách như ở nhà với chị gái em đi, đây là trường học!"

Yến Ly bị từ "chị gái" kia làm cho nổi giận. Nhỏ từ trước khi đến đây đã mang trong mình tâm trạng cực kì bực bội và khó chịu. Lời nói phản bác ý của nhỏ của người chị ruột này khiến Yến Ly nhất mực thêm tức giận.

"Chị đừng có lải nhải nữa được không? Em đủ nhức đầu rồi!"

Đôi mắt cô Như đảo sang bàn vừa bị Yến Ly đập mạnh.

"Đó là bàn của cô Xuân đấy! Vậy là em vào đây định làm loạn chứ gì, học sinh lớp 10 Văn?"

"Chị..."

Yến Ly tức giận, nhưng không tìm được câu nào mà phản bác lại. Nhỏ chưa bao giờ thắng trong việc cãi nhau với Như, là nhỏ luôn luôn bị sự bình thản kia làm cứng họng.

Và có lẽ cũng vì, người kia là chị gái ruột của nhỏ.

Trước mặt Yến Ly bỗng chìa ra một tờ bảng điểm sơ bộ.

"Đừng có gây phiền phức cho học sinh lớp Toán, mà như em nói là Ma Kết!"

Yến Ly trong lòng ấm ức, môi theo đó mà bặm chặt lại, cả răng cũng vô thức cắn mạnh. Nhỏ hơi ngập ngừng. Nhỏ chưa bao giờ sợ chị mình, Yến Ly chỉ là đang nghĩ một vài điều. Chợt, nhỏ đưa tay giật phắt từ điểm sơ bộ từ tay Như.

Sau khi cúi chào một cách bực bội, Yến Ly bước ra khỏi phòng giáo vụ bằng một cái đóng cửa thô bạo.

Khi Ly đã đi khỏi, cô Như mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đối phó với con bé đó thật sự rất mệt. Một con bé cứng đầu cứng cổ!

"Em đừng có mãi nhượng bộ nó như thế, Yến Như!"

Vừa quay ra, cô Như nhìn thấy thầy Vinh đang bước vào từ ngoài cửa.

"Em không nhượng bộ, Đức Vinh, em chỉ là không muốn lớn chuyện với thành viên trong gia đình!"

"Con bé đó được nuông chiều quá rồi!"

Lời nói của Đức Vinh khiến Yến Như có chút bận tâm, trước khi cô quay lại với công việc làm sổ của mình.

"Cần anh phụ không?"

"Giúp em dán mấy mảnh giấy điểm chính thức vào sổ vậy."

***

"Vậy là đi thật sao?"

"Phải đó, còn sớm chán!"

Nhìn Sư Tử và Bạch Dương kiểm lại đồ đạc trong balo, Cự Giải và Thiên Bình chán nản than trời than đất. Hai cô nàng này tính cách cứ như dần dà thay đổi thì phải...

"Bọn này có việc phải làm mà!"

Song Tử vừa phòng mình bước ra cùng với Nhân Mã đi ra phòng khách. Đặt cái balo to tướng xuống, cậu ngồi phịch vào ghế sofa.

"Mình thì nghĩ Thiên Bình đây chỉ là nhớ một người~mà thôi!"

Nhìn khuôn mặt thoáng đỏ của Thiên Bình, Bạch Dương vui vẻ cười một cách hả hê. Khi nó nhìn sang Nhân Mã đang xem ti vi, biểu hiện thản nhiên của thằng nhóc thật khiến nó sôi máu mà. Rõ là nghe mà cứ làm bộ!

"Vậy chừng nào tụi bây về?"

Ma Kết rời mắt khỏi quyển sách nâng cao của mình và nhìn sang bốn đứa tụi nó. Song Tử ngẫm nghĩ một hồi, bỏ cây pocky vào miệng và lên tiếng một cách chán chường.

"Khi nào vào năm học mới."

Mày đứa nào đứa nấy nhướng lên hết cỡ.

"Cứ đùa.."

"Đi chi mà lâu thế?"

Tính ra thì đứa nào cũng có việc cần hoàn thành. Bốn đứa tụi nó trừ Song Tử đều nhà ở bên đó hết cả, nên chuyện này cũng chẳng có gì quái lạ. Mà nói đi cũng phải nói lại, Song Tử nghĩ mình chỉ nên ở bên đó vài tuần rồi về thăm nhà ở đây.

Song Ngư trong khi tụi nó đùa giỡn linh tinh thì quay sang Sư Tử đang ngồi bệt dưới đất gần đó mà chơi cùng Leo. Nhìn khuôn mặt trống rỗng như hồn rời khỏi xác của nó, cậu không kiềm được dùng tay búng trán nó một cái.

Sư Tử ngơ ngơ ngác ngác ngẩng đầu. Khuôn mặt hả hê của Song Ngư khiến nó thấy bực mình mà nhăn mặt.

"Cậu mà không chăm sóc nó tốt là tôi đem cậu đi chiên xù!!"

Cách ví von cũng độc đáo lắm.

Song Ngư chỉ biết cười khì. Và nụ cười đó khiến Sư Tử đột nhiên nổi cả da gà. Ớn ớn sao ấy, gian thấy má luôn!

"Ê, đi! Còn có một tiếng nữa thôi đó, còn thủ tục này thủ tục nọ nữa!"

Nghe Nhân Mã thúc giục, ba đứa nó cũng kéo khoá balo lại mà đeo lên vai. Đồ cứ để ở kí túc cũng chẳng mất mác gì.

Sau khi tạm biệt tụi nó hay ôm nhau lần cuối mà theo Thiên Yết và Xử Nữ là cực kì sến súa, bốn đứa tụi nó rời khỏi kí túc ngay. Đến tận khi rời khỏi, Sư Tử vẫn còn mang bộ mặt không chút sức sống khi vừa xoa đầu Leo.

Một năm học lớp mười tạm thời kết thúc ở đây. Năm nay xảy ra thật quá nhiều chuyện.

Tụi nó cũng nên lên kế hoạch cho kì nghỉ hè đang tới thôi.
Bình Luận (0)
Comment