Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 1.3

Edit: Sa

Cuộc sống của tôi chuyển từ trợ lý chụp ảnh chuyển sang nhân viên công sở.

Từ người điều chỉnh góc chụp, nắm bắt từng cái nhăn mày, nụ cười của người mẫu biến thành một người luôn phải làm việc theo khuôn khổ.

Nguyên tắc làm việc hàng đầu của Vinh Uy chính là phải thiết thực, cụ thể, và dưới sự phát triển không ngừng của các công ty con, bộ phận tài vụ vô cùng bận rộn. Hàng ngày, tôi phải có mặt ở cửa lớn của công ty vào tám giờ năm phút sáng, sau đó sẽ hòa vào bầu không khí làm việc khẩn trương, cả ngày bận tối mắt tối mũi, có khi đến tận đêm khuya mới được về.

Trong thang máy, tôi gặp HR đã phỏng vấn tôi hai lần. Lúc cô ấy nhìn thấy tôi thì hơi khựng lại một chút rồi ngay lập tức rảo bước tiến tới, chủ động chào hỏi tôi.

Tôi vẫn luôn muốn hỏi tại sao cô ấy lại thay đổi quyết định nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cô ấy đã nói: “Bạch Hi, cô rất may mắn đó. Sau khi chúng tôi quyết định, Lão Đại nhìn hồ sơ của cô, phát hiện cô học cùng trường với anh ấy nên mới chọn cô.”

Trong giọng nói của cô ấy rõ ràng có ý gì đó rất mập mờ làm tôi vô cùng khó hiểu.

Tôi cười hai tiếng, vờ như không nhận ra sự châm chọc của cô ấy.

Thang máy vang lên một tiếng ‘Đinh’, tôi nói chân thành: “Cảm ơn chị đã cho tôi cơ hội.”

Trong khoảnh khắc ra khỏi thang máy, nhìn vào một mặt bên của thang máy, tôi thấy ánh mắt của cô ấy vẫn luôn nhìn tôi, nói chính xác là dán chặt trên lưng tôi, nếu nhìn kỹ thì có thể nhận thấy sự hoài nghi ẩn trong đáy mắt.

Vừa đến phòng làm việc, Lộ Lộ đã chạy đến: “Bạch Hi, cậu đã chuẩn bị trang phục để mặc trong buổi tiệc thường niên chưa?”

“Chưa.” Tôi trả lời, không để ý lắm.

“Vậy tan làm chúng ta cùng đi dạo phố nhé?” Có vẻ cô ấy rất hào hứng.

“Hả? Hôm nay tớ phải tăng ca.” Tôi nhìn một đống bảng biểu trên bàn, cảm thấy hơi nhức đầu.

“Vậy tớ chờ cậu.” Mắt cô ấy như phát sáng, “Buổi tiệc thường niên đó! Cả ngài Thẩm già và ngài Trầm trẻ đều đến!”

“Ngài Thẩm trẻ?” Tôi chần chừ một chút, “Thẩm Khâm Tuyển?”

“Đoán trúng rồi!” Lộ Lộ nằm sấp xuống bàn, “Đến lúc đó còn có rút thăm, không biết phần thưởng cho giải nhất năm nay là gì nhỉ? Năm ngoái là một phiếu quà tặng Chanel, nhưng lại bị phòng thị trường giành mất, lá phiếu đó đổi được hai cái túi Chanel 2.55.”

“Ồ.” Vì trước kia làm việc cho tạp chí, xa xỉ phẩm chất đầy ở studio nên tôi không thấy Chanel có gì xa vời lắm.

“Nhân viên nữ còn có thể khiêu vũ với ngài Thẩm.” Cô ấy bổ sung thêm một câu, “Mặc dù đó là ngài Thẩm già.”

“Tại sao không phải là ngài Thẩm trẻ?” Tôi tò mò.

“Đây là công ty gia đình mà, dù sao thì Chủ tịch vẫn là ngài Thẩm già.”

Nếu được khiêu vũ cùng Thẩm Khâm Tuyển… Tôi hoảng sợ vì suy nghĩ của chính mình, lắc đầu tự giễu, sao có thể chứ? Đó là còn chưa nói đến kể từ ngày làm việc cho Vinh Uy, ngay cả góc áo của Thẩm Khâm Tuyển, tôi cũng chưa được nhìn thấy. Chưa kể đến việc từ nhỏ đến lớn, vận may của tôi luôn ở mức thấp nhất, nếu trong buổi tiệc thường niên lần này có thể ôm được một giải thưởng nho nhỏ thôi đã là không tệ rồi.

Vào những ngày cuối năm, công việc của tôi nhiều không đếm xuể, cuối cùng vẫn không đi mua lễ phục với Lộ Lộ được. Tôi đành tìm đồng nghiệp làm cùng V trước đây để mượn một bộ lễ phục.

Rốt cục cũng có một ngày chủ nhật không phải tăng ca, khi tôi tỉnh ngủ mới phát hiện tối qua không kéo rèm cửa sổ, mặt trời rải những tia nắng ấm áp lên chiếc chăn bông tựa như một cơn mưa màu vàng, dịu dàng đến mức khiến người ta không muốn rời giường. Lần lữa mãi mới bò ra khỏi giường, tôi lấy sủi cảo đông lạnh trong tủ lạnh ra nấu, khi ăn xong thì cũng đến giờ, vội vàng mặc áo lông ra ngoài.

Tại buổi tiệc thường niên, mỗi nhân viên đều được nhận tiền lì xì nên tôi phải đến sớm để chuẩn bị bao lì xì. Lúc xuống taxi, tôi mới nhận ra mặc dù có nắng nhưng trời vẫn rất lạnh. Tôi vội chạy vào khách sạn, khi lên đúng tầng thì thấy người ta đang chuyển mấy hòm tiền mặt nóng hổi vào, bên cạnh đó là một chồng bao lì xì khiến người ta cảm thấy vui sướng.

Những tờ tiền mới tinh nằm ở trong tay, vẫn còn nghe mùi mực in. Kiểm kê xong, chúng tôi chạy xuống tầng một. Trong lúc các đầu bếp hàng đầu đang bận rộn nấu ăn, chúng tôi đặt lên bao lì xì lên từng bàn.

Khi các đồng nghiệp lục tục tới dự tiệc, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh thay đồ.

Lúc đi ra, đại sảnh đã náo nhiệt gần như sôi trào, tôi vừa tìm được nơi mấy người trong bộ phận của mình đang đứng thì đã thấy Lộ Lộ cầm hai quả bóng nhỏ: “Bạch Hi, tớ lấy mã số giúp cậu rồi. Cậu muốn cái nào?”

“Cái nào cũng được.” Tôi cúi đầu sửa sang lại nếp uốn trên phần ngực của bộ lễ phục, “Còn dư cái nào thì đưa cho tớ là được.”

Lộ Lộ trái lo phải nghĩ rồi mới quyết định chọn lấy một cái. Tôi mở quả bóng của mình ra, liếc nhìn mã số rồi nhét vào túi xách.

Bỗng dưng ngoài cửa trở nên ồn ào, không nhìn cũng biết là mấy vị lãnh đạo xuất hiện.

Tôi khẽ ngẩng đầu liền thấy một người có thân hình cao ráo, mái đầu đã đầy tóc bạc. Bước chân của ông rất vững vàng, thỉnh thoảng còn chào hỏi nhân viên, thái độ vô cùng thân thiết, gần gũi.

Ông Thẩm rất được người trong công ty và cả giới kinh doanh tôn trọng. Còn nhớ năm xưa Vinh Uy gặp vô vàn khó khăn nhưng vẫn phá vỡ độc quyền của doanh nghiệp nước ngoài, ra sức ủng hộ sự phát triển của đất nước. Trong mấy chục năm ông cầm quyền, công ty chưa bao giờ giảm biên chế, luôn cho nhân viên cảm thấy họ là một phần của công ty.

“Thẩm trẻ cũng đến rồi.” Lộ Lộ nhéo tôi một cái, “Mau nhìn kìa!”

Thẩm Khâm Tuyển đi vào một mình, nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh ông nội.

Người đàn ông này quả là có khí chất trời sinh. Tôi cụp mắt, không kiềm được suy nghĩ… vì anh, tôi mới ngồi ở đây. Tất cả những chuyện này có được xem là định mệnh?

“… Tập đoàn hoạt động đến hôm nay đều là nhờ công của mọi người. Năm đó, những kỹ sư trưởng tốt nghiệp ở nước ngoài mà về nước chứ không ở lại đó, mặc dù điều kiện vô cùng khó khăn nhưng họ là những trụ cột đã tạo dựng nên một Vinh Uy lớn mạnh ngày hôm nay…” Mấy vị kỹ sư trưởng khi đó giờ đã trở thành đổng sự(1), nghe những lời này thì không kiềm được nước mắt.

(1). Đổng sự: thành viên trong Hội đồng quản trị.

Thẩm Khâm Tuyển đứng trên sân khấu, tựa như toàn bộ ánh đèn trên thế giới đều chiếu rọi lên người đàn ông ấy. Mỗi một lời nói của anh đều chân thành, đúng mực, ngắn gọn súc tích. Khi bài phát biểu kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Kể từ lúc anh bước lên sân khấu, ánh mắt của tôi chưa bao giờ rời khỏi người anh, cứ mãi say mê dán chặt vào anh, nhìn anh quay lại ngồi với ông nội, nhìn ông Thẩm vỗ vai anh khích lệ.

“Này, có muốn ăn cua nướng không?” Lộ Lộ vui vẻ hỏi, “Hay là ăn chút kem nhỉ?”

Tôi tùy tiện ăn vài miếng, thấy người dẫn chương trình lại lên sân khấu, máy tính và máy chiếu cũng đã chuẩn bị xong, những hàng chữ trên đó không ngừng chuyển động.

Khi công bố giải thưởng từ hạng năm đến hạng nhất, tiếng hoan hô không ngừng vang lên trong đại sảnh.

Tôi nhìn mã số không có gì đặc biệt trong tay rồi lại nhìn bốn phía, lòng thầm suy đoán giải nhất là gì.

Ông Thẩm đích thân lên sân khấu, ngón tay dừng lại trên bàn phím máy tính, hài hước hỏi người dẫn chương trình: “Không biết phần thưởng là gì nhỉ?”

Người dẫn chương trình ho nhẹ một tiếng: “Năm nay chúng tôi chuẩn bị hai phần quà, người may mắn có thể chọn một trong hai.”

Trên màn hình xuất hiện hai lựa chọn A và B.

A: Tăng mười lăm ngày nghỉ phép cùng một chuyến du lịch châu Âu, mọi chi phí đều do công ty chi trả.

Toàn bộ đại sảnh cùng hít một hơi khí lạnh, mọi người gần như sôi trào. Tôi nghe Lộ Lộ nói lớn: “Dĩ nhiên chọn A rồi! Cầu mong mình được trúng!”

Hoặc là…

Tôi nhìn lên màn hình, gần như ngừng thở…

B: Máy ảnh Leica 9 nhóm 11 thấu kính, ống kính có tiêu cự 35mm.

Rốt cục những con số trên màn hình cũng dừng lại.

179.

“Số 179! Là ai thế?” Người dẫn chương trình hưng phấn nhìn xung quanh đại sảnh, “Là ai thế?”

Tôi choáng váng nhìn quả bóng trong tay, 179.

Mọi người ngồi cùng bàn đều nhìn tôi với vẻ mặt vừa hâm mộ vừa ghen tị, còn tôi luôn ở trong trạng thái choáng váng đi lên đứng đối mặt với ông Thẩm.

Ánh đèn quá chói, tôi mở to hai mắt, nghe được giọng nói như gần như xa: “Chúc mừng Bạch Hi của bộ phận Tài vụ.”

“Cô bé, cháu muốn chọn cái gì?” Ông Thẩm ôn hòa hỏi tôi.

Tôi “Hả” một tiếng, không biết phải làm gì, nhận lấy micro: “Máy ảnh.”

Ông cụ sửng sốt một chút, bên dưới cũng hoàn toàn yên tĩnh.

Tôi nghe được có người hét lên: “Bạch Hi, chọn máy ảnh sẽ nghèo ba đời đó(2)!”

Một trận cười vang.

(2) Chọn máy ảnh sẽ nghèo ba đời: câu gốc là ‘Chụp ảnh nghèo ba đời, máy ảnh hủy hoại đời người’, ý nói làm nghề chụp ảnh rất khó kiếm tiền nhưng lại phải bỏ nhiều tiền để mua thiết bị.

Tôi đỏ mặt, nhận lấy món quà nặng trịch từ tay ông cụ, luôn miệng nói cảm ơn. Mà ông cụ cũng nhìn tôi chằm chằm, dường như đang suy nghĩ điều gì.

“Được rồi, lệ cũ của chúng ta là nếu người nhận được giải nhất là nữ thì có thể được khiêu vũ cùng ngài Thẩm.”

Nhân cơ hội này, tôi nói nhỏ với ông Thẩm: “Ông Thẩm, cháu không rành khiêu vũ lắm, nếu lát nữa có giẫm lên chân ông thì mong ông đừng giận.”

Ông cụ cười, nheo mắt nhìn tôi: “Không sao, cháu trai của tôi nhảy rất khá.”

Hả?

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy tiếng của người dẫn chương trình: “Năm nay có một sự thay đổi nho nhỏ.”

Lời còn chưa dứt thì Thẩm Khâm Tuyển đã đứng lên, đi đến trước sân khấu: “Chủ tịch đã ủy thác cho tôi hoàn thành điệu nhảy mở màn.”

Anh xoay người, khẽ khom lưng, mỉm cười: “Cô Bạch, mời.”

Trong phút chốc, cả sảnh vang lên tiếng hét chói tai, có cả tiếng huýt sáo, tôi có thể nhận ra phần lớn là âm thanh của đồng bào nữ.

Tôi ngơ ngác đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, ngơ ngác bị anh nắm lấy tay dắt vào sàn nhảy.

Ánh đèn tối xuống làm tôi thầm thấy mình quá may mắn, nếu không thì cả thế giới sẽ thấy khuôn mặt đỏ như máu của tôi, và cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Âm nhạc vang lên, tôi cúi đầu, cố gắng nhìn theo giày của anh, vội vàng nhảy theo nhịp đầu tiên.

Nhưng không thể làm tôi dời lực chú ý. Bàn tay anh đỡ phía sau tôi, hơi thở nhẹ nhàng phả lên tóc tôi… Làm thế nào tôi mới có thể kiềm chế được những suy nghĩ lung tung này?

Bước chân càng lúc càng sai nhịp, tôi bước một bước khiến bản thân lảo đảo suýt ngã, trên giày của anh cũng có thêm một dấu giày rõ ràng.

Ánh đèn đều đang chiếu vào sàn nhảy, mỗi một cử động lại càng thêm rõ ràng.

Tôi nghe tiếng cười nhẹ vang lên ở bên ngoài nên càng thêm bối rối.

Giẫm một cú, lại giẫm một cú, rồi thêm một cú nữa…

Nếu không phải anh đang nắm chặt tay tôi, tôi đã che mặt ôm máy ảnh bỏ chạy rồi.

“Đừng hoảng hốt.” Có lẽ nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh không tiếp tục im lặng nữa, giọng nói còn mang theo ý cười, “Một hai một, một hai một…”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lọt vào tầm mắt của anh.

Ánh mắt anh vẫn không một gợn sóng nhưng lại sâu như biển, khiến tôi hoài nghi có phải khi nãy mình nghe lầm nên mới nghĩ anh đã cười? Nhưng cũng chính ánh mắt quá đỗi bình thản ấy khiến tôi chợt tỉnh táo, từng bước đuổi theo nhịp chân anh.

Lúc ở bên cạnh Tần Mâu, anh cũng lạnh lùng, bình thản như vậy ư?

Tôi không kiềm được suy nghĩ, có lẽ là không… Khi đó, rõ ràng tôi đã sợ hãi dưới ánh mắt bình thản của anh, vậy tại sao vừa nãy lại có thể tỉnh táo?

Trong sàn nhảy càng lúc càng có nhiều người, anh vẫn dẫn dắt tôi, vẫn dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi nghe thấy để đếm nhịp. Bước chân dần hòa hợp, rốt cuộc tôi cũng có thể ngẩng đầu, lướt qua vai anh nhìn về phía trước.

Điệu nhảy dần vào hồi kết, đột nhiên tôi thấy mu bàn tay có cảm giác lạ thường.

Nhồn nhột, ấm áp, giống như có một loài bò sát nhỏ đang nằm lên.

Bỗng nhiên tôi ý thức được đó là đầu ngón tay của anh đang nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên mu bàn tay tôi.

Thế này là… đang trêu chọc ư?

Tôi lập tức luống cuống, liên tục nhảy sai mấy nhịp. Đầu ngón tay của anh vẫn nhẹ nhàng vuốt mu bàn tay tôi, như gần như xa, hình như rất vui.

“Anh Thẩm.” Tôi không thể không lên tiếng nhắc nhở anh. Tôi hơi ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của anh, dáng vẻ thư thái, giống như không có những chuyện mờ ám kia.

“Ừ?” Anh hơi cúi đầu, một lát sau mới hỏi, “Sao vậy?”

“?” Tôi càng không hiểu ra làm sao.

Đầu ngón tay của anh tăng thêm lực: “Đây là cái gì?”

“Vết sẹo do bị bỏng.” Tôi hiểu rồi.

Anh không nói gì thêm nữa, sau khi điệu nhảy kết thúc, anh dắt tôi ra khỏi sàn nhảy, bên cạnh có người đưa áo khoác cho anh. Anh đón lấy, cúi đầu nhìn dấu giày của tôi in trên giày anh, cười khẽ: “Cảm ơn cô.”

Phong độ ngời ngời, không có nửa điểm đáng chê trách.

Tôi chỉ có thể cười trừ, nhìn anh xoay người rời đi.

Mượn ánh sáng trong sảnh, tôi cúi đầu nhìn vết sẹo trên bàn tay, vì bị người khác vuốt ve nên nó nóng lên như thiêu như đốt.

Hết chương 1.3
Bình Luận (0)
Comment