Edit: Sa
Sau khi tốt nghiệp đại học và trở về Phỉ Hải, Thẩm Khâm Tuyển liền tiếp nhận vị trí tổng giám đốc Vinh Uy, người trong ngành đều hiểu rõ anh là người nối nghiệp Vinh Uy. Ông cụ dần dần rút quyền hành tại Vinh Uy, yên tâm giao lại tập đoàn cho cháu nội.
Việc chuyển giao thuận lợi này là nhờ bốn năm trước, trong mỗi kỳ nghỉ, Thẩm Khâm Tuyển sẽ về nước vào công ty thực tập ở các phòng ban, không ai biết thân phận của anh. Đến khi chính thức đi làm, Thẩm Khâm Tuyển đã quen với bộ máy vận hành của Vinh Uy, điều này khiến các quản lý cấp cao của công ty phải tắc lưỡi.
Dưới con mắt hâm mộ và phỏng đoán của người khác, Thẩm Khâm Tuyển đi từng bước rất chắc chắn, nhưng chỉ có hai ông cháu mới biết đằng sau sự thành công đó là những nỗi khổ cực đến nhường nào.
Ông cụ thích lịch sử nhà Minh, đọc đi đọc lại hai sử Chu Nguyên Chương lập Hoàng thái tôn(1) và Chiến dịch Tĩnh Nan(2), thậm chí còn bảo Thẩm Khâm Tuyển đọc cùng.
(1) Chu Nguyên Chương đã đào tạo trưởng nam Chu Tiêu từ nhỏ để kế thừa ngôi vị, nhưng Chu Tiêu lại mất sớm. Vào những năm cuối đời, Chu Nguyên Chương phân vân không biết nên chọn Chu Đệ – con trai của ông – người trí võ song toàn chẳng thua kém gì ông hay Chu Doãn Văn – cháu nội của ông, con trai thứ của Chu Tiêu – một con người hiếu thảo và nhân nghĩa, song lại quá non nớt để lên ngôi vua. Cuối cùng ông đã chọn Chu Doãn Văn thừa kế ngai vàng. Đây được coi là sai lầm cuối đời của Chu Nguyên Chương vì ông đã vô tình gây ra một trong những cuộc nội chiến đẫm máu nhất trong lịch sử Trung Hoa.(2) Chiến dịch Tĩnh Nan: Sau khi Chu Nguyên Chương qua đời và Chu Doãn Văn đăng cơ, Chu Đệ đã phát động cuộc nội chiến để cướp ngai vàng, cuộc chiến có tên là Chiến dịch Tĩnh Nan. Kết quả, Chu Đệ đã giành được ngôi vương. Đây được coi là cuộc chiến huyết nhục tương tác khét tiếng nhất trong lịch sử Trung Hoa.Thẩm Khâm Tuyển hiểu ý của ông.
Đời thứ hai của nhà họ Thẩm không còn, trách nhiệm vốn thuộc về ba anh thì lại để cho ông nội gánh vác suốt mười mấy năm, mãi đến khi anh tiếp nhận. Có điều anh vẫn còn rất trẻ, tuy nhận được sự ủng hộ của những người đã góp phần gầy dựng nên tập đoàn nhưng cũng có rất nhiều lang hổ rình rập. Trước một ngày Thẩm Khâm Tuyển chính thức đi làm ở Vinh Uy, anh đã trịnh trọng nói chuyện với ông nội.
Năm đó, vừa mở rộng thị trường ra nước ngoài, mà những chiến lược kinh doanh với đối tác rất khác biệt, sớm muộn cũng sẽ có tai họa.
“Cháu muốn bán một ít cổ phần.” Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt ông cụ nói năng chững chạc, hiển nhiên đã có suy nghĩ này từ rất lâu rồi.
Ông cụ chống cây gậy xuống đất, nói: “Ắt cháu biết rõ hậu quả của cuộc nội chiến nhà Minh.”
“Cháu không vội, cháu sẽ giữ được cái gốc.” Thẩm Khâm Tuyển dùng sự chững chạc hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa để bảo đảm với ông nội.
Sau này, khi nhớ lại mình lúc đó, anh bỗng hiểu vì sao mình lại bình thản đến thế. Bởi vì anh quen chờ đợi rồi. Anh đã chờ đợi rất lâu trong cuộc sống khô khan của mình, một sự chờ đợi đầy hành hạ.
Cũng chính buổi tối hôm đó, Thẩm Khâm Tuyển mới biết nhà họ Tô giữ số cổ phần rất lớn của Vinh Uy, bây giờ vẫn chưa trả lại cho nhà họ Tô được, nhưng có một ngày, anh phải trả cổ phần và hoa hồng lại cho Tô Nghiên.
Lúc ông nội nói chuyện đó, Thẩm Khâm Tuyển nhớ lại cảnh tượng anh đi thăm Bạch Hi vào bốn năm trước, cô chạy về phía anh, soi cửa sổ làm mặt quỷ, sau đó cô rời đi.
Tâm trạng thấp thỏm vui sướng ấy thật khó diễn tả thành lời.
Nhưng bây giờ, anh không biết tương lai sẽ ra sao, chỉ biết có một ngày anh phải đến gặp cô, nói cho cô biết những chuyện về họ.
Suốt một thời gian dài, trong khi các cậu ấm đua xe, bồ bịch thì những lúc rảnh rỗi, nơi mà Thẩm Khâm Tuyển đến thường xuyên nhất là Phỉ Hải, thậm chí anh còn làm thẻ thư viện.
Chỉ vì Bạch Hi làm thêm ở thư viện trường.
Bảy giờ rưỡi mỗi tối cuối tuần, cô sẽ đẩy xe sách đi xếp sách lại.
Anh đứng lên, vờ như đi trả sách, nhưng thực ra là đi theo Bạch Hi.
Ánh đèn trắng trong thư viện chẳng tạo chút cảm giác ấm áp, cô vừa đẩy xe sách vừa ngân nga, nghe rất chói tai giữa không gian tĩnh lặng. Thỉnh thoảng anh rút một quyển sách, mắt liếc về phía Bạch Hi đang xếp sách, thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Lúc chỉ còn quyển sách cuối cùng, Bạch Hi ngẩng đầu nhìn giá sách cao nhất, dù đã kiễng chân, giơ thẳng tay nhưng vẫn không với tới. Cô nhìn xung quanh tìm cái thang.
Bỗng có người lấy quyển sách, đặt vào chỗ trống trên giá sách cao nhất.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy người giúp cô là một chàng trai cao ráo. Bạch Hi nói “Cảm ơn” rồi vội vàng đẩy xe đi vì phải về phòng trực ban điểm danh.
Tiếng xe kêu ken két nhỏ dần.
Thẩm Khâm Tuyển cắm một tay vào túi áo, tựa người vào giá sách lạnh lẽo, cúi đầu cười.
Anh từng đến căn tin của trường để ăn trưa, Bạch Hi đã ở đó, dù đứng xếp hàng cách một người, anh vẫn nghe rõ nội dung cô trò chuyện với bạn qua điện thoại, cô không chú ý đến ai cả, vội vã ăn xong rồi bưng mâm rời đi.
Hết lần này tới lần khác.
Bởi vì luôn nhớ dáng vẻ đáng sợ của cô khi phát bệnh nên Thẩm Khâm Tuyển nghĩ chỉ cần nhìn cô từ xa, biết cô bình an vô sự đã là may mắn lắm rồi.
Ra khỏi thư viện, trợ lý đỗ xe trước cổng trường, đón anh đi đến khách sạn Nhĩ Mạn để tham gia buổi tiệc. Bữa tiệc đã bắt đầu từ nửa tiếng trước, nhưng anh thường đến trễ hơn một chút, vì thứ nhất là không cần ở đó quá lâu, thứ hai là với lý do vừa kết thúc cuộc họp hoặc vừa xuống máy bay thì lập tức đi đến đó sẽ khiến người ta nghĩ anh coi trọng bữa tiệc, một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi hàn huyên cùng chủ nhân bữa tiệc mấy câu, Thẩm Khâm Tuyển thong thả đi lấy đồ uống, lúc xoay người thì đụng phải người ta. Rượu không bị sánh ra ngoài, nhưng vì đối phương là nữ, mặc lễ phục hở ngực, mà tay anh vô tình để sát vào người ta, cực kỳ bất lịch sự.
Thẩm Khâm Tuyển lùi về sau nửa bước, trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, anh ngẩn người.
Dưới ánh đèn mờ, anh cứ ngỡ Bạch Hi vừa thay quần áo chạy đến đây.
“Anh…” Cô gái giận dữ nhìn anh, đôi mày nhíu chặt tỏ vẻ không vui.
Lúc nhíu mày trông càng giống. Trong ký ức mơ hồ, hồi bé, mỗi lần không vui, Bạch Hi đều nhíu mày lại như người lớn, cô bé sẽ bĩu môi, không nói gì.
Anh bất giác nhướn môi, chân thành nói: “Tôi xin lỗi.”
Cô gái thấy thái độ của anh khá tốt nên cũng không trách móc gì mà chỉ nói “Không sao” rồi bỏ đi.
Một lát sau, Thẩm Khâm Tuyển định tìm cớ bỏ về thì có người đến trước mặt anh, gọi “anh Thẩm”.
Người phụ nữ này hơi quen. Sau một lúc thì anh cũng nhớ chị ta là quản lý nghệ sĩ có tiếng trong nước. Anh nhìn cô gái rõ ràng là rất ngượng ngập nhưng giả vờ bình tĩnh ở phía sau thì cảm thấy khá có hứng thú. Đó là cô gái lúc nãy.
Lý Hân uyển chuyển kéo cô gái đằng sau lên, giới thiệu cô ấy với Thẩm Khâm Tuyển. Thẩm Khâm Tuyển ghi nhớ hai chữ “Tần Mâu”
Lý Hân muốn Tần Mâu chủ động nhưng cô ấy quá rụt rè nên cũng không nói thêm gì được nữa.
Thẩm Khâm Tuyển vô cùng lịch sự cúi người chào bọn họ rồi bỏ đi, anh loáng thoáng nghe thấy ở đằng sau, Lý Hân đang nhỏ giọng quở trách. Đây là một trong những lý do anh không thích những bữa tiệc như thế này, ai cũng ăn vận quyến rũ, nhưng đằng sau lớp quần áo sang trọng là những giao dịch trần trụi khiến người ta tởm lợm.
Anh có phần hoài niệm không khí lành mạnh lúc còn học đại học. Sau khi trò chuyện cùng chủ bữa tiệc thêm vài câu nữa, anh bảo người đi lấy xe, chuẩn bị về nhà.
Mới vừa ra cửa khách sạn thì liền thấy ven đường có người đang đợi taxi.
Chiếc váy chỉ dài đến đầu gối, Tần Mâu mặc thêm cái áo khoác mỏng màu đen, cô ôm vai, giậm chân cho đỡ lạnh. Thẩm Khâm Tuyển lái xe tới gần, thấy cô liên tục nhìn về hướng trung tâm thành phố, đôi mắt ửng đỏ.
Anh bất giác giảm tốc độ, từ từ lái xe vào vỉa hè, hạ cửa sổ xe xuống, “Cô Tần, tôi đưa cô về nhé?”
Cô do dự một lúc lâu mới lên xe, hơi ấm trên xe làm cô khẽ hắt xì mấy cái.
Thẩm Khâm Tuyển đưa khăn giấy cho cô rồi hỏi địa chỉ. Tần Mâu nói tên một trường học.
Anh ngạc nhiên: “Cô cũng còn đi học ư?”
“Vâng.” Cô chú ý đến từ “cũng” của anh, nhưng lập tức che giấu sự tò mò, “Tôi học ở Học viện nghệ thuật.”
Suốt dọc đường anh không nói gì nữa, có điều khi dừng lại trước cổng trường, anh đưa cho cô một tờ danh thiếp, hết sức nhã nhặn nói: “Sau này thường xuyên liên lạc.”
Đến khi lái xe đi xa trường, Thẩm Khâm Tuyển gọi điện cho trợ lý, “Điều tra giúp tôi xem chú Tô có còn họ hàng hay không.”
Sáng hôm sau, trợ lý của Thẩm Khâm Tuyển xác nhận nghi ngờ của anh. Trên thế giới này, Bạch Hi vẫn còn người thân, hóa ra cô gái tối qua là chị họ của cô. Cái năm ba mẹ của Bạch Hi qua đời, gia đình của cô gái đó đã ngỏ ý muốn nuôi Bạch Hi nhưng chứng bệnh của cô quá nghiêm trọng, chỉ cần người hay vật gợi nhắc tới ba mẹ là cô đều kháng cự, nên cuối cùng đành đưa cô đi Thịnh Hải.
Vài ngày sau, khi Lý Hân thông qua người khác nhờ anh đứng ra nói đỡ chuyện kết thúc hợp đồng của Tần Mâu, anh không hề do dự mà lập tức gọi điện cho họ. Vì công ty đó từng hợp tác với Vinh Uy nên không quá khó khăn để dàn xếp. Mấy ngày sau, đích thân tổng giám đốc của công ty đó gọi điện cho anh, ngoài việc thông báo đã giải quyết ổn thỏa chuyện của Tần Mâu thì cũng uyển chuyển giải thích lý do đóng băng các hoạt động của cô ấy.
Lúc này, Thẩm Khâm Tuyển mới biết đầu đuôi mọi chuyện: Tần Mâu vừa ra mắt thì đã phạm vào điều tối kỵ, làm việc không biết tiến lùi, chỉ ỷ vào chút danh tiếng ít ỏi của mình mà dám đòi bạn trai mua cho bộ trang sức mà bản thân không có tư cách để đeo. Kết quả là suýt nữa phải trả giá bằng cả sự nghiệp.
Đối phương cũng gửi tài liệu về Tân Mâu cho anh. Thẩm Khâm Tuyển nhìn những bức ảnh trong hồ sơ, anh bỗng nhận ra rằng cô gái này phức tạp hơn vẻ bề ngoài xinh đẹp và thuần khiết hơn rất nhiều.
Có bức ảnh cách đây một năm, cô ấy rất đẹp, nhưng có cái gì đó không giống như bây giờ. Lúc đó mắt của cô ấy nhỏ và dài hơn một chút, cằm nhọn, chứ không… giống Bạch Hi như bây giờ.
Nếu vậy, e rằng lần đầu tiên gặp nhau là sự sắp đặt trước.
Anh trầm ngâm khép lại hồ sơ, gọi điện cho trợ lý, bảo anh ta chuyển lời cho Lý Hân là đã giải quyết vấn đề hợp đồng xong, ngoài ra không còn nói gì khác. Không phải vì anh bênh cô ấy, nhưng thực sự trên đời này chẳng mấy ai ngây thơ như Bạch Hi. Anh bỏ qua cho những toan tính và lợi dụng chỉ đơn giản vì cô ấy là chị họ của Bạch Hi.
Sau khi giải quyết tranh cãi xong, anh mời bạn ăn cơm. Trong bữa cơm, mấy tên đàn ông có suy nghĩ đen tối thẳng thừng hỏi quan hệ của hai người. Thẩm Khâm Tuyển chỉ cười, trong lúc nhất thời không biết phải giải thích thế nào nên đành trả lời qua loa.
Anh cho rằng mình và Tần Mâu sẽ không còn dính líu gì tới nhau nữa, anh giúp cô ấy một lần không có nghĩa là sẽ giúp lần hai.
Một tháng sau, tại một bữa tiệc, bạn anh nhiệt tình sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho anh. Thẩm Khâm Tuyển quẹt thẻ đi vào phòng, rèm cửa sổ kéo kín mít, không khí thoang thoảng mùi nước hoa, lúc bật điện, cuối cùng anh cũng nhận ra sự kỳ lạ, trước cửa phòng ngủ có một đôi giày cao gót màu đỏ.
Anh đá văng đôi giày cao gót dưới đất, mở một nửa cánh cửa phòng ngủ, trên giường là một cô gái có mái tóc đen mượt xõa tung ra gối, gương mặt đỏ ửng, đang ngủ rất say.
Thẩm Khâm Tuyển không hề biết rằng vẻ mặt lúc đó của mình như sụp đổ, anh đang định tiến vào đánh thức cô ấy dậy thì bỗng dưng cô ấy nuốt nước bọt, lầm bầm câu gì đó rồi trở người ngủ tiếp, chiếc váy ngắn bị kéo lên vì hành động ấy, để lộ đôi chân dài mềm mại.
Sườn mặt như tượng tạc, chiếc mũi cao thẳng, khóe môi cong cong.
Trong lúc đắp chăn giúp cô ấy, tim Thẩm Khâm Tuyển đập thình thịch: Nếu người nằm ở đây là Bạch Hi, có lẽ anh sẽ lập tức đi giết kẻ đưa cô vào đây.
Có điều cô sẽ không bao giờ tham dự những sự kiện như thế này.
Anh vừa suy nghĩ miên man vừa ra khỏi phòng ngủ, đi vào phòng sách.
Nửa đêm, Tần Mâu đứng trước cửa phòng sách với mái tóc hơi rối, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ như muốn nhỏ ra máu. Cô lúng túng đứng ở cửa, hai bàn tay vặn xoắn vào nhau, một lúc lâu sau mới nói: “Anh Thẩm, tôi không biết… tại sao mình lại ở đây.”
Ánh mắt anh từ từ dời khỏi quyển sách, ôn hòa nói: “Sau này cô hãy… cẩn thận.” Vốn dĩ anh định nói từ “tự trọng”, nhưng cuối cùng đã đổi lời.
Vẻ mặt cô ta như sắp khóc, đáp “Vâng.”
“Tài xế sẽ đưa cô về.” Anh nói, “Sau này đừng làm thế nữa.”
Anh nói “Đừng làm thế nữa”? Tần Mâu ngẩn người, anh biết chuyện gì rồi ư? Nhưng đợi thêm một lát mà anh không nói tiếp, chỉ cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Cô đứng thêm một lát nữa, ngập ngừng nói: “Tôi vẫn chưa cảm ơn anh chuyện kết thúc hợp đồng.”
Thẩm Khâm Tuyển đứng lên, đi tới trước mặt cô ấy, vô cùng ung dung nói: “Không cần khách sáo thế đâu.”
Cô ấy ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời trở nên rực rỡ tựa ngọc vì ngập tràn niềm thỏa mãn.
Anh cười khẽ, nói tiếp: “Cô là chị họ của Tô Nghiên, vì vậy đấy là việc mà tôi nên làm.”
Hết ngoại truyện 1.2