Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 16

Edit: Sa

Vì tối qua ngủ không ngon nên lúc ngồi ăn sáng trong phòng ăn rộng rãi có bốn mặt đều là kính, Tần Mâu phải uống đến hai ly cà phê.

Dù đang đầu đông nhưng trong nhà rất ấm áp, cô chỉ mặc cái áo sơ mi mỏng mà mình thích nhất. Món ăn được bày biện trên chiếc bàn phủ khăn trải bàn ren màu vàng nhạt, chính giữa là chiếc bình pha lê được làm thủ công dùng để cắm hoa hồng được thay mới mỗi ngày.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân khe khẽ, tựa như tâm linh tương thông, cô nghiêng đầu, Tôn Tĩnh cúi xuống hôn lên má cô, nói: “Chào buổi sáng.”

Hôm qua Tôn Tĩnh về muộn, không thèm tắm rửa mà nằm ngủ li bì bên cạnh cô với cả người toàn mùi rượu.

Giấc ngủ của Tần Mâu không tốt, bị anh ta làm ồn nên càng khó ngủ, cô ngồi dậy, nương theo ánh trăng nhìn người đàn ông nằm bên cạnh mình.

Tôn Tĩnh rất điển trai, xét những người nằm trong phạm vi có thể làm đối tượng kết hôn, anh ta cũng được coi là tuấn tú. Nhưng kết hôn đã ba tháng, ngày nào người đàn ông này cũng nằm ngủ bên cạnh cô, vì sao cô vẫn cảm thấy gương mặt ấy lạ lẫm quá đỗi? Cô phải suy nghĩ hồi lâu mới có thể nhớ ra diện mạo của anh ta.

Tần Mâu lẳng lặng đứng dậy đi vào phòng tắm, trong sọt đựng quần áo bẩn chứa áo lót của anh ta. Mũi cô rất nhạy nên có thể ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trong không khí.

Tần Mâu nhìn chính mình ở trong gương, cố gắng đè nén sự khó chịu, tự nhủ còn có gì để cô không hài lòng?

Trong hôn lễ thế kỷ được tổ chứ vào ba tháng trước, tất cả những gì cô mong muốn đều đã được chồng đáp ứng, thậm chí còn sửa chữa lại căn nhà này theo ý cô.

Hậu quả của cả đêm mất ngủ là cô chỉ nghe được nửa câu sau của Tôn Tĩnh, “… Em nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng, anh sẽ bảo tài xế đến đón em sớm.”

Tần Mâu lấy lại tinh thần, cười nói: “Em biết rồi.”

Sau khi kết hôn, cô giảm bớt lượng công việc để dồn hết tinh lực, thời gian đi xã giao với chồng và phụ trách vai trò dâu hiền vợ đảm, vì thế cô được nhà chồng khen ngợi không dứt.

Tôn Tĩnh uống cà phê, ăn sandwich rồi đi làm. Trước khi đi, anh ta hôn cô một cái như thường lệ, sau đó căn nhà lại rơi vào tĩnh lặng.

Lúc đọc tới trang cuối của một quyển tạp chí, điện thoại reo chuông, là chị Hân gọi đến để thông báo các lời mời tham gia sự kiện và đóng phim, bảo cô lựa chọn.

Tần Mâu nói, “Để em đọc kịch bản xem sao đã.”

“Biết ngay là em sẽ nói thế nên chị bảo người ta đem qua cho em rồi.”

Trò chuyện mấy câu, Lý Hân dè dặt hỏi: “Tối qua em làm gì?”

“Đi spa với bạn.”

Người quản lý nói đầy ẩn ý: “Sau này em phải cố gắng đi dự tiệc cùng Tôn Tĩnh nhiều vào.”

Tần Mâu biếng nhác đổi điện thoại qua tai bên kia, “Em lười quan tâm đến mấy chuyện gặp dịp thì chơi như thế lắm.”

Buổi sáng, cô ở nhà đọc kịch bản, phim có tên là “Song sinh”, kể về hai chị em.

Tần Mâu chỉ đọc vài ba trang thì mệt mỏi buông kịch bản xuống.

Thế gian này thực sự có hai chị em yêu thương nhau, nhường nhịn nhau đến thế ư?

Cô cảm thấy sao mà buồn cười quá đỗi.

Tần Mâu vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên đến nhà họ Tô, suốt dọc đường ngồi đằng sau trên chiếc xe đạp của ba nghe ba mẹ nói chuyện, sau đó mẹ quay đầu nói với cô: “Y Y, lát nữa gặp em thì chơi đàng hoàng vào nhé.”

Cô lơ mơ gật đầu.

Lúc bấm chuông cửa, Tần Mâu mới biết thì ra có người được sống trong căn nhà to đến nhường này chứ không phải ngôi nhà ọp ẹp, năm gia đình xài chung một căn bếp nhỏ xíu, lúc ăn cơm, khói còn giăng mù trên trần nhà như nhà cô.

Cô rất hâm mộ, thầm nghĩ nếu được sống ở đây thì tốt quá.

Vào phòng khách, ba mẹ ngồi trên sofa, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Người thím họ xinh đẹp nắm tay Tần Mâu, dẫn cô vào một căn phòng búp bê ngập tràn ánh nắng. Cô chưa bao giờ thấy nhiều búp bê đến thế nên khẽ thốt lên một tiếng.

Thím họ ngồi xuống, xoa đầu cô, “Y Y, thím bế em Nghiên Nghiên xuống chơi với cháu nhé?”

Thím họ nhanh chóng bế cô bé mặc váy công chúa xinh xắn xuống phòng, sau đó đem ít thức ăn vào, dịu dàng nói: “Hai đứa chơi với nhau nhé, Nghiên Nghiên, gọi chị họ nào.”

Tô Nghiên chớp mắt, bập bẹ gọi: “Chị họ”.

Hôm đó, sau khi rời khỏi nhà họ Tô, lần đầu tiên Tần Mâu có được mặc váy công chúa. Không chỉ có thế, ba mẹ cô cũng đổi công việc, bắt đầu đi làm ở Vinh Uy.

Tuy còn nhỏ nhưng Tần Mâu vẫn mơ hồ hiểu được cô được mặc đẹp hay những sự thay đổi trong nhà đều là nhờ nhà họ Tô mang lại. Sau đó cô lớn hơn, trở thành cô bé đang tuổi dậy thì với lòng tự ái cao ngất, cô càng hiểu rõ rằng những nụ cười lấy lòng của ba mẹ là để đổi lại sự giúp đỡ, mà những thứ ấy chẳng khác nào hai chữ “bố thí”.

Hai nhà càng thường xuyên qua lại.

Mỗi lần Tần Mâu đến nhà họ Tô, tận đáy lòng luôn có sự mâu thuẫn, một mặt cô muốn chơi những món đồ chưa từng được nhìn thấy, muốn uống nước ép chua chua ngọt ngọt, nhưng mặt khác lại cảm thấy khó chịu vì những thứ đó không phải của mình.

Lúc nhà họ Tô xảy ra biến cố, Tần Mâu nghe ba mẹ thương lượng muốn đón Tô Nghiên về ở. Cô không muốn chia sẻ phòng mình với Tô Nghiên, nhưng cũng chẳng thể cãi lời người lớn nên đành buồn bã chờ ngày đón cô bé về.

Khi chiếc xe màu đen đậu trước cửa nhà, Tần Mâu gục đầu ở cửa sổ nhìn ba mẹ chạy ra đón họ. Tô Nghiên được một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bế trên vai, cô bé tựa lên vai ông ấy nằm ngủ. Bên cạnh ông ấy còn có một cậu bé.

Cậu bé lớn hơn Tần Mâu vài tuổi, cậu nhíu mày nhìn quanh rồi ngẩng đầu nói với người đàn ông: “Ông nội ơi, em phải sống ở đây ạ? Ở đây… nhỏ quá.”

Tần Mâu nhìn cậu bé chằm chằm, lòng thấy không vui, thầm nghĩ tôi cũng chẳng muốn sống cùng con bé đâu.

Nhưng ba cô tỏ ra rất cung kính với người đàn ông đó, cứ mở miệng là gọi “Ông Thẩm”, còn nói: “Chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Nghiên Nghiên.”

Ông Thẩm bế Tô Nghiên, đặt cô bé xuống giường, cười thân thiện: “Dạo này tâm trạng con bé không được ổn định, hai anh chị phải vất vả rồi. Về chuyện nhà cửa thì tôi đã cho người chuẩn bị, gia đình anh chị có thể chuyển tới bất cứ lúc nào.”

Bọn họ ngồi chơi một lát rồi về, ra tới cửa, cậu bé dừng bước, “Ông ơi, con gấu bông mà em thích nhất còn ở nhà mình.”

Ông Thẩm ngồi xuống nhìn cháu nội, nói: “Bây giờ em không thể nhìn thấy đồ vật quen thuộc nữa, cháu quên rồi sao?”

Sau đó họ rời đi.

Tần Mâu nghe ba mẹ nói về chuyện nhà họ Tô, giọng điệu vô cùng buồn rầu, sau đó nhắc đến việc ông Thẩm mua nhà cho họ thì giọng nói mới nhẹ nhõm hơn một chút. Mẹ Tần Mâu ôm cô nói: “Sau này em sẽ sống cùng chúng ta, con hãy nhường nhịn em một chút nhé.”

Chiều đó, vừa ngủ dậy, Tô Nghiên lại bắt đầu khóc, dỗ sao cũng không nín, ba mẹ Tần Mâu làm mọi cách nhưng thất bại, cuối cùng đành phải báo cho nhà họ Thẩm. Bác sĩ chạy tới, ôm cô bé vào lòng, dịu dàng dỗ dành. Thấy người lạ, cô bé mới nín khóc.

Tối đó ông Thẩm tới nhà, thấy tình cảnh như thế thì thở dài, nói một cách mệt mỏi: “Xem ra cũng không thể cho con bé ở đây được rồi.”

Đó là lần cuối cùng Tần Mâu nhìn thấy Tô Nghiên. Cô bé được đón đi, ba mẹ cô đổi công việc, mở một siêu thị nhỏ ở phía tây thành phố.

Tuy gia cảnh không tốt nhưng cũng không tệ, cô lớn lên từng ngày, những tự ti hồi bé dần mai một theo thời gian, thay vào đó là sự tự tin do vẻ ngoài mang lại, cộng thêm việc thi đậu ngành vũ đạo của trường nghệ thuật lớn nên trong khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của thiếu nữ, Tần Mâu rạng rỡ như ánh mặt trời.

Năm nhất đại học, cô nhận quay quảng cáo đầu tiên trong đời về bánh quy, cô diễn vai nữ sinh lén đặt bánh quy vào học bàn của anh khóa trên mà mình thầm mến. Chỉ quay trong hai ngày mà thù lao lên tới mấy ngàn tệ, rời khỏi trường quay, cô đã không cần phải đi xe buýt như trước kia nữa vì hiện nay có mấy thiếu gia nhà giàu đang theo đuổi cô, ai cũng tự lái xe đưa đón, mời cô ăn cơm.

Một cô gái non nớt vừa bước vào giới giải trí khó mà đứng vững trước phù hoa, so với các nam sinh trong trường, người đàn ông trẻ tuổi lái xe ở bên cạnh thỏa mãn cho cô quá nhiều khát vọng về vật chất lẫn tương lai, có lẽ vì thế mà trong một phút mất tỉnh táo, cô mới chọn bộ trang sức phỉ thúy đắt giá đó.

Cô đánh giá quá cao tình yêu mà người ta dành cho mình, nhưng lại không ngờ đối với đàn ông, sự tồn tại của cô cũng chỉ là vật phẩm dùng để khoe khoang, chứ giá trị thực tế thì thua xa bộ trang sức phỉ thúy đó.

Sau khi trở về, người đàn ông ấy nhanh chóng ngó lơ cô, không còn hẹn cô đi chơi nữa. Khi đó, Tần Mâu đã ký hợp đồng với công ty, tuy nhiên, người từng hứa hẹn sẽ biến cô trở thành tiểu hoa đán lại lúng túng nói với cô rằng: “Em còn đi học, sau này vẫn còn cơ hội.” nhưng cũng không đề cập tới việc hủy hợp đồng. Điều này nói rõ cô đã bị đóng băng.

Lần đầu tiên trong đời, Tần Mâu nếm trải được cái được gọi là lòng người ấm lạnh.

Cô không có gia thế, không có gì cả nên chỉ có thể lẳng lặng chấp nhận sự khinh thường.

Năm hai đại học, giáo viên ra đề một bài luận văn, Tần Mâu đến thư viện kiếm tài liệu, vì bàn đã đầy người ngồi nên cô đành ngồi gần cửa chính của thư viện, tuy có gió lùa nhưng được cái ít người, ở đó chỉ có một nam sinh.

Cô chăm chú làm bài tập, đọc rất nhiều tài liệu, lúc ngẩng đầu lên để xoa cổ thì giật mình khi nhìn thấy chàng trai ngồi đối diện, người đó mặc cái áo màu xanh nhạt và quần tây. Ánh mắt Tần Mâu rơi xuống ống tay áo của anh, trên đó có chữ S được thêu tỉ mỉ (1).

(1) Họ Thẩm phiên âm là Shen.

Cô ngạc nhiên, chỉ có trang phục cao cấp được đặt may riêng mới có thể thêu tên khách hàng ở góc khuất như thế, nhưng nếu trường có nam sinh như vậy thì sao cô không biết?

Chàng trai đó không nhận ra có người đang quan sát mình, anh chăm chú nhìn về phía chiếc xe đẩy sách, gương mặt vô cùng căng thẳng. Cô nhìn theo tầm mắt anh thì thấy gương mặt nghiêng nghiêng của một cô gái, lúc đó, đầu cô nổ đùng một tiếng, ký ức ồ ạt ùa về.

Các cô có gương mặt khá giống nhau, và cô từng có một đứa em họ tên là Tô Nghiên.

Chàng trai ngồi thêm một lát nữa, sau đó nhìn đồng hồ rồi rời khỏi thư viện.

Tần Mâu nhìn thấy cái đồng hồ đó thì tim đập thình thịch, cô cũng chầm chậm đứng dậy, đi theo anh.

Bên dưới thư viện có một chiếc xe, người đàn ông trẻ tuổi đó ngồi vào ghế sau, xe bật đèn xi nhan, sau đó lái thẳng ra khỏi trường.

Tần Mâu đọc thuộc bảng số xe, sau đó đi vào phòng máy tính của trường, lên mạng tìm kiếm. Kết quả nhanh chóng được hiện ra, trên diễn đàn của Vinh Uy, có người đăng bài: “Ngài Thẩm trẻ mới đổi xe đúng không? Số đuôi của biển số xe là xxx?”

Thẩm Khâm Tuyển… Vinh Uy…

Cô có ấn tượng mơ hồ về những cái tên này, nhưng nghĩ mãi mà không ra.

Chủ nhật Tần Mâu về nhà, lúc coi ti vi cùng ba mẹ, cô lơ đễnh hỏi: “Em họ Nghiên Nghiên ấy ạ, bây giờ đang ở đâu?”

Mẹ đưa cho cô ly nước ép, thở dài: “Hồi đó được đưa vào viện mồ côi, bây giờ chắc cũng tới tuổi học đại học rồi, mà không biết tình hình thế nào.”

“Không ai trông nom nó ạ?”

“Hình như là nhà họ Thẩm của tập đoàn Vinh Uy chăm lo cho nó.” Mẹ tỏ ra không chắc chắn lắm, “Không biết mấy năm qua sao rồi.”

“Mẹ ơi, lúc đó tại sao ba mẹ lại nghỉ việc ở Vinh Uy?”

Ba mẹ nhìn nhau, vờ như không có gì, trả lời: “Chú họ của con ba đời, ba mẹ tiếp tục làm việc ở đó cũng kỳ.”

Tần Mâu dùng một tháng mới có thể xác định được Thẩm Khâm Tuyển thực sự đang lặng lẽ quan tâm Tô Nghiên. Hằng tuần, anh sẽ tới thư viện vào thứ hai và thứ tư vì hai ngày đó là thời gian Tô Nghiên trực ban, nhưng cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra điều đó.

Trong lúc Thẩm Khâm Tuyển quan sát cô ấy, Tần Mâu cũng chăm chú quan sát anh, đồng thời tìm hiểu rất nhiều tài liệu về anh.

Nhiều lúc nhìn sườn mặt đẹp đẽ của anh, cô nghĩ người đàn ông này vừa có tiền vừa có quyền, thiếu gia nhà giàu trước kia mà cô hẹn hò còn chẳng bằng một góc của anh, nhưng vì sao anh lại có thể âm thầm quan tâm tới một Bạch Hi vô cùng bình thường như thế?

Hay là bởi vì… có nguyên nhân sâu xa nào đó?

Cũng vào khoảng thời gian đó, cô nghe tin Lý Hân bị công ty chèn ép.

Lúc đó chị ấy muốn tự lập nghiệp, Tần Mâu hỏi: “Chị Hân, em đi theo chị được không?”

Nhưng cô vẫn chưa hết hạn hợp đồng, mặc dù vô cùng hài lòng với ngoại hình của cô, Lý Hân cũng không có cách nào để giúp cô hủy hợp đồng. Cuối cùng, Tần Mâu nghĩ ra mọt cách được ăn cả, ngã về không. Cô đưa bộ trang sức phỉ thủy cho Lý Hân để nhờ chị ấy bán giùm, lúc có được tiền, cô đã tự đâm mình một đao vô cùng tàn nhẫn.

Đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ như in cảm giác đau đớn đến mức muốn chết đi khi thuốc tê hết tác dụng, mỗi ngày cô đều phải ăn thức ăn lỏng, đợi đến khi bớt sưng thì phải mất đến gần ba tháng. Khi chứng kiến kết quả, nhìn chiếc cằm không còn nhọn đáng mơ ước như lúc ban đầu, đôi mắt trở nên tròn xoe, cô biết cuối cùng cơ hội của mình cũng đến.

Nếu Thẩm Khâm Tuyển không thể đến gần Bạch Hi thì anh sẽ không từ chối cô.

Sau khi đi học trở lại, Tần Mâu nhờ Lý Hân tìm cơ hội để tiếp cận Thẩm Khâm Tuyển.

Lý Hân đã từng nghe đến cái tên này nên cười mỉa mai: “Người khác thì còn may ra chứ Thẩm Khâm Tuyển thì quên đi, anh ta nổi tiếng là không ngó ngàng phụ nữ, và cực kỳ ghét mấy bữa tiệc xã giao.”

Tần Mâu nhìn bộ lễ phục trên người mình, thản nhiên nói: “Chị Hân, anh ấy sẽ không ghét em đâu.”

Tất cả đều diễn ra suôn sẻ như kế hoạch, Tần Mâu thấy rõ lúc Thẩm Khâm Tuyển nhìn mình, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự bối rối. Cô đứng đó, cố tỏ ra vừa rụt rè vừa lạnh lùng, thầm nghĩ chắc chắn anh sẽ nhớ rõ cô.

Tối hôm đó, Thẩm Khâm Tuyển đã đưa cô về trường, còn chủ động trao đổi phương thức liên lạc. Cô lấy hết can đảm gọi điện cho anh vào ngày hôm sau để nhờ anh giúp đỡ. Ở đầu bên kia điện thoại, Thẩm Khâm Tuyển đồng ý giúp cô giải quyết chuyện hủy hợp đồng mà không chút do dự. Lúc đó cô đang ở trong phòng ngủ, nhìn gương mặt hơi xa lạ trong gương, không biết mình nên vui sướng hay đau khổ.

Ba mẹ biết cô phẫu thuật thẩm mỹ nhưng không hỏi nhiều vì họ là người đơn giản và lương thiện, không bao giờ ngờ được con gái mình là người có dã tâm đến thế. Có lần cô nhờ ba mẹ hẹn ông Thẩm giúp cô thì ba mẹ đột nhiên trở nên nghiêm nghị, thậm chí ba cô trước nay không nói nặng nói nhẹ dù chỉ một câu thì lúc này lại nói: “Y Y, con không được qua lại nhiều với nhà họ Thẩm.”

Cô không hiểu.

Cuối cùng, ba mẹ cũng nói lý do. Lúc đến nhà họ Tô sắp xếp đồ đạc giúp Tô Nghiên, họ đã vô tình nhìn thấy thư tay của Tô Hướng Dương. Trong thư viết vì ông ấy phạm sai lầm khi thí nghiệm nên mới dẫn đến sự cố đổ nước thép của Vinh Uy.

“Nhà họ Thẩm biết không?” Tim Tần Mâu đập vừa nhanh vừa mạnh, nếu biết, Thẩm Khâm Tuyển sẽ không quan tâm Bạch Hi đến thế.

“Chắc là không biết. Lúc đó ba mẹ đã lén đem thư về nhà, mẹ nhớ lúc đó đã đốt hết rồi, không ngờ vẫn còn sót lại lá thư này.” Mẹ cầm lá thư, “Y Y, nếu họ biết, có khi họ sẽ trả thù nhà chúng ta đấy.”

“Vì vậy nên sau khi Tô Nghiên được đưa đi, ba mẹ lập tức xin nghỉ việc?”

Ba mẹ gật đầu thừa nhận, Tần Mâu biết họ sợ nên an ủi, “Con biết rồi.”

Nhưng cô không giống họ. Thứ mà mình muốn, nếu không liều mạng, không mạo hiểm thì sao có thể lấy được?

Thế nên khi ở khách sạn, biết rõ trong ly rượu chứa thứ gì, biết rõ ý tứ trong ánh mắt mờ ám của bạn bè Thẩm Khâm Tuyển, cô vẫn thản nhiên uống hết.

Trong phòng bật điều hòa rất lạnh, nhưng cô chỉ đắp nửa cái chăn, lặng im nghe tiếng anh đi vào phòng.

Vùi nửa mặt vào gối để che giấu sự lo lắng và căng thẳng, Tần Mâu chờ đợi giây phút những ngón tay mang hơi lạnh cởi cúc áo mình, chờ đợi cơ thể cao ráo đè lên người mình…

Nhưng không có.

Anh chỉ lặng lẽ đứng đó một lúc, sau đó đắp chăn cho cô, lúc rời khỏi phòng ngủ còn nói: “Cũng may là em ấy không tới những nơi như thế này.”

Cô nghe rõ tiếng trái tim mình rơi xuống, không phải là rơi xuống vực sâu mà là rơi vào người đàn ông ấy.

Cô biết mình đã thua, không phải thua bởi dã tâm mà là thua bởi anh – Thẩm Khâm Tuyển.

Kể từ sau đó, Tần Mâu làm đủ mọi cách, không phải vì để càng trở nên nổi tiếng, nhận được nhiều lời mời quảng cáo tốt hay đóng được phim lớn. Cô chỉ muốn cố gắng để một ngày nào đó, cô có thể đứng bên cạnh anh.

Diễn kịch, đính hôn, hủy hôn, lại diễn kịch…

Trong câu chuyện này, Tần Mâu luôn biết mình chỉ là vai phụ, nhưng cô không cam tâm mình chỉ là vai phụ.

Cô không nói sự thật cho ai biết, kể cả khi chị Hân tức giận, cho rằng Thẩm Khâm Tuyển phụ cô, hết lần này tới lần khác ra mặt thay cô. Việc duy nhất cô có thể làm là khuyên can quản lý của mình, vì chỉ có cô biết trong suốt vở kịch, Thẩm Khâm Tuyển chưa bao giờ để ý tới sự tồn tại của cô, cho dù cô dùng hết tất cả thủ đoạn và không thể nào thoát khỏi vở kịch.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Tần Mâu trằn trọc trở mình, hồi tưởng lại một Thẩm Khâm Tuyển khi ở bên cạnh Bạch Hi. Người ấy xa lạ quá, xa lạ đến mức cô không nhận ra anh.

Một Thẩm Khâm Tuyển làm việc quyết đoán lại bối rối gửi tin nhắn hỏi cô nên tặng quà gì cho con gái vào dịp sinh nhật, hỏi tới hỏi lui mà mãi  không quyết định được.

Một Thẩm Khâm Tuyển có tác phong mạnh mẽ, không cho phép có bất cứ tin tức xấu nào xuất hiện trên báo chí lại chủ động mời diễn viên, cố ý để phóng viên chụp ảnh chỉ để bảo vệ cô gái ấy.

Một Thẩm Khâm Tuyển luôn bình tĩnh, giải quyết khó khăn như giải một đề toán lại bồn chồn trong bữa cơm, người luôn lễ nghi như anh lại để rơi thức ăn xuống quần áo tới mấy lần chỉ vì lúc đó Bạch Hi và Mạch Trăn Đông có những hành động thân thiết ở bên ngoài sảnh.

Cuối cùng cô bỏ cuộc, nhưng không thể thanh thản. Vì cho dù tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô gái đó không thể khiến anh đối mặt với quá khứ bi thảm, nhưng anh cũng chẳng thể đón nhận người khác.

Sau đó, tại một bữa tiệc, Tần Mâu vô tình biết được Thẩm Khâm Tuyển đi châu Phi, còn quyết sống chết có nhau cùng Bạch Hi ở địa lôi, nhất thời cô hơi hoảng hốt. Mọi người xung quanh bảo chuyện được phóng đại, nhưng cô biết đó là sự thật.

Có người bưng ly rượu tới, nhẹ giọng nói: “Cô Tần, ngưỡng mộ đã lâu.”

Người đàn ông trước mắt trông rất đường hoàng, nhưng nụ cười thì chẳng nghiêm túc. Cô nghe người khác giới thiệu: “Đây là anh Tôn Tĩnh.”

Tần Mâu nhận ra hứng thú không chút che giấu trong ánh mắt người đàn ông ấy, cô cong môi cười, nói: “Chào anh.”

Hai người nhanh chóng như keo như sơn, tin kết hôn chóng vánh trở thành tin tức chấn động nhất làng giải trí của năm.

Bây giờ, khi thoải mái tựa vào sofa, chọn kịch bản theo ý thích, nhận hợp động đại diện xa xỉ phẩm liền tay, nhưng Tần Mâu hiểu rõ cuộc đời này, mặc dù cô đã đứng trên đỉnh vinh quang, được người người ngẩng đầu ngước nhìn nhưng cô vẫn hận một người.

Là Tô Nghiên từ nhỏ có vô số đồ chơi và quần áo đẹp.

Là Tô Nghiên nhận được trọn vẹn tình yêu của Thẩm Khâm Tuyển nhưng lại không hay biết gì.



Gần trưa, Lý Hân gọi điện tới, hào hứng hỏi: “Em đọc kịch bản “Song sinh” chưa? Chị thấy kịch bản rất hay, đạo diễn cũng nổi tiếng nữa.”

Tần Mâu thay đồ để đi ra ngoài, cô bật loa ngoài: “Em không đóng đâu.”

Chị Hân định thuyết phục nhưng cô khẽ vuốt mascara vừa hời hợt nói: “Em không tin kịch bản đó. Bởi vì… Nếu em là người chị, em tình nguyện mãi mãi không có đứa em như vậy.”

Hết
Bình Luận (0)
Comment