Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 232


Ăn xong Thẩm Tây Thừa dọn dẹp bát đũa, vừa cầm bát cô lên đã thấy cô giữ chặt bát mình:Em có tay có chân.
Mắc công mấy người tâm cơ sâu như biển trong miệng anh nói thấy em đến cái bát còn không tự rửa được lại chê cười anh.
Thẩm Tây Thừa nhíu mày, nhìn mặt cô vô cùng tự nhiên rửa chén, tự nhiên vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Thẩm Tây Thừa:…
Vào trong phòng ngủ đã thấy cô gọi điện call video với một đàn chị, chị ấy vừa làm bài tập vừa giảng bài cho cô nghe.

Cười cười nói nói trông rất vui vẻ, anh nhìn tới mức đỏ cả con mắt mà cô vẫn không để ý.
Đến khi làm xong bài tập cô lên giường, quay lưng lại với anh.

Nửa đêm anh không ngủ được bực bội nhìn sang cô, không cho ôm thì anh ngủ kiểu gì?
Cuối cùng anh nhích tới chỗ cô, lấy gối chồng lên gối cô, cẩn thận kéo Khúc Yên ôm vào trong lòng.

Không lâu sau đó cô bắt đầu cự tuyệt anh, gỡ tay anh ra khó chịu nói:Nóng chết đi được!
Thẩm Tây Thừa mặt lạnh kéo cô ôm vào lòng, giọng lãnh đạm hỏi:Tức giận cái gì?
Khúc Yên gỡ cánh tay anh ra khỏi eo mình, thế nhưng kiểu nào cũng gỡ không ra.

Cô tức giận quay lại trừng mắt với anh:Buông ra!
Ánh mắt Thẩm Tây Thừa vừa thâm trầm vừa quyến rũ, ngọn đèn vàng nhạt đổ xuống người anh còn làm tăng thêm vài phần mê hoặc.

Thế nhưng lúc này cô không vui, càng không thèm bị nhan sắc ấy dẫn dụ.
Anh trầm giọng hỏi:Sao vậy? Lúc sáng còn luôn miệng gọi anh là Thẩm Tây Thừa nhà tôi, trở về liền lạnh nhạt xa cách với anh?
Khúc Yên thở ra một hơi phiền não, lười giải thích nhiều mà gỡ cánh tay anh ra sau đó nghiêm người tiếp tục ngủ.
Dáng người anh dựa vào cô, lãnh đạm nói vào tai Khúc Yên, giọng điệu vẫn dịu dàng thâm tình:Giận rồi sao?

Khúc Yên vẫn nhắm mắt, lạnh giọng nói:Ngủ đi.

Từ khi nào anh lại trở nên nói nhiều đến thế chứ!
Qua một hồi lâu không thấy có động tĩnh gì, Khúc Yên nhíu mày nhìn lại thì lập tức rơi vào đôi con ngươi của Thẩm Tây Thừa, anh từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn cô, một khắc cũng không rời đi.
Ánh mắt vừa nóng bỏng lại vừa thâm trầm khó đoán, đột nhiên cằm cô bị bóp lại, gương mặt đẹp trai của Thẩm Tây Thừa càng tiến lại gần, chuẩn xác mà hôn lên môi cô, cô vẫn đang ngơ người thì anh đã cậy hàm răng cô ra đưa lưỡi tiến vào, môi lưỡi quấn vào nhau càng làm tăng thêm từng đợt tê dại và run rẩy.
Sức lực của cô dường như bị nụ hôn mãnh liệt ấy hút cạn trong tích tắt.
Giọng anh lạnh lẽo vang lên:Em để ý lời lúc nói khi sáng của anh sao? Khúc Yên, muốn ở bên cạnh anh thì em ít nhất cũng có bản lĩnh và cái đầu đủ bình tĩnh, anh là lo lắng chưa không phải trách móc em, hiểu không?
Khúc Yên thở hổn hển hừ lạnh:Có chết cũng không thèm anh quan tâm.
Thẩm Tây Thừa nghe xong híp mắt lại, giọng càng u ám đến lạnh người:Tiểu Yên, em thiếu đòn rồi đúng không?
Anh nói thêm:Ngày mai anh phải đến Nam Thành một chuyến để dự vài cuộc hội nghị quan trọng.

Nếu bà ấy lại đến tìm em thì cứ gọi cho anh.
Khúc Yên cũng bình tĩnh trở lại, nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh:Ngày mai đi rồi sao?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô không trả lời.
Khúc Yên nhếch môi cười nhạt:Được, anh cứ đi đi.

Dù sao nhìn thấy anh em lại không có tâm trạng học tập.
Anh cong khoé môi:Có anh nên em không chú tâm học tập được sao? Sức hấp dẫn anh mạnh đến thế à?
Khúc Yên mặt nhăn lại, thốt ra hai chữ:Thần kinh!
Sáng ngày hôm sau anh đến Nam Thành tham gia hội nghị, Khúc Yên vẫn cứ thế mà ôn cho kỳ thi cuối tháng.

Những bài tập càng lúc càng dày đặc, anh vẫn luân phiên gọi đến cho cô.
Anh nói gia đình ba người Doãn Thanh đã bị tạm giam lại sau ngày hôm đó tìm gặp cô.


Khúc Yên không hiểu tại sao họ lại bị bắt nhanh đến thế, cũng không có hỏi anh.
Nhưng mà ở địa điểm tạm giam Doãn Thanh, có một người phụ nữ xinh đẹp đi tới.

Nhìn bộ dạng Doãn Thanh xơ xác lại không còn sức sống, đã tiều tụy đi rất nhiều.
Người phụ nữ sang trọng cười xinh đẹp, nói:Bác gái, cháu có thể bảo lãnh bác ra ngoài, cũng sẽ cho bác một số tiền trả hết nợ.

Chỉ cần bác giúp cháu một việc.
Tập đoàn Thừa Thiên bắt đầu thực hiện một dự án lớn vô cùng bí ẩn, mọi người bên ngoài cũng chỉ nghe phong phanh rồi tò mò như thế, ngoài ra bên trong là như thế nào điều là việc cơ mật của những ban lãnh đạo cấp cao.
Bắt đầu từ giữa tháng ba tập đoàn Thừa Thiên đã bước sang một bước ngoặt khác, anh cũng bay sang Anh thường xuyên hơn, những dự án, kế hoạch đang được tiến hành gấp rút.
Khúc Yên cũng không còn thời gian rảnh, cô bắt đầu tìm đọc thêm sách văn học, viết những bài luận dài khác nhau và chọn ra những bài luận hay nhất, trên bàn học đã tốn không ít bút mực rỗng mực vì cô đã viết quá nhiều bài.

Vừa ôn tập giữ vững điểm số lại vừa viết vô số bài luận khác nhau làm đầu óc cô vô cùng nặng nề, mỗi lần nằm xuống giường liền thiếp đi rất nhanh, những ngày đầu cô còn có chút trống vắng nhìn về chỗ anh nằm, sau đó cơn buồn ngủ cứ ập tới làm cô không còn muốn suy nghĩ đến điều gì.
Tháng ba thời tiết đã ấm áp trở lại, nhưng không vì thế mà giảm bớt không khí lãnh đạm trên tầng mười hai, ai ai cũng mang tâm lý lo lắng, nhất là những người có thành tích xuất sắc trong top của trường.

Trên tay đều cầm một cuốn sách hoặc một quyển vở bài tập.
Khối Mười Hai thi cuối học kì vào giữa tháng ba, thi trước hai khối dưới tận vài tháng.

Trước giờ thi Khúc Yên mang một tâm lý thoải mái ghé lại lớp cũ, khi gặp nhau những bạn học cũ họ đều chúc cô thi tốt, sau đó cũng từ miệng Tô Nhiên Nhiên mà biết lớp trưởng mới chính là Tô Mẫn.

Nói thêm vài câu cô cũng đi lên lớp mình chuẩn bị vào thi.
Sau khi tiếng trống vang lên những thầy cô bắt đầu phát giấy thi và bắt đầu chế độ giám sát gắt gao.
Khúc Yên nhận được đề, đều nghiêm túc làm hết.
Khối mười hai thi từ thứ ba đến thứ sáu trong tuần.


Khi kết thúc buổi thi cuối cùng, anh chị cùng lớp có rủ cô đi uống chút đồ có cồn để ăn mừng khi qua cửa ải gian nan này.
Thế nhưng cô đã từ chối, hôm nay là thứ sáu, thứ bảy nhà trường cho khối mười hai được nghỉ.

Cô cũng muốn về Bắc Thành thăm anh.
Đã hơn một tuần anh không trở về đây.

Căn nhà lại trống vắng đến mức hiu quạnh.

Sau khi cô trở về tắm rửa xong gọi điện cho anh, rất lâu sau đầu dây bên kia mới bắt máy.
Khúc Yên:Chú Thẩm?
Thẩm Tây Thừa:Ừ.
Cô nhíu mày, nghe giọng anh có chút không được bình thường, vừa khàn đặc vừa mệt mỏi.
Gọi anh có gì hả?
Khúc Yên hồi thần lại, hỏi:Hì hì, cuối tuần rồi.

Mà anh về Bắc Thành rồi hả? Dạo này làm sao anh cứ bận hơn mấy tháng trước vậy?
Những tin tức trong giới thương nhân không phải ai cũng có thể biết, những nhà truyền thông cũng chỉ dám lan truyền ở phạm vi cho phép trong giới, huống chi không có một phương tiện truyền thông nào dám tuỳ tiện đăng tin về Thẩm Tây Thừa.
Đến cả lịch trình anh ra nước ngoài hoặc ở trong nước cũng là một việc cơ mật không ai có thể nắm rõ.
Thẩm Tây Thừa nhắm mắt, dựa ra sau ghế, xoa ấn đường.

Anh đúng là dạo gần đây có chút bận vì chuyện công ty, thế nhưng khi nghe đến giọng nói mềm mại của cô thì anh đã thoải mái hơn không ít.

Quyết định sao khi giải quyết xong với thông báo cho cô.
Anh lãnh đạm đáp:Ừ.

Đúng là anh có chút bận.
Ăn uống gì chưa?

Anh nhẹ giọng đáp:Một lát sẽ ăn.
Cô nhíu mày hỏi:Mấy ngày anh ngủ không đủ giấc đúng không?
Thẩm Tây Thừa chậm rãi mở mắt, gương mặt vẫn không lộ cảm xúc gì:Chỉ ngủ ít hơn giấc ngủ bình thường thôi.
Đầu dây bên kia anh nghe rõ tiếng thở dài của Khúc Yên, cô có chút giận dữ:Anh là không coi trọng sức khoẻ đúng không? Được rồi, bạn gái sẽ mang đồ ăn đến cho bạn trai.
Anh chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đã tắt, cô đang ở Đế Đô, định đến Bắc Thành mang đồ ăn cho anh sao? Môi anh vô thức cong lên, ánh mắt nhìn ảnh cô trên màn hình cũng trở nên dịu dàng.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Anh tắt di động, trở lại vẻ uy nghiêm lạnh lùng:Vào đi.
Từ bên ngoài có một người phụ nữ bước vào, gương mặt xinh đẹp, khí chất hơn người.

Trên người mặc áo vest công sở ôm trọn cơ thể đẫy đà của mình.
Đôi mắt quyến rũ cùng bờ môi đỏ hơi nhếch lên, đi tới đặt một tài liệu xuống bàn anh:Thẩm Tổng, anh xem kế hoạch này tôi làm có được chưa?
Thẩm Tây Thừa liếc mắt hững hờ nhìn tài liệu được đưa đến, mùi nước hoa có chút nồng làm không khí bị mùi nước hoa xâm lấn.

Anh lạnh nhạt nhìn tài liệu, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng cao lãnh kiêu ngạo, không nhìn cô ta lấy một cái.
Âu Cẩn Y nhìn anh đến say mê, đã từ lâu cô ta biết anh rất phong độ đẹp trai.

Tuy là bạn học cùng lớp năm cấp ba nhưng họ không có quá nhiều tương tác, thời niên thiếu anh đã có sự cuồng dã và có sức hút đặc biệt, sau này sức quyến rũ đối với đám phụ nữ càng cao hơn.
Đường nét xương quai hàm rõ ràng tuấn tú, đôi mắt sâu thẳm luôn làm người khác không thể đoán được cảm xúc thật của anh, luôn là bộ dáng thâm trầm, lạnh lùng, cao quý.

Dường như rất khó gần, nhưng cũng không thể cưỡng lại sự quyến rũ này.
Nhìn chưa đến một phút, tim cô ta đã loạn nhịp.
Cô ta thu mắt lại.

Trước đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy.

Gặp anh đều sẽ không khống chế được mặt đỏ tim loạn..

Bình Luận (0)
Comment