Vài hôm sau cô nhận được một thùng hàng to trước căn hộ, vì tầng cô là tầng dành cho khách vip nên mức độ an ninh rất cao, để hàng đồ trước cửa cũng không sợ ai đó lấy.
Cô đem thùng đồ vào trong, bên trên có tên cô là tên người nhận, người gửi là Thẩm Tây Thừa.
Khúc Yên nghĩ ngợi một hồi rồi ấn số gọi cho anh.
Sau khi kết nối máy, Thẩm Tây Thừa liền hỏi:Em nhận được hàng rồi?
Khúc Yên yên lặng khoảng ba giây, sau đó nhíu mày :Là thứ anh gửi sao?
Ừ.
Không thích à?
Cô nhìn thùng hàng vẫn chưa có khui ra, không biết là thứ gì ở bên trong nhưng vẫn nhẹ đáp :Không phải.
Không thích thật à? Anh hỏi.
Không phải vậy, em vẫn chưa mở ra.
Ở Mỹ em cũng có nhận mấy thùng to như thế, còn là mấy thứ linh tinh nên em chưa mở ra, tính gọi hỏi anh cho chắc chắn có phải là của anh hay không thôi.
Thẩm Tây Thừa :‘Được Vậy em tuỳ tiện sử dụng đi, không đủ thì anh nhờ người đem thêm.
Anh sắp có cuộc họp rồi, có gì nói sau.
Sau đó Khúc Yên chủ động cúp máy, thùng hàng to khi được mở ra.
Cô mở to mắt kinh ngạc, bên trong thùng hàng có rất nhiều mỹ phẩm chăm sóc từ mặt đến toàn thân.
Cô ít dùng mỹ phẩm nhưng cũng biết vài mỹ phẩm ở Anh Quốc, mà đây còn là những mỹ phẩm đắc đỏ.
Nhiều đến choáng váng.
Tối hôm đó Khúc Yên hiếm khi up ảnh của bản thân đăng lên Weibo, trong phần bình luận có khá nhiều bạn học cùng lớp lẫn người trên mạng, đều tóm tắt khen cô xinh đẹp.
Bạc Kiêu tag tên Thẩm Tây Thừa vào phần bình luận, viết đơn giản : Của cậu, của cậu.
Không biết qua bao lâu, bình luận của Bạc Kiêu đã kéo theo rất nhiều lượng tương tác khác vào đó, không phải một người trong giới kinh doanh mà là tận hai người.
Cũng biết cô là Đại tiểu thư Ôn Gia, quan hệ giữa Ôn Thành Uy, Bạc Kiêu và Thẩm Tây Thừa trong giới doanh nghiệp đã biết rõ, cũng đã lên báo chí một vài lần.
Những kẻ hóng hớt tin tức cũng đại đa số đều biết hoặc là có người bình luận giải thích về lí do tại sao Khúc Yên được người trong giới kinh doanh bình luận.
Đều hâm mộ Khúc Yên sinh ra đã ngậm thìa vàng, bên cạnh còn là những tinh anh trong giới kinh doanh, khối tài sản lên tới hàng chục, hàng trăm tỷ.
Quan trọng hơn là thiếu nữ tuổi này lại rất mê đắm đuối anh nhan sắc của anh, anh hiếm khi xuất hiện trên báo tài chính, nhưng ai cũng biết trong giới kinh doanh có một nhân tài có nhan sắc rất đẹp trai, nổi trội từ nhan sắc lẫn sự nghiệp, tất cả đều hơn người trong giới một bậc, khi thấy Bạc Kiêu tag tên anh vào mấy cô gái đều nháo nhào làm loạn, nói Khúc Yên thật sự là cướp hết sự may mắn trên đời, được gặp Thẩm Tây Thừa ngoài đời.
.
Hôm sau cô đi học những người trong lớp cũng thấy comment của Bạc Kiêu, Niệm Chân không nhịn được hỏi :”Tiểu Yên, em từng gặp Thẩm Tây Thừa trong giới kinh doanh rồi đúng không? Anh ta tuy là người Bắc Thành nhưng rất nổi tiếng ở Đế Đô đấy, những lãnh đạo ở đây đều có hơn phân nửa là kính nể anh ta.
Chị cũng rất muốn gặp nhưng mà anh ấy ở tận Bắc Thành lận.”
Khúc Yên cười nhạt :”Nghe giọng chị rất tiếc nhỉ?”
Niệm Chân chề môi :”Thẩm Tây Thừa thật sự rất đẹp trai, lúc trước anh ta đã nổi tiếng về dung mạo của mình.
Đã thế không có tin đồn bát quái nào về quan hệ mờ ám cùng phụ nữ.
Chị còn không biết người phụ nữ nào mới có thể chinh phục được trái tim của người đàn ông đó.
Thật sự cảm thấy ai cũng không xứng với anh ấy, cứ như một pho tượng trên đỉnh của kim tự tháp, chỉ có thể ngẩn cao đầu mà nhìn thôi.”
Khúc Yên có chút buồn cười, thế nhưng cô cũng không phải là người tùy tiện mà nói điều không nên nói, trò chuyện chưa đến đâu thì giáo viên đã vào lớp.
Niệm Chân đành phải trở lại chỗ ngồi.
.
Mọi chuyện vô cùng vui vẻ cho đến một ngày, hôm ấy cô nhắn muốn cùng anh đến Trung Tâm Mua Sắm mua đồ, anh bảo bận nên cô cũng không ép.
Tự mình đi mua.
Đang trong lúc ngồi ghế chờ vài người trước thử đồ, tầm mắt Khúc Yên rảnh rỗi nhìn lung tung, chỗ cô ngồi trùng hợp cô tấm gương toàn thân ở bên ngoài, cô chợt nhìn thấy hai bóng người được phản chiếu trong tấm kính đó ở trong một cửa hàng quần áo cách chỗ mình ngồi không xa.
Hai bóng người, một nam một nữ.
Người đàn ông cao lớn dung mạo xuất chúng mặc âu phục quần tây dài, áo sơ mi đen.
Gương mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại không ít người đi ngang qua nhìn trộm.
Còn nữ nhân đứng cạnh vô cùng thướt tha dịu dàng trong bộ váy mùa Hạ của tháng tư lần này, mái tóc dài qua vai xoã xuống làm tăng thêm vẻ xinh đẹp trẻ trung.
Trên môi luôn nở nụ cười dịu dàng và thân thiện trò chuyện cùng anh trò chuyện với một người nào đó đứng đối diện họ, chỉ tiếc là góc nhìn quá hạn chế, không thể biết đó là ai.
Chỉ biết đó là Thẩm Tây Thừa..và Âu Cẩn Y..
Có thể người đứng đối diện họ là nhân viên hướng dẫn..hướng dẫn và tư vấn mẫu quần áo cho họ.
Lâu lâu Âu Cẩn Y còn che miệng nhìn anh cười, cũng xích lại anh gần hơn một chút.
Nhìn bóng lưng của họ, ai lại không biết còn nghĩ họ là một cặp đôi.
Nam lạnh lùng, nữ dịu dàng.
Họ đang ở trong một cửa hàng quần áo cách chỗ cô không xa, hình như là trong khu quần áo nữ.
Anh dẫn cô ấy mua đồ, thật sự xác định quan hệ rồi? Thế nhưng không một lời nào nói cho cô.
Cô nhìn một lúc thấy anh không lâu lâu chỉ gật đầu hoặc nói vài câu nên Khúc Yên lấy di động ra nhắn cho anh.
Khúc Yên :Anh ở đâu vậy
Cô nhìn qua tấm gương, thấy anh cúi đầu đọc tin nhắn, có lẽ là của cô đi.
Nhưng mà, anh nhìn một lúc lâu anh vẫn không trả lời.
Cô lãnh đạm nhìn bóng lưng cao lớn của anh, sóng mũi chợt chua xót, anh..do dự sao? Do dự cái gì chứ?
Thẩm Tây Thừa :Anh đang bận, có gì nói sau.
Khúc Yên đọc xong cười nhạt, anh nói không sai.
Anh thật sự đang bận, bận mua sắm cùng nữ nhân khác.
Khúc Yên :Được, không làm phiền đến anh nữa.
Anh nhìn một cái rồi để di động lại vào túi quần.
Đứng đó như đang đợi cô gái bên cạnh mua đồ.
Cô không thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể nhìn bóng lưng cao quý lại vững chắc của anh.
Bạn gái anh hỏi thì anh bận, nhưng lại dẫn nữ nhân khác đi mua đồ.
Đã thế anh còn đến Đế Đô, chính là câu “anh bận” trong lời anh nói.
Bận với cô, còn rảnh với cô ấy.
Trái tim đã bị tin nhắn ấy đóng băng đến tận bên trong, cái cảm giác bị phản bội đột nhiên ùa đến trong lòng cô.
Cô lại nhớ đến những gì mấy ngày nay anh làm.
Gửi mỹ phẩm đến, nhắn tin gọi điện hằng đêm cũng chỉ là muốn cô hoàn toàn tin tưởng anh một lần nữa sao?
Cuối cùng vẫn là không nhịn được mà xoa xoa mắt, chụp lại hình bóng hai người ở trong tấm gương.
Cô vẫn là nhát gan, cô sợ đối mặt với sự mặt tàn khốc.
Tại sao đến Đế Đô không báo cho cô một tin nào? Nếu cô làm thì đến lúc đó cô lại sợ rằng thứ mình nghe cũng chỉ là những lời biện hộ của anh.
Nhân viên thấy tâm trạng cô không tốt, đến hỏi cô :Quý khách, quý khách khó chịu ở đâu sao?
Khúc Yên cười nhạt :Đúng là thật sự khó chịu, tim tôi..có chút đau.
Nói rồi cô đứng dậy không cần thử quần áo mà trực tiếp đem ra gói thanh toán, sau đó quay lưng rời đi.
.
Thẩm Tây Thừa ở trong cửa hàng nữ cùng Âu Cẩn Y nói chuyện cùng ông chủ của trung tâm mua sắm, vì ông ấy nhận tin báo Thẩm Tổng ghé qua nên vội vội vàng vàng từ bên trong bước ra tiếp đón nên là đứng ở ngay tầm khuất của cửa hàng.
Ông ta nhìn Âu Cẩn Y, cười khách sáo :Thẩm Tổng, Âu Tổng, nếu như đã giải quyết xong vấn đề cần xử lý thì hai người có ý định ở lại đây nghỉ ngơi không? Dù gì vừa đến Đế Đô hai người đã vội vã đến đây.
Không cần, tôi đến là để muốn nói sẽ đầu tư vào dự án của cửa hàng của ông, khi nào tôi đưa hợp đồng thì ông chỉ cần bàn bạc lại kỹ hơn với Thư Ký Lục là được.
Còn về ở đây e là không tiện.
Anh lạnh lùng nói, vừa khách sáo vừa xa cách.
Ông ta cười nhạt, lấy lòng nói :Vậy cũng được.
Ông ta nhìn sang Âu Cẩn Y :Âu Tổng, tôi thấy nãy giờ cô cũng rất thích mẫu mã mới này, chất liệu quần áo ở đây vốn rất chất lượng, cô có muốn xem thử không?
Âu Cẩn Y cười xinh đẹp, nhẹ nhàng từ chối :Không cần đâu.
Dù gì tôi và Thẩm Tổng cũng phải trở về Bắc Thành.
Cảm ơn ý tốt của ông.
Thẩm Tây Thừa liếc nhìn gương mặt tươi cười cô ta, ý xa cách trong mắt anh càng lúc càng rõ ràng.
Ông Trương cười gật đầu :Cũng đúng, hai người có trăm công nghìn việc, tôi giữ chân cũng không tiện.
Lần đầu tiên ông ta thấy Thẩm Tây Thừa đứng cạnh cùng nữ nhân khác, trong đầu lại như được có câu trả lời, không biết lấy thêm dũng khí từ lâu.
Tò mò lại vừa lấy lòng hỏi :Nhưng mà hai người đứng cạnh nhau cũng thật đẹp đôi đi, đã rất lâu rồi trong giới ít có nhân vật nào có ngoại hình đẹp như hai người.
Tôi cũng hoài niệm thời trẻ của mình, nhưng chắc chắn là không tài giỏi như Thẩm Tổng và Âu Tổng đây.
Âu Cẩn Y cười càng lúc càng nhiệt tình, không lên tiếng giải thích bất kì thứ gì.
Ông Trương còn tưởng mình đã nói đúng, càng muốn càng bắt được điểm nịnh bợ, nói càng lúc càng say mê.