Anh ấn vào một số điện thoại, vừa kết nối đã lạnh lùng lên tiếng :Cô ấy ở đâu?
Thẩm Tổng, cô Khúc đã đặt vé về lại Đế Đô, khoảng chừng vài phút nữa sẽ lên chuyến bay.”
Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt sắc bén nhìn màn đêm bên ngoài :Được, đừng để mất dấu cô ấy.
Cô ấy có đến chỗ nào thì cứ báo lại cho tôi.
Vâng, tôi biết rồi.
Thẩm Tổng.
Anh vừa ngắt cuộc gọi, tâm trạng khó chịu đến bức bối, nhưng trên gương mặt vẫn không để lộ ra sự tức giận nào.
Tính cách cô rất bướng bỉnh, so với Ôn Thành Uy thời cuồng nộ thời niên thiếu còn khó đối phó hơn.
Vừa có đầu óc suy nghĩ lại rất thông minh lanh lợi, sự thông minh ấy không ngờ lại đối phó với anh.
Vừa biến mất một lúc là đã không tìm ra một chút dấu vết nào.
Dứt khoát, lạnh lùng, lại rất tàn nhẫn.
Anh lại nhớ đến đôi mắt của cô, trong đó có rất nhiều cảm xúc tuyệt vọng, cô không giống như là không cần anh giải thích, mà là không còn muốn quan tâm đến lời giải thích anh.
Càng nghĩ trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lại, ngộp thở đến mức lồng ngực phập phồng.
Anh lấy di động, thuần thục bấm dãy số đã thuộc nằm lòng.
Biết giờ này cô vẫn chưa lên chuyến bay, anh dứt khoát tự ấn số rồi gọi cho cô.
Vừa mới gọi đầu giây bên kia đã truyền đến giọng nói của tổng đài, bảo rằng máy chủ đã bận.
Đôi bàn tay nắm điện thoại siết chặt lại.
Đôi mắt chuyển sang màu đỏ âu, tức giận đến mức trên trán xuất hiện gân xanh.
Khí tràng càng giảm xuống âm độ, âm u vô cùng.
Thế mà cô lại chặn số điện thoại của anh.
Anh tức giận ném di động xuống giường, chiếc di động theo động tác của anh mà lại trượt xuống đất.
Căn phòng truyền đến một sự tĩnh lặng, yên tĩnh đến rùng mình.
Không những chặn số anh còn tuyên bố sẽ tìm bạn trai mới, càng nghe càng tức đến nóng người.
Anh đưa tay day day trán.
Anh còn chưa chấp nhận lời chia tay đó của cô, muốn tìm bạn trai mới? Cô đúng là nằm mơ ngay giữa ban ngày.
Vị trí đó vốn sẽ không có tên của người đàn ông khác, từ lâu đã thuộc về anh rồi.
Từ túi quần anh lấy ra hai thứ, một là vài bức hình và một cây bút ghi âm.
Đáy mắt anh lộ ra sự tàn nhẫn, vừa thâm trầm lại như sắp nỗi lên cơn thịnh nộ.
Chiếc di động được anh nhặt lên, gọi cho một dãy số khác, thấp giọng hỏi :Âu Cẩn Y giờ đang ở đâu?
Đầu giây bên kia cung kính trả lời :Thẩm Tổng, cô ta đã về lại Mỹ, bây giờ đang ở một tiểu bang nhỏ của..
Lời của người đàn ông bên kia còn chưa nói xong, anh đã lạnh lùng cắt ngang, uy nghiêm ra lệnh :Bắt cô ta lại, tôi sẽ gửi địa chỉ cho chú, bắt cô ta rồi đem đến đó canh giữ, không được cởi trói, càng không được ăn uống.
Đầu giây bên kia im lặng một lúc, người đàn ông đó tuy là một trong số người bảo vệ Thẩm Tây Thừa trong bóng tối nhưng chưa từng thấy qua anh đối xử với bất kì ai mà không cho phép họ ăn uống.
Tuy nhiên ông ta biết, có lẽ Âu Cẩn Y này thật sự động vào họng súng rồi.
Sau khi cúp máy, anh lại gọi điện thoại cho Khúc Yên.
Anh vào email, gửi đến email của cô một nội dung :Gỡ block anh.
Đại não anh trong vô thức như không còn giữ được lí trí, thế nhưng vẫn khống chế mà giữ sự bình tĩnh của trước đây.
Thẩm Tây Thừa ra ban công đứng hút thuốc, đã rất lâu về trước anh đã cai cái thứ này, nhưng giờ thì chỉ có nói mới giúp được anh bây giờ, anh đứng ngoài ban công suy nghĩ cái gì đó mà trầm tư rất lâu, nhìn màn đêm đầy ánh sao ở phía xa mà lại càng phiền muộn.
Bây giờ có lẽ là lúc cô không muốn gặp anh nhất, nhìn cách cô dứt khoát về lại Đế Đô cũng biết là sợ anh đến tìm nên mới về đó, anh cũng không nên trong lúc cô còn tức giận mà đến tìm, như thế lại càng làm cô càng né tránh anh.
Cứ giải quyết vài rắc rối trước, sau đó là đến tìm cô.
Khi anh vào phòng thì vừa qua 10 giờ khuya.
Anh lấy di động gọi cho Lục Thành, ánh mắt lại thêm phần phức tạp, cất giọng lạnh lùng :Đặt một vé bay sang Mỹ sớm nhất cho tôi.
Những chuyện trong công ty tôi sẽ giao cho cậu, tôi sẽ qua đó ít nhất là nửa tháng.
Việc trong nước cứ như trước đó tôi và cậu bàn bạc mà thực hiện.
Vâng Thẩm Tổng, tôi sẽ đặt vé sớm nhất rồi báo lại cho anh.
Được.
Anh ngồi trên sofa giữ nguyên một tư thế, bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy anh giống như một tác phẩm nghệ thuật, chỉ có anh biết trong lòng mình đang rối ren và hoảng loạn đến mức nào.
Cái gì mà đợi cô tốt nghiệp sẽ tạo cho cô một bất ngờ chứ.
Còn chưa tới lúc đó cô đã muốn chấm dứt với anh rồi.