Khúc Yên bây giờ cũng đã trở về Bắc Thành, mỗi ngày đều dẫn nhóm Mạc Hàn đi vòng quanh những nơi có cảnh sắc đẹp, đi những công viên trò chơi, đến ăn những món ven đường mà trước đó họ chưa từng nếm thử qua ở Mỹ.
Cuộc sống hoà nhịp là thế, cô cứ nghĩ những chuyện đã qua chính là chuyện cũ, thế nhưng khi nhìn thấy Thẩm Tây Thừa đang ngồi trên sofa nói chuyện cùng Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu.
Trái tim cô như chạm phải rợn sóng dưới mặt biển yên tĩnh, trong đôi mắt có tia run rẩy.
Thì ra nó chỉ bình thường khi anh không xuất hiện
Ôn Thành Uy thấy Khúc Yên về đến nhà, bảo cô lại gần mình, Khúc Yên mím môi sau đó cũng ngồi xuống cạnh ông.
Sao vậy ạ? Khúc Yên hỏi ông, trên người cô mặc một chiếc váy ôm body bằng da, bên ngoài còn mặc áo khoác da đen.
Mái tóc Khúc Yên không biết đã cắt đi từ khi nào.
Mái tóc dài đến thắt lưng giờ cũng đã bị cắt ngắn, độ dài của mái tóc chỉ vừa qua bờ vai cô một chút.
Ôn Thành Uy trước đó có nghe Khúc Yên hỏi đến vấn đề muốn cắt tóc ngắn để nhẹ đầu, cô cũng có hỏi ông là nên cắt tóc tới đâu là hợp lý nhất.
Ông cũng đưa ra cho cô mấy phương án, còn lại tuỳ vào sự lựa chọn của cô.
Bạc Kiêu nhìn nhìn Khúc Yên, nhếch mày cười lộ ra hàm răng trắng :Thi thố như thế nào rồi? Sao về không nghe nói gì hết vậy?
Khúc Yên từ màn hình di động nhìn lên, cười hỏi :Nói cái gì?”
Thì, đại loại như có thể là Thủ Khoa kỳ thi đại học năm nay không? Chất giọng Bạc Kiêu mang theo chút thách thức, rõ ràng là đang chờ cô bị xấu hổ.
Có thể là không là Thủ Khoa, nhưng chú có biết giải Quấn Quân Toán Quốc Gia nó là cảm giác gì chưa?
Khúc Yên cong môi, đáp lại ý trêu chọc của Bạc Kiêu.
Sau khi nghe xong lời đó tâm trạng Bạc Kiêu đột nhiên không còn vui nổi, khoé môi cứng đờ một cách khó hiểu.
Đây rõ ràng là đang muốn làm xấu mặt người khác, cô biết rõ trong đám người Ôn Thành Uy thì chỉ có Thẩm Tây Thừa là người có thành tích tốt toàn diện, hỏi Bạc Kiêu những câu hỏi như thế rõ ràng là không chừa Bạc Kiêu một chút mặt mũi nào mà.
Vừa độc miệng lại vô cùng khôn khéo, Bạc Kiêu chặc lưỡi một cái :Cháu không cần phải độc miệng như thế, chú chỉ đùa một chút thôi.
Thế thì cháu cũng chỉ đùa một chút thôi, da mặt chú Bạc Kiêu không mỏng, nên chắc sẽ không biết xấu hổ đâu.
Ting.
Cháu nói ai mặt dày chứ?
Khúc Yên nhìn màn hình hiện tin nhắn mới, vừa trả lời tin nhắn vừa thản nhiên đáp :Không phải chú thì còn ai vào đây.
Thẩm Tây Thừa không nói gì nhìn khéo miệng Khúc Yên tự nhiên lại cong lên khi nhìn bàn hình di động.
Anh cũng nghe Ôn Thành Uy nói dạo gần đây tần suất Khúc Yên sử dụng điện thoại ngày càng nhiều, ông không biết Khúc Yên nhắn tin hay gọi điện cho ai.
Chỉ biết mỗi tối Khúc Yên đều gọi video trò chuyện với ai đó.
Ngón tay rõ ràng từng khớp xương của anh nắm chặt lại, trong lòng lại như có cơn sóng ngầm đang dâng trào lên.
Việc Khúc Yên động lòng với người khác và trong lúc đang tìm hiểu một ai đó vẫn có thể xảy ra.
Còn có khả năng là cô đã xác định mối quan hệ với ai đó.
Nhưng mà, theo như lời của đám vệ sĩ đi theo cô nói, Khúc Yên mấy hôm nay chỉ đi cùng mới một chàng trai ngoại quốc.
Vận đào hoa của cô không phải là ít.
Anh nhìn một chút là đã biết bên cạnh Khúc Yên có rất nhiều chàng trai có tình cảm với cô, chẳng hạn như cô gái tomboy Ernesta và cậu bạn thanh mai trúc mã Mạc Hàn ấy.
Hầu như đều dùng tư cách bạn thân để thể hiện tình cảm đó ra một cách tự nhiên.
Họ đều có tình cảm với cô, chỉ có cô là không nhận ra thôi.
.
Sau một lúc Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu ra dấu đi lên lầu, Khúc Yên sau khi thấy họ rời đi cũng muốn đi lên theo.
Chỉ là bước chân vừa đi vài bước, chất giọng trầm ấm của Thẩm Tây Thừa đã vang lên.
Khúc Yên, nói chuyện một lát đi.
Khúc Yên dừng lại chậm rãi quay đầu nhìn anh, Thẩm Tây Thừa đứng dậy từ trên sofa, khí chất vừa cao quý, lạnh lùng lại điềm tĩnh.
Cô trước đó thật sự từng có vài suy nghĩ về nhiều năm sau, chính mình sẽ gả cho anh.
.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ngồi ở chiếc xích đu ở trong vườn hoa.
Khúc Yên ngồi giữ một khoảng cách nhất định, không mấy hứng thú hỏi :Có gì muốn nói à?
Thẩm Tây Thừa nhìn cô :Chẳng phải em nói chỉ gần qua kỳ thi thì em sẽ cho anh câu trả lời sao? Chúng ta quay lại như trước, có được không?
Đây không phải lần thứ hai anh lặp lại câu hỏi này, nhưng cuối cùng lần nào cô cũng không trả lời.
Khúc Yên chợt cười một cái :Anh và cô ta chia tay rồi sao? Dạo rất đây tôi hay sử dụng Weibo, tại sao không thấy ai đăng ảnh anh và cô ấy nhỉ? Hay là muốn khi kết hôn là sẽ bất ngờ công bố?
Đây là lần gọi đầu tiên cô gọi anh là “anh” sau khi họ chia tay.
Thế nhưng một lời hay nửa lời đều cố ghép cho anh và Âu Cẩn Y đứng cạnh nhau.
Cô thấy anh không trả lời, trong lòng đã tự có đáp án, khẳng định là bản thân cô đã đoán đúng nên mới khiến anh khó xử như thế
Khúc Yên nhìn anh, cười nhẹ một cái :Vậy mà trước đó tôi hỏi anh thì lại nói tôi là tình đầu anh nữa chứ.
Bây giờ lại có thêm Âu Cẩn Y, tôi nói không sai chứ?
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng chỉ có cô mới biết những lời mình sắp nói ra nó khó nói như thế nào.
Cuống họng như bị nghẹn lại, như cô lại xem nhẹ mà bỏ qua nó :Khi nào anh và cô ấy sẽ kết hôn, anh có..cầu hôn chưa?
Cô ấy đợi anh hơn mười năm, anh không nên làm chậm trễ cô ấy.
Sớm..cùng cô ấy kết hôn đi.