Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 323

Anh đặt di động lên ngăn tủ trên tường, vừa hôn cô vừa lùi người lại về phía sau.

Theo quán tính cô bị anh ép lui về phía sau, đến khi chân cô chạm phải thành bồn tắm, Thẩm Tây Thừa ôm chặt cô ngã vào phòng tắm.

Âm thanh nước vang lên do có vậy nặng ngã xuống.

Phòng tắm trong đây rất lớn, đủ để hai người ngồi cạnh nhau mà không cảm thấy trật hẹp tý nào.

Cả hai đều rơi xuống bồn tắm, quần áo lẫn cơ thể đều ướt sũng, Khúc Yên ngồi bật dậy đưa tay vuốt mặt mình. Bị sặc mà ho vài cái.

Cô không hiểu trăng sao gì nhìn anh.

Anh lạnh nhạt nói:’‘Tắm.’’

Khúc Yên nhỏ giọng nói:’‘Nhưng anh vừa tắm rồi mà.’’

‘‘Tắm uyên ương.’’ Anh vừa cởi đồ trên người mình ra, nhìn xuống cô:’‘Tự cởi hay tôi cởi?’’


Anh cho cô hai sự lựa chọn, nhưng cô sợ là lại chọc tức anh rồi lại bị anh giả trò cầm thú. Cô ngoan ngoãn cởi đồ mình ra. Dù là có trải qua lần đầu cùng anh nhưng cô vẫn là một cô thiếu nữ mới mười bảy tuổi, cởi đồ trước mặt người khác thật sự là điều cô không thể chịu đựng nổi.

Chiếc áo cũng từ từ cởi đến cúc cuối cùng, đang định thay ra thì anh đã nhanh hơn cởi áo hộ cô, bế cô lên rồi anh ngồi dựa vào thành bồn, còn Khúc Yên ngồi trong lòng anh.

‘‘Khúc Yên càng lớn chân càng khó quản, tôi nên trị nó bằng cách nào đây? Hửm?’’

Giọng anh gần sát bên tai Khúc Yên, hơi thở lành lạnh phả vào tai làm toàn thân cô như bị kim châm. Nhắm mắt lại nhẫn nhịn người đàn ông khó hầu hạ này.

Áo lót được anh mở khoá mở ra, anh cầm vòi xem lên gội đầu cho Khúc Yên.

Bỗng nghe giọng của cô:’‘Bao giờ em mới được về?’’

Mặt anh không đổi sắc, tập trung tạo bọt cho tóc cô:’‘Muốn về rồi sao?’’

Anh cầm vòi sen xả nước sạch lại cho tóc cô, Khúc Yên có một điều rất chắc chắn, Thẩm Tây Thừa rất thích nghe những lời nói dịu dàng. Cô không nhớ là khi nào, nhưng cô nhớ rõ khi đó cô học tiết tự học còn phải ở lớp trực nhật đêm, di động lại hết pin nên cô cũng không thể báo cho anh trước.

Khi trở về anh đã đứng sẵn ở cửa u ám nhìn cô, cô rất thức thời, lấy di động hết pin ra và nói rõ là tại sao về muộn. Thấy anh như sắp mắng mình cô liền ngọt ngào ôm lấy anh, hôn lên mặt anh vài cái là anh đã từ từ nguôi giận.

Quay lại hiện tại, nếu bây giờ cô lại giở chiêu thức này thì…có còn hiệu quả không nhỉ?

Khúc Yên dựa đầu vào lòng ngực rắc chắc của anh, ngẩng đầu nâng tay lên đặt lên sau gáy anh kéo đầu anh xuống.

Anh ngây người một lúc, cho đến khi đầu lưỡi nhỏ nhắn cô tiến vào trong khoang miệng mình thì anh mới biết đây không phải là mơ. Chưa đến năm giây, Thẩm Tây Thừa dùng bàn tay lớn bóp lấy cằm cô, nụ hôn đã càng lúc càng sâu hơn, đảo khách thành chủ, hoàn toàn khiến cô mụ mị không thể thoát ra.

Khúc Yên rời môi anh, nhẹ giọng nói:’‘Em muốn thăm cha.’’

Anh áp môi mình xuống môi cô, lời nói lọt qua kẻ răng:’‘Em tính dùng cách này khiến anh đồng ý sao? Có phải không được nhiệt tình rồi không?’’


Cô thành thật nhìn anh:’‘Vậy anh muốn sao?’’

Em phải biết rõ chứ? ‘’ Đầu lưỡi anh bá đạo lại mạnh mẽ tiến vào trong miệng cô. Cánh tay cô mỏi nhừ, từ từ buông khỏi sau gáy anh. Tiếp sau đó bàn tay anh ôm lấy eo cô, xoay người cô lại đặt Khúc Yên ngồi đối diện lên người anh. Khúc Yên phối hợp vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt thuận theo Thẩm Tây Thừa.

Chưa tới nửa phút sau cô đã mở mắt trừng trừng, ngay lập tức tách khỏi môi anh. Ở dưới tiểu hoa h.uyệt…đang có vật cưng cứng to lớn nào đó chen vào nơi cấm kỵ.

Cô ngay lập tức muốn đứng dậy thì Thẩm Tây Thừa đã ấn cô ngồi xuống, trực tiếp đem phân thân của anh cắm sâu vào bên trong cô.

‘‘A…tên…tên khốn…’’ Hoa h.uyệt vốn chưa được từ từ thích nghi lại bị anh cắm vào với kích cỡ lớn khiến nơi đó siết chặt trong vô thức, vừa đau lại vừa sung sướng, hai luồn cảm giác đối lập đan xen lại càng làm trong người cô thêm sự nóng khan.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, anh nâng eo cô lên, làn nước vì sự da đập mà bập bềnh không ngừng, bên dưới làn nước, hoa h.uyệt vẫn không ngừng nuốt lấy phân thân to lớn của anh. Khiến gương mặt cô đều tái mặt vì đau.

‘‘Hôm đó anh cố ý làm lâu như vậy mà vẫn còn nhỏ như vậy.’’

Khúc Yên bị anh nâng lên ngồi xuống cũng bắt đầu thở dốc, gương mặt đã từ từ đỏ bừng, Khúc Yên không muốn mình phát ra những âm thanh d.âm đ.ãng đó mà ôm lấy cổ anh, nhớ tới đêm hôm đó anh đã để lại trên người cô không biết bao nhiêu dấu hôn chằn chịt, cô há miệng, cắn mạnh vào cần cổ Thẩm Tây Thừa.

Thẩm Tây Thừa xoa đầu cô, theo từng động tác mà bầu ngực của cô cứ không ngừng cọ vào lồng ngực anh, vừa mềm mại lại vừa đàn hồi.

Động tác bên dưới càng lúc càng nhanh hơn, nước trong bồn đang từ từ rút xuống, tiếng da thịt chạm nhau từ từ nghe càng lúc càng rõ hơn, cũng càng trở nên nhanh hơn.




Khúc Yên mệt mỏi bị anh ép đứng chống vào bức tường lạnh lẽo, quả nhiên một giây sau tốc độ ra vào ở phía sau bắt đầu trở nên mãnh liệt và nhanh chóng hơn, từng cú nhấp cắm thẳng vào sâu trong miệng tử cung, đâm tới mức miệng tử cung Khúc Yên ê ẩm sưng lên, dưới bên phẳng run rẩy co rút.

Quả nhiên là anh dùng cách này để trừng trị cô, đáng lí ra lúc đó cô không nên cầm di động anh, cũng không nên nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi nơi này dễ đang.

Rất lâu sau đó chất dịch màu trắng tí tách rơi xuống nền sàn, Khúc Yên vừa mệt mỏi lại vừa run rẩy, cả người cô đều muốn mềm nhũn ra, Thẩm Tây Thừa chỉnh lại tư tế, điềm nhiên lạnh giọng nói:’‘Đứng cho vững.’’

Cô biết, anh vẫn còn đang tức giận.

Giọng cô có chút uất ức, hỏi anh:’‘Khi…khi nào…Ưm…khi nào thì xong…’’

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh nói:’‘Xong sẽ báo cho em. Còn bây giờ thì đứng yên cho anh.’’

Vừa dứt câu, Thẩm Tây Thừa đã lại bắt đầu cử động, tốc độ chỉ có càng thêm mãnh liệt mà mạnh mẽ…Hơi thở Khúc Yên trở nên dồn dập, vô lực chống lên bức tường. Ánh mắt uất ức cực kì mà đỏ ửng lên.

Bình Luận (0)
Comment