Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 341

Đến khi ngồi vào trong xe cô vẫn còn ôm cục tức trong bụng, đến khi xe dừng lại, Khúc Yên mới mở mắt ra. Vừa mở mắt đập vào mắt cô là dinh thự Thẩm Yên Viên.

Cô không thể tin nổi mà mở to mắt, quay sang nhìn anh:’‘Đừng bảo anh đưa em về đây là để ăn sáng đó chứ?!’’

Thẩm Tây Thừa ấn nút mở khoá cửa xe, nhìn cô gật đầu.

Khúc Yên nhìn động tác mở chốt khoá xe của anh, máu xém chút nữa đã dồn đến não.

Ha, còn khoá chốt xe không cho cô xuống. Đúng là tên cáo già mà!

‘‘Đồ ăn ở nhà hàng không dinh dưỡng, anh đưa em về đây ăn với anh.’’ Anh giải thích.

Cô bất mãn tới mức đầu sắp nổ tung:’‘Anh đến Ôn gia đưa em về đây ăn sáng với anh, sau đó anh lại đưa em về Ôn gia?’’

Anh thản nhiên gật đầu, thấp giọng:’‘Ừ.’’

Cô day day trán mình, lẩm bẩm trong miệng:’‘Tại sao trên đời này còn có người rảnh rỗi tới mức khiến mình phát cáu thế này chứ!’’

Thẩm Tây Thừa cúi người đến gần sát với cô, bắt đầu đàm phán:’‘Không bằng chuyển đến đây sống cùng anh, sau này tiết kiệm không ít thời gian làm một số chuyện.’’

Gương mặt cô ngay lập tức đỏ ửng lên, đẩy người anh ra:’‘Lưu manh!’’

Dây an toàn của cô đã được anh mở ra, Khúc Yên mở cửa xe bước xuống. Đến khi ngồi vào bàn ăn phòng bếp, không biết là cô đang suy nghĩ cái gì mà thở dài một cái, rất mệt mỏi với những gì anh làm trong buổi sáng ngày hôm nay.

Khúc Yên nhìn đồng hồ, tính toán giờ giấc, hơn bốn giờ sáng anh thức dậy đến tận giường cô, lôi cô từ Ôn gia về đến đây.


Bây giờ minh binh mới bắt đầu lên, còn chưa đến sáu giờ sáng. Cô buồn ngủ tới mức không còn sức ăn cơm.

Nhìn cô không đụng tới đồ ăn Thẩm Tây Thừa khẽ hỏi:’‘Không thích à? Hôm sau em muốn ăn muốn gì?’’

Khúc Yên nhíu mày, gương mặt khổ sở nhìn anh:’‘Còn…còn ngày mai nữa sao?’’

Thẩm Tây Thừa nhìn cô rồi cười, nhẹ nhàng đáp:”Còn.”

Khúc Yên nhìn anh bắt đầu đàm phán, gương mặt cô khó khăn cười một cái:’‘Thẩm Tây Thừa, anh có cái gì không hài lòng về em sao?’’

Anh gắp vào bát cô một miếng thịt:’‘Không có.’’

Khúc Yên nghi hoặc nhìn anh chằm chằm:’‘Thật sự không có sao?’’

Cô nhìn quanh rồi kéo ghế ngồi cạnh anh, nói nhỏ bên tai Thẩm Tây Thừa:’‘Thẩm Tây Thừa, em bị anh trói trên giường hai ngày. Em còn chưa nghỉ ngơi đầy đủ, em rất cần, rất cần ngủ lấy lại sức. Anh nếu hài lòng về em có thể suy nghĩ đến sức khoẻ em được không? Đừng có kéo em đưa tới đưa lui giữa Ôn gia với nhà anh nữa. Có được không? Nha…?’’

Thẩm Tây Thừa không nói gì mà im lặng, sau đó lắc đầu phản đối:’‘Không được, phải ăn sáng cho anh. Em ít nhất phải tăng lên năm cân, ăn xong rồi muốn ngủ hay đi đâu cũng đều được.’’

Khúc Yên mếu máo nhìn anh:’‘Em không quen ăn vào buổi sáng…’’

‘‘Tập dần sẽ quen.’’

‘‘Tây Thừa…’’


Anh gắp đồ ăn cho vào bát cô, uy nghiêm nói:’‘Ăn nhanh đi.’’

Khúc Yên chán nản, chậm chạp nhai phần thịt mà anh vừa gấp, bất mãn cực kì.

Đến khi đưa cô về đến trước cửa Ôn gia, Thẩm Tây Thừa lạnh nhạt nhìn cô một cái, bình tĩnh nói:’‘Ăn buổi sáng trước mười giờ, mỗi ngày đều chụp khẩu phần cho anh xem. Không được bỏ bữa sáng.’’

Dáng vẻ ủ rũ của cô ngay lập tức vui mừng như cây héo được tưới nước, ngay tức khắc đã có sức sống trở lại, liên tục gật đầu với anh.

Trước khi xuống xe vì quá vui mừng sẽ được ngủ thoải mái mà cô trườn người tới, hôn vài cái lên má rồi môi anh. Sau đó mới vẫy tay tạm biệt anh xuống xe vào Ôn gia.

Thẩm Tây Thừa trong xe khẽ bật cười, tính khí bốn năm vẫn không có gì thay đổi.

Khi anh lần đầu thấy cô sau bốn năm là trên tạp báo Forbes, cô xuất hiện với khí chất cao quý và diện cho mình một chiếc váy ôm body đẹp đến siêu thực, cả gương mặt và vóc dáng khi đó đều không ai có thể sánh bằng. Gương mặt không cười và ánh mắt sắc lạnh, càng nhìn càng khiến người khác say mê không thể thoát ra.

Nhưng mà hình như đây mới là dáng vẻ thật sự của cô, vẫn là cô nhóc hay cười mà chống đỡ mọi thứ. Từ đi học để khi trưởng thành, hình bóng nỗ lực vẫn luôn hiện hữu trong ánh mắt cô.

Đây giống như kì nghỉ đông của Khúc Yên, mỗi ngày ngoài việc trò chuyện phiếm cùng ông bà ngoại Khúc ra thì thời gian còn lại cô chỉ ở nhà chơi đùa với Thất Thất hoặc là đi ngủ.

Mỗi buổi sáng không bị ai làm phiền càng khiến gương mặt trắng nõn thêm sức sống và hồng hào. Trước giờ ăn cô sẽ chụp ảnh gửi cho Thẩm Tây Thừa, phần ăn tuy không nhiều nhưng khá đủ chất dinh dưỡng.

Khúc Yên tải Weibo đăng nhập một tài khoản khác, tìm trang cá nhân của Tô Nhiên Nhiên…

Sau đó cô ấn nút theo dõi, gửi cho cô ấy một đoạn tin nhắn.


‘‘Nhiên Nhiên, tớ là Khúc Yên. Tớ trở về rồi.’’

Cô không chắc là mấy tin tức trên mạng Tô Nhiên Nhiên sẽ xem hay không. Từ nhiều năm trước cô ấy đã ít tham gia mạng xã hội giống cô, toàn tâm toàn ý chỉ quan tâm mỗi chuyện học tập.

Trở về rồi, người bạn đầu tiên cô muốn gặp nhất chính là Tô Nhiên Nhiên.

Đứng trước đại học Nam Kinh, trong đám người Tô Nhiên Nhiên xách chiếc balo trên vai, định đi ra cửa, ánh mắt trong veo nhìn về phía trước. Bỗng nhiên trong tầm nhìn xuất hiện một bóng người, trong phút chốc bước chân cô ấy chậm dần rồi dừng lại, sống lưng Tô Nhiên Nhiên căng cứng, đứng bất động tại chỗ nhìn Khúc Yên cách mình đã không còn xa.



Khúc Yên đứng ngược chiều với những sinh viên đang đi ra tấp nập, trước dòng người đang gấp gáp cô lại yên tĩnh đứng đó đẹp đến hợp lòng người.

Làn da cô trắng nõn đứng dưới nắng, mái tóc đen xoã dài. Trên người còn cô chiếc váy đen sát nách, phía trước lộ ra chiếc eo, áo được nối liền với váy dài xẻ tà phía dưới. Bờ vai cô mảnh mai, phía sau lưng không để lộ tất da thịt nào.

Phía dưới chân váy dài để lộ ra đôi chân thon dài siêu thực cùng làn da trắng, trong lớp váy dài còn có một chiếc quần bảo hộ khác, cô đứng dưới nắng đẹp tới mức khiến người khác nhìn đến ngơ người.

Có vài bạn học đi ngang qua nhịn không được mà quay lại nhìn cô vài cái. Còn xém chút nữa đã đụng trúng người trước mặt. Miệng không ngừng xuýt xoa.

Tô Nhiên Nhiên nhanh chân chạy tới trước mặt Khúc Yên, môi nở nụ cười, ánh mắt chân thành lại hơi ửng đỏ:’‘Khúc…Khúc Yên…’’

Nụ cười cô ấy càng thêm cười tươi rói, giống như kéo theo gió xuân về cùng:’‘Cuối cùng tớ cũng có thể gặp lại cậu rồi.’’

Khúc Yên mỉm cười nhìn cô ấy, véo lấy má Tô Nhiên Nhiên, nhẹ hỏi:’‘Sao lại ốm thành như thế này rồi?’’

Tô Nhiên Nhiên thân hình đã ốm hơn trước rất nhiều, nhìn chỉ có da có thịt hơn một chút xíu, từ một cô gái tự ti về vẻ ngoài giờ lại toả sáng trong biển người. Cô ấy có học lối makeup trong sáng, càng làm toát lên vẻ đẹp cốt cách nhân hậu từ chính trong Tô Nhiên Nhiên.

Cô ấy nhìn cô cười ngại ngùng.

Khúc Yên nắm tay Tô Nhiên Nhiên dẫn đi:’‘Đi theo tớ, để Phú Bà dẫn cậu đi ăn ngon một bữa.’’


Tô Nhiên Nhiên tươi cười để cô dẫn đi, giống như quay lại nhiều năm về trước. Cái thời mà Khúc Yên thường chở cô ấy đến những quán ngon để ăn vào lúc giữa trưa.

Dù xa cách nhau hơn bốn năm, nhưng khi gặp lại họ không có bất kì rào cản nào. Ngược lại càng quý trọng mà thân thiết hơn.

Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên đến một nhà hàng sang trọng, cô vừa gọi xong món cứ luôn nhìn chằm chằm Tô Nhiên Nhiên.

Tô Nhiên Nhiên bị Khúc Yên nhìn tới mức ngượng chín mặt, tự sờ lên gương mặt mình:’‘Bộ…mặt mình dính cái gì sao?’’

Khúc Yên nhíu mày hỏi:’‘Cậu quên hôm nay là ngày gì rồi sao?’’

Tô Nhiên Nhiên cúi đầu suy nghĩ, lấy di động ra xem lịch. Sau đó cô ấy “à” lên một tiếng.

Xoa xoa mũi rồi cười:’‘Hôm nay…là sinh nhật mình.’’

‘‘Không ngờ cậu còn nhớ, đã mấy năm nay tớ không chú ý đến ngày này.’’ Tô Nhiên nói giọng chua chát, cười nhẹ với cô.

Khúc Yên định hỏi mấy năm nay đã có chuyện gì, nhưng nhân viên phục vụ đã đem đồ ăn lên, sau đó còn bưng lên một chiếc bánh kem và một bó hoa hồng lớn. Tất cả đều hát chúc mừng sinh nhật Tô Nhiên Nhiên.

Viền mắt Tô Nhiên Nhiên đỏ lên, mỉm cười hạnh phúc nhìn Khúc Yên.

Đến gần tối, sau khi Khúc Yên và Tô Nhiên Nhiên kể hết những chuyện mà trong bốn năm nay. Lúc này Tô Nhiên Nhiên hỏi:’‘Cậu và…Thẩm Tây Thừa, thật sự là người yêu nhau sao?’’

Khúc Yên nhìn Tô Nhiên Nhiên, biết có ấy đã xem hot sreach thì nhẹ gật đầu.

‘‘Quái lạ, lúc trước chẳng phải cậu bảo có bạn trai…không thể nào! Bạn trai đó…chính là Thẩm Tây Thừa đó sao?’’

Khúc Yên cười nhẹ, lại gật đầu một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment