Dòng Chảy Tình Yêu

Chương 357

Khúc Yên trong cơn hôn mê chợt tỉnh giấc do khó chịu trong người, cơ tưer không không ngừng nảy qua lại, trước mắt cô không thấy rõ cái gì, nhưng lại có thể cảm nhận được cơ thể mình đang lướt đi, chắc là đang ngồi trong một chiếc xe nào đó.

Đầu cô dựa vào khung cửa nên khi xe chạy qua khúc gồ ghề thì đầu cô lại đập vào khung cửa sổ.

Cơ thể cô cứ không ngừng bị lung lay, cô nhìn xung quanh, trước mắt cô đều tối mịch, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói chuyện của người bên tai mình. Khúc Yên chớp chớp mắt, mắt vẫn hoạt động linh hoạt…không bị bịt mắt, dưới cổ có cái gì đó cộm cộm, sau một lúc cô mới biết là mình bị một thứ gì đó chùm qua đầu mình.

Hai cổ tay cô đã được tháo, giờ đổi lại là thành buộc ở phía trước. Hình như người bên cạnh phát hiện ra cô đã tỉnh, hắn cởi bao nhỏ trên đầu cô xuống, ánh sáng trước mắt khiến cô phải nhíu mày lại.

Người đó nhìn cô một cái, cái bao nhỏ lại chùm qua đầu cô, tên đó nói bằng tiếng Miên với người ngồi trong xe.

Ngay giây sau cô nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt của Lâm Quáng, cô dù không hiểu họ đang nói với nhau cái gì, chỉ có thể im lặng ngồi lên cạnh.

Tay Khúc Yên đã bị trói ở phía trước, khong còn khó chịu như trước đây, cô chậm rãi nâng tay chạm vào tay nắm cửa, muốn thử xem nó có bị khoá không.

Kết quả là nó bị khoá.

Khúc Yên thu tay lại, ánh mắt trong bao chùm đầu tuyệt vọng nhắm trở lại, cô không biết tương lai mình sẽ đi về đâu.

Âm thanh nói chuyện trong xe vẫn tiếp tục, cô nghe không hiểu nên cũng không quan tâm.

Ngay giây tiếp theo, một lực va chạm chấn động làm cả người Khúc Yên bổ nhào về phía trước.

Khúc Yên không rõ là có chuyện gì, nhưng chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Giọng nói của người trong xe có chút căng thẳng và gấp gáp. Người bên cạnh cũng lấy súng dí vào chiếc bao chùm đầu, khẩu súng đặt ngay thái dương cô.

Mới giây trước Lâm Quáng còn nhìn sau xe không thấy động tĩnh gì, thế mà giây sau đã bị một chiếc xe màu đen lạ lẫm chạy nhanh tới trước mui xe hắn, chiếc xe đó đột ngột thắng gấp rồi xoay thân xe dùng nó chặn lại ở đầu mui xe hắn.


Phần bên hông thân bị xe của Lâm Quáng làm cho biến dạng một chút, trong xe đám người Lâm Quáng kinh ngạc rồi đồng loạt rút súng ra.

‘‘Đại ca. Nhanh thế đã đuổi kịp rồi sao?’’

‘‘Câm miệng!’’

Những chiếc xe màu đen khác không bật đèn pha xe nhưng lại chuẩn xác chặn hết đường chạy của hai chiếc Lâm Quáng. Những người bên trong xe vừa xuất hiện đều nhanh chớp chạy xuống xe, trên tay mỗi người cầm khẩu súng chỉa thẳng vào trong hai chiếc xe, âm thanh lên đạn vang lên rõ ràng trong không gian yên tĩnh, truyền thẳng vào thính giác Khúc Yên.

Lâm Quáng khẽ nhíu mày, ánh mắt âm u nhìn về chiếc xe trước mặt.

Ánh đèn pha phản chiếu người đàn ông ưu tú đang bước xuống xe, gương mặt người đàn ông sắc bén góc cạnh, trong đôi con ngươi lạnh lẽo ấy hiện lên sự chết chóc nhìn thẳng vào trong xe, ngay vị trí mà hắn đang ngồi.

Trong tay Thẩm Tây Thừa cầm khẩu súng lục, ánh mắt anh bây giờ tàn nhẫn nguy hiểm chưa từng có, nổ phát súng đầu tiên.

Đoàng!

Trọng tâm chiếc xe không còn được cân đối, bên cao bên thấp rất rõ ràng, tiếng súng thứ hai vang lên, bánh xe còn lại cũng đã bị Thẩm Tây Thừa dùng súng làm cho thủng rồi xì hơi xuống.

Sau đó, chiếc xe ở phía sau cũng đã vang lên tiếng súng. Khúc Yên lần đầu nghe được tiếng súng, trái tim cô không tự chủ mà trở nên căng thẳng.

Bên hông xe bị thuộc hạ Thẩm Tây Thừa bao vây, biển người mặc đồ đen đông đến không có đường chạy.

Lâm Quáng mặt mày phức tạp, đám đàn em hắn hết xanh rồi lại trắng, không ngờ cục diện lại bị biến đổi thành ra như thế này.

Lâm Quáng trước đó nhìn thấy Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa ân ái khi còn ở Thủ Đô Nga trong lòng đã không giấu nổi lòng thù hận, hắn không tính toán kỹ lưỡng, làm việc theo cảm tính của mình.


Thuộc hạ hắn mang theo không nhiều, tính cũng chưa đến hai mươi người, còn Thẩm Tây Thừa…

Đoàng!!

Toàn thân xe run lên, cô nghe rõ tiếng súng gần ngay bên tay, cả người hít sâu một hơi rồi nín thở lại, mùi thuốc súng thoang thoảng rồi sộc thẳng vào khứu giác cô, cô không dám nhúc nhích, ngồi bất động tại chỗ.

Lâm Quáng nhanh nhẹn cúi đầu, nhìn viên đạn ghim vào đầu dựa của ghế ngồi của mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới tai Khúc Yên:’‘Bước xuống!’’

Cô sững người, là giọng Thẩm Tây Thừa!

Khẩu súng của Lâm Quáng được lên nồng, hắn ra lệnh với thuộc hạ:’‘Đem nó xuống.’’

Cánh tay trái Khúc Yên bị một người túm chặt, cánh cửa bên cạnh cô được kẻ đó mở ra, ngay sau đó cả thân thể cô đều bị tên đó cưỡng ép đẩy mạnh ra khỏi xe, trong suốt quá trình đó, khẩu súng vẫn không ngừng dí sát vào đầu cô.

Cả người cô đều bị tên ngồi bên cạnh khống chế, trận gió lạnh thổi qua người Khúc Yên, chiếc áo sơ mi cô không mỏng, nhưng vừa rồi đã bị Lâm Quáng dùng dao cắt đứt vài cúc áo, trận gió làm cho da thịt cô truyền tới từng cơn ớn lạnh.

Lâm Quáng:’‘Gần hơn hai mươi năm rồi, không ngờ tao với mày lại đứng trong cục diện rối rắm này.’’

Giọng Thẩm Tây Thừa uy nghiêm lạnh lẽo:’‘Mày thả người, tao đưa tiền.’’

Lâm Quáng chế nhạo:’‘Không định hàm huyên một chút sao? Bây giờ làm Thẩm Tổng người người đều kính trọng ngưỡng mộ nên…không coi bạn cũ ra gì sao?’’


‘‘Mày chưa từng là bạn tao. Đừng nói luyên thuyên!’’ Giọng Thẩm Tây Thừa lạnh lẽo vang lên.

Cô không thể nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe giọng rồi suy đoán.

Cả hai quen biết nhau, cũng có thù hận đối với nhau.

Bỗng cô nghe tiếng bước chân đến gần, cánh tay còn lại bị kẻ nào đó dùng lực túm chặt, sau đó là giọng nói của Lâm Quáng gần sát bên tai cô.

‘‘Để xem nào, cho vợ mày nhìn mày một chút.’’

Chiếc bao nhỏ đột nhiên bị kéo ra, cô theo bản năng nhắm chặt hai mắt.

Vừa rồi là do Lâm Quáng đứng trước cô làm cản trở tầm nhìn của Thẩm Tây Thừa, bây giờ thì mới có thể nhìn rõ.

Thẩm Tây Thừa đưa mắt nhìn Khúc Yên, đôi con ngươi lạnh lẽo chợt chuyển sang sự run rẩy kinh ngạc.

Cái…cái gì thế này…?

Cả người anh cứng ngắt ngay lập tức, gương mặt trắng nõn chỉ sau mười tiếng đã có xuất hiện vết máu dài chảy xuống cằm vô cùng nổi bật, không chỉ thế…trên mặt cô… nhiều dấu vết xanh đỏ khác…cả hai gò má còn có thể thấy rõ được hình dạng của bàn tay, khoé môi cô còn có vết máu đọng lại, không chỉ gương mặt mà đến cả cần cổ cũng có cả vết bàn tay bóp chặt.

Anh không thể tưởng tượng được Lâm Quáng sau khi bắt cóc cô đã làm ra những hành động thế nào mới khiến cho đầu cô bị thiong nặng thành như thế, nhiều năm qua, anh chưa từng thấy cô bị thương nặng tới thế.

Ánh mắt anh đỏ lên, không thể tin được nhìn bộ dạng bây giờ của Khúc Yên, trái tim anh như có cái gì đó bóp nghẹt, hơi thở khó thông lại có sự đau đớn.

Hắn…

Hắn đã làm gì Khúc Yên của anh thế này…

Ngay cả khi anh nóng giận nhất, cũng chưa từng ra tay đánh đập Khúc Yên…đến cả suy nghĩ làm cô bị thương cũng chưa từng xuất hiện trong đầu anh.


Thế mà cô chỉ mới bị bắt cóc, thời gian chưa đầy mười hai tiếng. Những dấu vết bị đánh đập đã hiện lên thấy rõ.

Mái tóc cô rất dài, mỗi ngày anh đều sẽ thoa cho cô tinh dầu làm cho nó thêm khoẻ tóc, thế mà bây giờ nó lại rối tung cả lên, có cả dấu vết bị nắm kéo.

Ngay khi đối diện với sự thật, trán anh đã nổi đầy gân xanh, tất cả dường như nổ tung trong nháy mắt.

Đoàng!!

Pằng!

Đoàng!!

Khúc Yên nghe tiếng động lớn trái tim đều nhảy dựng lên, theo bản năng nhắm mắt lại, cô cảm nhận có thứ gì đó lướt nhanh qua người cô. Sau đó cánh tay của tên vừa ép cô xuống xe đã được buông ra.

Âm thanh trầm đục ngay bên cạnh lọt qua khứu giác cô.

Khúc Yên mở mắt, gương mặt tái nhợt quay đầu nhìn vị trí bên cạnh.

‘‘Tiểu Yên!’’

Khúc Yên ngước lên nhìn Thẩm Tây Thừa.

Thẩm Tây Thừa bình tĩnh, trấn an cô:’‘Đừng nhìn! Nghe lời anh.’’

Gương mặt Khúc Yên hoảng sợ, cô hình như đã thấy rồi.

Tên vừa mới áp giải cô xuống xe, một viên đạn…bắn vào giữa trán, mắt mở trừng trừng.

Chết không chớp mắt…

Bình Luận (0)
Comment