Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 173

Kể từ ngày cãi nhau với Vũ Cường thì Vân Anh đã không thèm liên lạc với cậu nữa cũng chẳng thèm về nhà. Suốt ngày cứ ở lại bệnh viện.

Hai ngày sau, đã đến ngày cuộc đấu thầu bất động sản của Thiên Long diễn ra. Vũ Cường bất đắc dĩ cũng đành đi. Đến nơi, cậu vẫn điềm nhiên đi vào. Nhìn xung quanh thì cậu chẳng cảm nhận được điều gì bất thường cả.

Thiên Minh chính là người làm chủ bữa tiệc này, xuyên suốt buổi tiệc anh đều không rời khỏi sân khấu chỉ có điều là Trịnh Thiên vẫn không thấy đâu.

Đang giữa buổi tiệc thì bỗng nhiên Vũ Cường nhận được một đoạn clip và dòng tin nhắn

[ Nếu muốn cứu em gái của mình thì anh hãy mau đến đây. Nên nhớ là chỉ đến một mình nếu không thì tôi sẽ không đảm bảo được đứa em gái Lâm Phương Đình của anh sẽ ra sao đâu. ]

Vũ Cường đọc xong dòng tin nhắn thì mặt liền biến sắc. Anh mở đoạn video lên xem thử thì đó là một cô gái đang bị trói tay chân lại và bị dán băng keo không thể nói chuyện được. Cậu như đứng hình, cô gái trong video chính là Đình Đình. Từ mái tóc đến trang phục, hơn hết còn có sợi dây tay đó nữa. Cậu như không tin. Vũ Cường liền nghĩ đây chính là chiêu trò của Thiên Minh nhưng khi ngước mắt nhìn thì cậu thấy anh vẫn đang ở trên sân khấu phát biểu.

Vũ Cương bỏ qua hết tất cả mà nhanh chóng rời khỏi đó mà đi đến nơi được nhắc đến. Thiên Minh đứng trên sân khấu thấy Vũ Cường rời đi thì liền nói nhỏ vào chiếc nhẫn trên ngón tay để thông báo cho Trịnh Thiên.

15 phút sau...

Vũ Cường đã một mình đến nơi. Đó chính là một khu nhà bị bỏ hoang. Cậu từ từ bước vào

Bộp...Bộp...Bộp...

Một tiếng vỗ tay vang lên phía sau bức tường và ngườu bước ra đó chính là Trịnh Thiên và đàn em của cậu ta.

" Xin chào, Lâm tổng. Cũng lâu rồi hai chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ?"

" Trịnh Thiên, anh làm vậy là có ý gì? Mau thả Đình Đình ra!" - Vũ Cường tức giận mà nói, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.

" Lâm Phương Đình, tôi nhất định sẽ trả. Nhưng mà bây giờ tôi muốn tính với cậu một số ân oán trước đây của hai nhà Trịnh - Lâm "

" Ân oán?"

" 15 năm trước, chính Lâm Vũ Phong ba của cậu đã giết ba mẹ và em gái của tôi. Ngày hôm đó cậu cũng có mặt nhưng lại không ngăn cản mặc dù Trịnh Lan Vy - em gái của tôi và cũng là bạn gái của cậu. Cậu nói xem có phải đã đến lúc cậu phải đi tạ tội với con bé rồi không?" - Trịnh Thiên cười nói.

" Được, nếu anh muốn thì cứ lấy mạng của tôi, mau thả Đình Đình ra. Nếu con bé có mệnh hệ nào thì tôi nhất định sẽ giết cậu!"

" Em gái cậu thì đáng giá còn em gái tôi chỉ là cỏ dại thôi. Nó chỉ có mười mấy tuổi mà đã bị đám người súc sinh có cưỡng bức đến chết. Nếu hôm nay người bị hại là em gái cậu thì cậu sẽ làm gì?"

Vũ Cường nghe Trịnh Thiên nói mà không biết nói hay giải thích gì thêm. Quả thật năm đó do ** sốc bởi cái chwets của Trịnh Lan Vy nên cậu mới quyết định bỏ đi sang Mỹ.

" Vậy hôm nay anh muốn sao đây? "

" Nếu cậu đã gấp như vậy thì tôi cũng không muốn vòng vo nữa. Mà không phải Lâm Vũ Phong ba cậu rất giỏi dùng độc để giết người sao? Hôm nay xem như Trịnh Thiên tôi tốt cho cậu nếm thử loại độc mà ba cậu đã tạo ra" - Trịnh Thiên nói rồi quay sang ra hiệu cho thuộc hạ.

......................

Lúc này, Vân Anh đang ở bệnh viện thì liền nhận được tin nhắn và hình ảnh mà Vũ Cường đang nằm bất động trên đất. Cô xem xong thì như người chết đứng, điện thoại trên tay bất giác rơi xuống. Cô cố gắng kết nối định vị tới điện thoại của Vũ Cường rồi ngay lập tức bỏ hết mọi việc ở bệnh viện mà chạy đến đó.

Còn về Thiên Minh sau khi buổi đấu thầu kết thúc thì anh liền chạy đến chỗ của Trịnh Thiên.

" Sao rồi?"

" Xong cả rồi, bây giờ cậu ta chỉ bất tỉnh thôi. Tầm một tiếng nữa độc mới phát tát. Chúng ta mau rời khỏi đây thôi. " - Trịnh Thiên nói rồi quay lưng đi. Thiên Minh nhìn Vũ Cường nằm trên đất dù không đành lòng nhưng cũng rời đi. Anh hiểu chỉ có như thế thì mối hận thù trong Trịnh Thiên mới có thể kết thúc được.

Thiên Minh ra xe rồi lái đi. Tình cờ lúc này xe của Vân Anh lại vừa chạy vào con đường đó. Cô nhìn thấy thì biết ngay đó là xe của anh nhưng cô không bận tâm lắm vì hiện tại cô rất lo cho Vũ Cường.

Cô lái xe vào khu nhà hoang đó rồi dựa theo định vị trên điện thoại mà đi đến chỗ của cậu. Đến nơi cô như chết đứng khi thấy cậu đang nằm bất động trên nền đất. Cô vội vàng chạy đến đỡ người Vũ Cường lên.

" Anh hai, anh hai. Anh sao vậy. Anh hai, anh mở mắt ra đi, đừng làm Đình Đình sợ mà!"

Vũ Cường bị cô lay mạnh dậy mà đôi mắt dần mở ra nhưng cậu hiểu bản thân đã không còn đường nào sô vs được nữa. Thời khắc này chất độc tạm thời chưa phát tát thôi.

" Đình...Đình..Em không sao?" - giọng cậu yếu ớt cất lên. Vân Anh ôm chặt lấy cậu.

" Anh hai, anh bị sao vậy? Là ai đã hại anh vậy? " - Cô vừa nói lại vừa khóc.

Vũ Cường khẽ lắc đầu. Cậu biết cái chết của cậu là xứng đáng so với những tội lỗi đã gây ra. Năm đó nếu cậu không dẫn Lan Vy đến khu rừng đó thì chắc chắn cô sẽ không phải bỏ mạng oan uổng. Nhưng người giết lại là Lâm Vũ Phong ba của cậu nhưng cậu lại không thể làm gì được ngoài việc trơ mắt đứng nhìn. Dù đã qua 15 năm nhưng cảm giác tội lỗi vẫn luôn hiện trong đầu của cậu. Và có lẽ bây giờ chính là cách tốt nhất để cậu chuộc tội.

" Đình...Đình.. Nghe anh nói... Em hãy quay...về bên Mỹ cùng...cùng với..anh..anh Thành đi. Đừng ở lại đây. Đừng ở gần Thiên...Thiên Minh. Anh ta chính là..là mối nguy lớn đối với em" - Vũ Cường vừa nói xong thì liền bị thổ huyết, vết máu nhuộm đỏ cái áo sơ mi trắng của cậu.

" Anh hai..."

" Đừng... có ý định..trả thù.. Cái kết này..là anh đáng phải nhận... Mong em..nửa đời còn lại... có thể sống...bình... yên..." - Cậu nói xong thì liền nhắm mắt lại rồi tắt thở. Vân Anh lúc này như chết lặng.

" Anh hai, anh hai... Anh tỉnh dậy đi...Đừng làm Đình Đình sợ mà. Anh hai... Anh đừng chết mà. Anh haiiiiii" - Vân Anh gào lên trong tuyệt vọng. Cô không tin cũng không dám tin.

Đúng lúc này cảnh sát lại ập đến. Bọn họ thấy cô đang ngồi bên cạnh cái xác thì liền cho người giải cô đi.

" Các người bỏ tôi ra... Bỏ ra.. Anh hai.. Các người định đưa anh hai tôi đi đâu chứ?" - Vân Anh như điên loạn mà gào lên. Cô vùng vẫy hết sức không cho cảnh sát đưa anh cô đi. Vân Anh ôm chằm lấy Vũ Cường mà khóc. " Anh hai, anh tỉnh dậy đi nếu không bọn họ sẽ đưa anh đi đó. Nếu anh bị đưa đi thì hai anh em chúng ta lại phải chia lìa nữa đó. Anh hai...Anh tỉnh dậy đi...Cầu xin anh đó!"

" Đưa cô ta về đồn, mau đưa nạn nhân khám nghiệm tử thi!" - vị cảnh sát trưởng lạnh lùng nói.

Ngay lập tức cô bị đưa đi lên xe cảnh sát còn Vũ Cường thì đưa đi lên xe cấp cứu.

Ngay lúc này, Lâm Vũ Phong đang ở công ty khi nghe được tin con trai bị sát hại, con gái bị đưa đến đồn cảnh sát thì ông đã té ngã xuống sàn. Chẳng phải sáng nay Vũ Cường còn chuẩn bị đồ đi đến buổi đấu thầu bất động sản hay sao? Còn Vân Anh thì ở bệnh viện sao bây giờ lại ở đồn cảnh sát chứ?

Sau một lúc, ông lấy lại được bình tĩnh rồi ngay lập tức cho người đi tìm hiểu sự việc còn ông thì chạy ngay đến đồn cảnh sát.

" Đình Đình!" - ông gọi tên cô. Vân Anh quay đầu lại nhìn, nước mắt thì ướt đẫm trên má. Lâm Vũ Phong nhanh chóng bước lại ôm chằm lấy đứa con gái.

" Anh hai...Anh ấy chết rồi. Đình Đình không phải là người giết anh ấy...Ba..con thật sự không có giết anh hai!" - Cô vừa ôm ông lại vừa khóc lớn.

" Ba biết rồi... Ba biết con sẽ không hại Vũ Cường... Đình Đình, không được khóc. Con còn phải cùng cảnh sát để giúp họ điều tra để giúp anh hai con trả được thù!" - Lâm Vũ Phong dù rất đau lòng nhưng vẫn phải dằn lòng an ủi con gái.

......................

Buổi chiều hôm đó, nhận được kết quả khám nghiệm tử thi thì xác định Vũ Cường trúng độc mà chết nhưng loại độc gì thì phía cảnh sát không điều tra được.

Lâm Vũ Phong đã rất tức giận, ông cho hết đàn em phải điều tra cho bằng được kẻ sát hại Vũ Cường. Cũng đã lấy mẫu máu của cậu rồi đưa cho nhóm nghiên cứu để tìm ra loại thuộc độc.

Còn về phía Vân Anh, cô vẫn bị tạm giam tại sở cảnh sát. Theo như điều tra từ phía cảnh sát thì Vũ Cường do bị uy hiếp mà mới đến khu nhà hoang ấy. Cảnh sát còn cho Vân Anh xem đoạn clip mà Trịnh Thiện đã gửi cho cậu. Cô xem xong đoạn clip thì ngây người. Cô gái bị trói đó không phải là cô nhưng nhìn lại thì kiểu tóc lại giống cô hoàn toàn. Ngay cả bộ đồ cô ta đang mặc cũng là bộ đồ của cô. Chợt lúc này Vân Anh mới nhớ ra, bộ đồ đó chính là bộ cô đã thay rồi để lại nhà Thiên Minh mấy hôm trước. Và cái sợi dây tay cô gái đó đang đeo cũng là sợi dây tay cô đã cho Thiên Minh mượn
Bình Luận (0)
Comment