Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 201

Sau hơn hai mươi phút, tám người Diệp Vô Phong có mặt ở Tân Cảng, đồng hồ lúc này đã điểm mười một giờ hi mươi phút, nếu Watanabe Oniyo hạn định là mười hai giờ thì còn lại khoảng bốn mươi phú trước khi Tân Cảng biến thành pháo hoa và thuốc nổ!

Chỉ có điều, Tân Cảng này quá rộng lớn, xung quanh rộng hơn một trăm kilomet vuông lận đó! Hơn nữa địa hình còn phức tạp, người sinh sống ở đây cũng đông, dựa vào sức có mấy người bọn họ, trong vòng bốn mươi phút, căn bản không cách nào có thể sơ tán hết người dân ở đây.

Bến cảng quan trọng, mạng người càng quan trọng hơn!

Đối diện với công trình kiến trúc và các tòa nhà cổ của Tân Cảng, cùng với địa hình phức tạp ở đây, không chỉ mình Diệp Vô Phong, đến cả Du Kinh Hồng cũng phải há hốc mồm!

É ò é ò! Chính quyền địa phương đã cử tất cả lực lượng công an, đang cố hết sức sơ tán người dân.

Thông tin bọn họ nhận được là do đích thân cục trưởng La gửi cho, chỉ cần một người dân không được sơ tán an toàn, vậy thì bọn họ sẽ phải chịu trừng phạt cho sự thất trách của mình, ai cũng sẽ phải nhận hình phạt cực kì nặng cho tội này!

Thông qua sự chỉ thị gấp gáp của bí thư Kỳ, từ trên xuống dưới, nhanh chóng thông báo xuống các cấp, tuân theo mệnh lệnh chính trị nghiêm khắc tập hợp sơ tán quần chúng nhân dân, chỉ vỏn vẹn trong vòng năm phút đã phát lệnh xuống toàn bộ uỷ ban phường, quận, thậm chí còn thông báo tới cả những nhóm, đội sản xuất nhỏ.

Đường cao tốc và đường quốc lộ rộng lớn hướng ra Tân Cảng, đâu đâu cũng là đèn xe, cảnh sát giao thông giữa dòng xe chạy, cố hết sức khai thông đường đi.

Gặp phải xe dừng trên đường, cảnh sát giao thông lập tức tiến lên phía trước, tận tình khuyên người rời đi, để tránh ngăn cản giao thông lưu thông.

Du Kinh Hồng nhanh chóng chạy tới chỗ đặc cảnh, lách người xuyên qua, một thân đây võ công, vậy mà cô ta cũng tốn không ít sức lực, mới có thể đến trước xe chỉ huy của đặc cảnh.

“Sĩ quan Du! Đội trưởng đội đặc cảnh phòng chống bạo động thành phố Hoa Hải Dương Phong, báo cáo nhiệm vụ!”

“Tốt lắm! Mọi người tới rất nhanh, bây giờ lập tức triển khai phương án tìm kiếm, chú ý, phải tìm kiếm bom trên diện rộng! Chúng ta không thể đoán được, tên quỷ nhỏ kia sẽ giấu chất nổ ở đâu đâu! Nhưng chúng ta có thể dựa vào những kinh nghiệm cơ bản để tìm ra địa điểm dễ bị phá sập nhất, bắt đầu từ những nơi đó trước, phái những đội viên có kinh nghiệm nhiều nhất tới đó đợi lệnh!” Giọng nói của Du Kinh Hồng trở nên gấp rút, vậy mà lại trôi qua mất năm phút rồi!

“Rõ!” Dương Phong đồng ý hô, lập tức lớn tiếng gọi.

“Tiểu đội một, phụ trách khắc phục sự cố ở những địa điểm quan trọng! Tiểu đội hai tới tiểu đội sáu, phụ trách tìm kiếm chất nổ trên diện rộng, dựa theo phạm vi đã được phân chia trước đó, bắt đầu tìm kiếm! Không được bỏ qua bắt kì điểm đáng nghi nào!”

Bí thư Kỳ mang theo đám người phó bí thư, thị trường các thứ tới, giữa hàng dài dân chúng, chỉ huy sơ tán bọn họ, trên trán đã thấm đẫm mồ hôi.

“Bí thư Kỳ, ngài không cần phải đích thân tới hiện trường đâu, hay cứ ngồi trong xe chỉ huy cũng được ạ.” Thư ký đứng bên cạnh ông ta quan tâm mà nói.

“Trước mắt vẫn chưa biết được bên địch giấu bao nhiêu thuốc nổ, nhưng phe địch đã dám làm ầm ĩ lên, muốn biến Tân Cảng thành một nhúm pháo hoa, chắc số lượng chất nổ không ít, ngài nhất định phải chú ý an toàn.”

Bí thư Kỳ giận dữ: “Khốn nạn! Dân chúng không được an toàn, tôi an toàn cái gì? Là thành viên của Đảng Cộng sản, thà rằng chết ở Tân Cảng chứ không thể để nhân dân bị thương! Mau đi làm nhân viên sơ tán đi, đừng quan tâm tới tôi!”

“Rõ!” Sau khi bị mắng xong, vị thư ký kia lập tức chạy về phía các nhân viên đang tập trung với nhau.

“Diệp Vô Phong, chúng ta tới nơi nguy hiểm nhất đi!” Du Kinh Hồng tới bên cạnh Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong gật đầu: “Tôi đã quan sát một lúc rồi, công trường là nơi đáng nghi nhất, hơn nữa một mặt giáp với một ngọn núi nhỏ, một khi phát nổ ở đó, rất dễ gây ra sạt lở, chôn vùi thôn trang dưới núi, cho nên, tôi sẽ bắt đầu tìm kiếm ở công trường trước.”

“Rất tốt, còn nơi nào nữa không?” Du Kinh Hồng không kìm được, hỏi thăm ý kiến của Diệp Vô Phong.

Diệp Vô Phong chỉ về hướng mấy khu dân cư được xây trên hướng xéo Đông Nam của ngọn núi: “Bên kia số lượng công nhân đông, chất nổ cũng dễ bị che khuất, hơn nữa, sau khi phát nổ, sẽ tạo ra thiệt hại lớn nhất, nếu tôi là Wanatabe Oniyo, lúc bố trí chất nổ thì chỗ đó sẽ là vị trí trọng yếu!”

Trán Du Kinh Hồng lập tức bị kinh ngạc tới túa mồ hôi lạnh: “Nếu như thực sự sắp đặt chất nổ ở đó, một khi phát nổ, hậu quả cũng không dám nghĩ tới! Tôi qua đó ngay, sử dụng tốc độ nhanh nhất, bắt đầu tìm kiếm!”

Nói xong, đã không còn thấy bóng dáng của Du Kinh Hồng đâu nữa.

“Đại ca, anh nhìn qua bên kia xem, em thấy cửa ngõ bên kia cũng là một vị trí rất nguy hiểm!” Đường Trảm lo lắng nói.

“Bên đó có mấy bánh xe lớn, một khi phát nổ dẫn đến cháy, sẽ có thể gây ra một tai nạn cực kì nghiêm trọng.”

“Đúng vậy, cậu đem anh em qua bên cửa ngõ kia đi! Tôi đi xin hỗ trợ từ lực lượng cảnh sát bên phía bí thư Kỳ!” Diệp Vô Phong cũng bị doạ cho hết hồn, chính xác, cửa ngõ kia dù cách công trường khá xa, nhưng nó mới là vị trí quan trọng của quan trọng ấy.

“Bí thư Kỳ, tôi là Diệp Vô Phong, tôi mong ông có thể phái người bên phía đội đặc cảnh đến chỗ cửa ngõ kia, kiểm tra toàn bộ bánh xe lớn đến gần cửa ngõ, nhất định phải tìm ra nơi cất giấu thuốc nổ của phe địch!”

“Được! Tôi phái người đi ngay!” Phản ứng của bí thư Kỳ cũng rất nhanh, lập tức gọi ngay cho cục trưởng La: “Cửa ngõ! Phái người tới cửa ngõ! Nhanh!”

“Rõ! Bí thư Kỳ yên tâm, tôi đã chú ý tới nguy hiểm ở cửa ngõ rồi, đã có bốn đội đặc cảnh tới tra xét cửa ngõ rồi!” Cục trưởng La hiển nhiên không phải một người vô dụng, đối với những chuyện liên quan đến phòng vệ chất nổ này, cũng cực kì có kinh nghiệm.

Thời gian, từng giây từng phút trôi qua, nhưng trôi qua cũng vừa nhanh, lại vừa chậm.

Ở hiện trường, mỗi một chỉ huy của lực lượng phòng vệ, mỗi một quan chức của chính phủ các cấp, trong lòng đều như mang theo một tảng đá lớn.

Tiểu Yêu xô đẩy Watanabe Oniyo mặt đầy sẹo: “Đi mau! Nói thật cho tao biết, mày rốt cuộc đã làm cái gì rồi?”

Watanabe Oniyo cười âm hiểm, nhìn chằm chằm về phía những người đang tất bật kia, điên cuồng mà cười lớn: “Có nhiều người thế kia cùng chết chung, đời này của Watanabe Oniyo này chết cũng đáng rồi!”

Soạt! Con dao trên tay Tiểu Yêu trực tiếp cắm thẳng vào cánh tay phải của Watanabe, xoẹt một cái rút ra: “Nói! Nói mau!”

Watanabe Oniyo giống như không còn cảm thấy đau đớn nữa, lạnh lùng nhìn Tiểu Yêu đang nổi đoá: “Khốn nạn, đợi đến khi chúng ta cùng chết rồi, trên đường xuống Hoàng Tuyền, tao nhất định sẽ làm thịt mày!”

“Má!” Tiểu Yêu nổi giận đùng đùng, tiện tay nhặt lên một thanh côn dài khoảng một mét lên, nhìn về phía cơ thể Watanabe Oniyo, chớp một cái điên cuồng quật lên.

“Đậu má! Mày đúng là một thằng ác quỷ! Thằng quỷ nhỏ, ông đây nhất định phải xé mày thành trăm mảnh nhỏ, ngàn mảnh nhỏ, còn phải để mày chết không nổi nữa luôn!”

“Ha ha, tới đi! Đem dao của mày ra đây, dùng thêm chút sức vào, mày là lũ đàn bà đấy à? Ha ha!” Watanabe Oniyo vẫn tiếp tục khích tướng, giống như chê bản thân chết chậm quá.

Đối với dạng người không sợ chết như Watanabe Oniyo, sau khi Tiểu Yêu đánh gãy mấy ngón tay của gã ta, lại đánh gãy thêm mấy ngón chân nữa, vẫn thấy gã ta điên cuồng cười như trước, bỗng chốc trở nên thờ ơ, thực sự không còn cách nào khác.

“Nhóc con, ông tới đây đã không nghĩ tới đường về rồi, mày gϊếŧ tao luôn đi! À đúng rồi, tao cho mày một tin tình báo này, mày lại gần đây.” Watanabe tràn đầy mê hoặc dụ dỗ Tiểu Yêu.

Mà Tiểu Yêu cũng không ngu ngốc, mặc dù Watanabe đã bị trói chặt lại rồi, nhưng cũng không loại trừ trường hợp thằng cha này tập kích ngược lại mình.

Bởi vậy, Tiểu Yêu cũng chỉ tiến lại gần một chút: “Có lời thì nói mau! Còn có cứ* thì thụt ra đi! Ông đây không ngại đâu, ông xẻ thịt thằng khốn nhà mày ngay tại chỗ luôn!”

Watanabe Oniyo không quan tâm tới sự uy hiếp của cậu ta, nhàn nhạt nói: “Không ngại nói cho mày biết, hiện tại ở Tân Cảng, có tổng cộng ba quả bom hẹn giờ, có thể kích nổ tất cả chất nổ ở hiện trường, khi thời gian được hẹn trước tới, bùm!”
Bình Luận (0)
Comment