Đông Cung Chi Chủ

Chương 10

Khi Linh Lung trở về thì trên mặt Mẫn Hoa đã không còn tia kinh hãi nào. Đến lúc lên xe ngựa, Mẫn Hoa mới vỡ lẽ thì ra thị nữ này sắp xếp mọi chuyện lại ổn thỏa chu đáo như thế, trong xe là đệm tơ tằm dầy, không nóng, mà mềm mại, vô cùng thích hợp cho trẻ nhỏ, ngoài ra còn có bàn nhỏ đựng trái cây, đồ ăn vặt cho trẻ con. . .

Ngoài ra có có một đại nương ngồi cạnh xa phu, điều này khiến Mẫn Hoa cảm thấy rất thoải mái, Linh Lung nói đó là đầu bếp nữ trong phủ, vì lo lắng cho thân thể của Thất tiểu thư mà an bài nàng đi cùng, Mẫn Hoa cười rất vui vẻ hài lòng, khen: "Ngươi chu đáo thế này thật là tốt, lát nữa trở về ta phải bảo phụ thân thưởng cho ngươi!"

Linh Lung nở nụ cười, cặp mắt tròn to híp lại như vầng trăng. Liễu Tử Hậu kẹp giữa xa phu với đầu bếp nữ, quay đầu lại nói to: "Linh Lung tỷ tỷ, tỷ làm Mẫn Hoa tiểu thư vui vẻ, ta cũng thích tỷ!"

Mẫn Hoa khẽ lắc đầu, thằng bé này toàn học mấy thứ linh tinh gì không. Sau khi ngồi xuống chỗ của mình, Liễu Tử Hậu còn quay đầu lại nhìn mấy lần, ân cần hỏi nàng có thấy xóc nảy không, Mẫn Hoa chẳng thèm để ý đến tiểu tử ngốc này, tiện tay lấy miếng mứt táo thong thả ăn, quan sát bà đầu bếp có khuôn mặt khá phúc hậu, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Đến phủ Tây Nam tướng quân, Mẫn Hoa được Linh Lung dìu đi, đi chào hỏi những nhân vật đặc biệt của phủ này. May là trước đó đã từng giúp đỡ họ trong vụ làm con giáp bằng trúc, vị lão binh mặc áo xám bị cụt hai chân lần trước đã ra mặt tiếp đón nàng. Mẫn Hoa nói: "Bạch thúc thúc, thúc có biết làm ngựa tre không? Tử Hậu không có phụ thân, nó rất muốn có món đồ chơi như thế."

"Mẫn Hoa tiểu thư, cô đối xử với ta thật tốt." Liễu Tử Hậu nghẹn ngào, điều này khiến khóe miệng Mẫn Hoa khẽ cong lên. Ý của nàng vốn không phải như thế, tiếc rằng người trong phủ tướng quân này không ăn cứng chẳng ăn mềm, nên đành chỉ có thể đi theo con đường đánh động lòng trắc ẩn.

Người áo xám kia do dự trong chốc lát, đến khi nhìn Liễu Tử Hậu rơm rớm nước mắt, trong mắt ánh lên sự khát vọng tình thương của cha thì gật đầu. Mấy người Mẫn Hoa cũng thuận lợi hợp lý hợp tình lưu lại, đợi xem đồ chơi của Liễu Tử Hậu.

Đến gần buổi trưa, Linh Lung lanh lợi hỏi dò: "Mẫn Hoa tiểu thư, hồi phủ dùng cơm nhé?"

Mẫn Hoa lắc đầu, chỉ vào ngựa tre đã sắp hoàn thành nói: "Linh Lung, ngươi đi mua một ít đồ ăn sẵn về đây đi, chúng ta ăn ở đây."

Linh Lung nhận lệnh rời đi, mà đầu bếp nữ đã sắp xếp ngay từ đầu kia cũng có đất dụng võ. Mượn phòng bếp của phủ tướng quân, làm một bàn đồ ăn lớn. Làm xong xuôi rồi mới quay ra xin lỗi chủ nhà, rằng thì là đã quen ở phủ Thượng Thư làm mỗi món mười hai phần, làm nhiều lại ăn không hết, ăn không hết mà đổ đi thì thật là phí, vậy nên, mọi người cùng ăn thôi!

Nhưng lão binh kia sợ bộ dạng của bản thân mình sẽ dọa chết Mẫn Hoa, nói thế nào cũng không chịu ngồi cùng bàn, Mẫn Hoa cũng không ép buộc, bảo Linh Lung với đầu bếp nữ bố trí một chút, thế là bữa cơm trưa lao tâm khổ tứ mới mời được đã được giải quyết như thế.

Thời gian sau đó, Mẫn Hoa cũng không đến trường, hàng ngày đốc thúc thằng bé nhà họ Liễu kia mau chơi đến hỏng con ngựa tre kia đi. Bảy tám ngày sau, Liễu Tử Hậu mặt nhăn mày nhó khổ sở tìm Mẫn Hoa tiểu thư, đưa cái tai con ngựa tre ra hỏi: "Đây này, Mẫn Hoa tiểu thư, cô muốn tai con ngựa này làm gì vậy?"

Mẫn Hoa mím môi cười cười, ngăn không được sự vui sướng trong lòng, cầm cái giá trúc kia lên, tung lên trời, trông hệt như một cái chong chóng tre to béo mà lảo đảo rơi xuống, hỏi: "Như thế có hay không?"

Liễu Tử Hậu lắc đầu, Mẫn Hoa cũng không giải thích, nói: "Đợi đến khi làm xong, ngươi liền biết nó hay ho đến mức nào."

Mẫn Hoa dẫn cả đám người đi tìm người mặc áo xám kia. Bước vào phủ tướng quân, thấy chỗ nào cũng sạch sẽ, hoa cỏ tươi tốt, các lão binh đều đã đổi quần áo mới, phòng bếp có có khói bốc lên. Linh Lung tủm tỉm cười: "Tiểu thư tốt của nô, quận nữ kia quả là có ý chí kiên cường."

Mẫn Hoa liếc nàng một cái, nói: "Cười cái gì? Trung Sơn Quận Vương với phủ Tây Nam tướng quân không được qua lại à?"

Linh Lung khẽ dạ một tiếng, rồi quấn lấy người áo xám kia hỏi về món đồ chơi mới của Liễu Tử Hậu.

Liễu Tử Hậu lầm bầm: "Ta chỉ muốn ngựa tre thôi, lỗ tai của con này còn có hai cái thanh chéo, để làm cái gì? Còn không hay bằng cung của Hàn thúc thúc đâu."

Mẫn Hoa mừng thầm, không cần mình lên tiếng thật tốt. Nàng nói: "Tử Hậu, sao lại nói thế? Bạch thúc thúc lợi hại như vậy chẳng lẽ lại không thể làm được cung à?"

Liễu Tử Hậu cũng không phải đồ ngốc, mở to mắt nhìn về phía người áo xám hỏi: "Bạch thúc thúc có thể làm một cái cung nhỏ bắn bằng một tay không ạ? Con muốn một tay cầm kiếm, một tay bắn cung để bảo vệ tiểu thư Mẫn Hoa!"

Mẫn Hoa sững sờ một chút, tiếp tục hỏi: "Bạch thúc thúc, có thể làm một cái thủ nỏ như trong sách nói không?"

Nàng không biết nguyên lý chế tạo súng bắn nước, nhưng người ở đây đã từng trong quân đội, chắc chắn phải biết được cách chế tạo tên nỏ, đơn giản hóa một chút là có thể làm ra súng bắn nước rồi.

"Tiểu thư tốt của nô, như thế quá nguy hiểm, người không thể chơi được!" Linh Lung nhíu mày ngăn cản.

Tròng mắt Mẫn Hoa đảo một vòng, nói: "Không thể dùng mũi tên thì dùng nước là được rồi. Nếu có thể khẽ bóp một cái là phun nước ra thì chắc chắn sẽ rất thú vị nha!"

Trong lòng người áo xám kia nghĩ thế nào thì Mẫn Hoa không biết, ánh mắt người đó khi nhìn Mẫn Hoa cũng không lộ vẻ gì khác biệt, có thể thấy được đó cũng không phải thứ kinh thế hãi tục gì. Trước mắt không cần gì cao xa, chỉ cần có thể qua loa vượt qua kiểm tra là được.

"Vậy kia nó sẽ thành thứ gì?" Liễu Tử Hậu đầu óc thiếu sức tưởng tượng nghĩ nửa ngày cũng không biết là ống trúc có thể phun nước là cái vật gì.

Mẫn Hoa khẽ cười nói: "Đợi Bạch thúc thúc làm ra chẳng phải sẽ biết ngay hay sao?"

Vài ngày sau, phủ tướng quân cuối cùng cũng truyền tin tốt tới. Món đồ chơi mới này đơn giản chỉ là hai cái ống trúc ghép lại với nhau, cái cần phụt nước vừa thô vừa to, nước phun ào ào, trông có hơi thô một chút. Liễu Tử Hậu với Linh Lung đều không biết đây là vật gì, chỉ có hai mắt của Mẫn Hoa là sáng lên.

Nhìn thấy món đồ người áo xám vừa làm xong, Mẫn Hoa vô cùng vui sướng nhận lấy khẩu súng bắn nước đầu tiên ở cổ đại, nhằm thẳng vào Liễu Tử Hậu bắn một phát, một cột nước tóe ra, phun đầy mặt nó. Mẫn Hoa nhìn vẻ mặt mờ mịt của Liễu Tử Hậu, chợt nghĩ chẳng lẽ lại có thằng con trai không thích chơi súng nước, tức thì vui vẻ bắn loạn xạ khắp hoa viên của phủ tướng quân.

Không có nam nhân không mê súng ống, câu này rõ là chuẩn. Chỉ chốc lát sau, Liễu Tử Hậu đã không thể rời nổi cái súng bắn nước ấy rồi, cùng Mẫn Hoa với Linh Lung, ba người chơi đùa vui vẻ quên trời đất, hò hét om xòm cả hoa viên. Trên khuôn mặt già nua của người áo xám cũng hiện lên ý cười đã tắt lâu nay.

Linh Lung liên tục tấm tắc khen: "Bạch tiên sinh, ngài khéo tay quá, có thể làm ra được thứ như thế này."

"Cho trẻ con chơi mà thôi." Người áo xám không nói nhiều lắm, hắn không biết thân phận của Linh Lung, Mẫn Hoa đang chơi với Liễu Tử Hậu lại âm thầm đắc ý, chuyện hôm nay Linh Lung chắc chắn sẽ báo cáo cho Thượng Quan Thành, đến lúc đó ông cứ chờ kiếm bộn tiền đi, vị tiên phong họ Bạch này ạ!

Một khi đã giải quyết được chuyện cơm áo của nhưng binh lính tàn tật này thì cũng coi như nàng đã báo được đại ân cho người nọ. Về sau, từ nay về sau không ai thiếu nợ ai, cũng như chút vấn vương hại người kia nữa. Mẫn Hoa âm thầm đắc ý, một lần hành động này, tính ra đầu óc của mình chưa đến nỗi thoái hóa.

Buổi tối, Mẫn Hoa lại bị gọi đến thư phòng, mỹ nhân mẫu thân, Chương sư gia, Liễu Tử Hậu, Thượng Quan Cẩm Hoa cùng dồn mắt nhìn mấy món đồ chơi bằng trúc trên bàn mà ngẩn người. Lão cha râu dê tất nhiên không nghi ngờ gì cả, có binh lính nhà ai không thích chơi cái này đâu?

Chong chóng tre hình thù có chút kì quái, hắn hỏi: "Đây là cái gì?"

Liễu Tử Hậu nhìn Mẫn Hoa, thấy nàng không đáp, tiện miệng nói: "Đó là tai ngựa gỗ biến ra, nhờ Bạch thúc thúc gọt mỏng đi, khẽ vuốt trong lòng bàn tay một cái là có thể bay lên trời!"

"Thế à? ? ? Vậy cái này gọi là gì?"

Thượng Quan Thành chỉ vào khẩu súng nước mới làm chiều này, Mẫn Hoa với Liễu Tử Hậu đều lắc đầu không biết, là Bạch thúc thúc khéo tay vô cùng của phủ tướng quân làm tặng hai đứa chơi mà.

Lão cha râu dê ra hiệu cho Liễu Tử Hậu chơi thử cho Thượng Quan Cẩm Hoa xem, lại hỏi: "Con nghĩ thế nào?"

Thượng Quan Cẩm Hoa nhận lấy khẩu súng nước, vuốt ve mấy cái, nói: "Cũng chỉ là chút đồ chơi kì quái hại người, mê muội ý chí!"

Thượng Quan Thành vuốt vuốt râu, nhìn thằng con quý tử dưới ánh nến mà thở dài một hơi: "Thật không biết ngươi chừng nào mới có thể thay cha phân ưu đây? Được rồi, mang Mẫn Nhi đi ngủ đi, đừng quên ngày mai đưa nó đi học. Chơi mấy ngày thế là đủ rồi!"

Mẫn Hoa dậm dậm chân, kêu lên: "Không đi, Mẫn Hoa không đi!"

Thượng Quan Thành lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, Mẫn Hoa rụt rụt bả vai, đi theo sau Thượng Quan Cẩm Hoa, bước khỏi thư phòng.

Bên ngoài, ánh trăng vằng vặc dát bạc lên vạn vật, cảnh vật vốn nhìn quen nay lại mang chút cảm giác lạnh lùng ảo diệu. Thượng Quan Cẩm Hoa trước mặt người khác là một huynh trưởng tốt, nhưng sau lưng thì không cần giả bộ, nàng cũng không có hứng diễn kịch với hắn.

Mẫn Hoa đã định vùng khỏi ba ngón tay hơi lạnh của đối phương, lại bị thiếu niên choai choai này nắm chặt trong lòng bàn tay. Mẫn Hoa ngẩn người, nhìn bóng đen dưới hành lang, chậm rãi bước từng bước nhỏ, đi theo người này. Đi đến bên ao nhỏ, lắng tai có thể nghe được tiếng ếch kêu ồm ộp.

Người phía trước bỗng nhiên dừng lại, bóng cây nhàn nhạt lồng vào bóng lưng kia mơ hồ không rõ, lại nghe được vị đại công tử dưới ánh trăng bên gốc liễu khẽ nói: "Kia là chủ ý của ngươi đi!"

Mẫn Hoa quay mặt ra ngoài, mỉa mai: "Ngươi đúng là để mắt đến ta quá, cũng hay, dù sao ta cũng là yêu quái biến thành, làm phiền đại công tử để bụng rồi."

Thượng Quan Cẩm Hoa bị nàng mỉa mai, tức giận đến quay đầu lại, hạ giọng vội vàng nói: "Ta chưa từng nói như vậy. . ."

Mẫn Hoa mới không có hứng thú đấu khẩu với hắn đâu, ngắt lời: "Đại công tử nếu nhàn hạ như vậy, không bằng bỏ sức ra để tâm vào mấy chuyện mà phụ thân giao cho, đừng để đến lúc nào đó vô duyên vô cớ đánh mất ngôi vị gia chủ, mai một tên tuổi Vô Song công tử!"

Ai thèm quản hắn có tức chết hay không, Mẫn Hoa vung tay hắn ra, tự đi về phòng. Nằm lên giường, nghĩ đến chuyện khúc mắc đã giải quyết được phân nửa, ngọt ngào đánh một giấc thật sâu.
Bình Luận (0)
Comment