Đông Cung Chi Chủ

Chương 173

Dịch: Thanh Hoan

Việc tấn phong một kẻ bình dân không công không danh làm thái phó của thái tử vốn dĩ không hợp tổ chế, nhưng bởi vì Khánh Đức Đế áy náy vì đã nuốt lời và bỏ bê Thượng Quan hoàng hậu, bởi vì người của phe họ Tả lại quật khởi lần nữa, ngự sử đại phu, Tam tỉnh, Lục bộ không có bên nào gây khó dễ cả, nên thánh chỉ ghi tên vị hàn lâm xuất thân nhà nghèo được đưa đến Đông Cung một cách thuận lợi.

Từ khi Khánh Đức Đế khôi phục sự độc sủng với Tả thục nghi, đám đại thần thấy chuyện Thượng Quan hoàng hậu xuất hiện trên triều đình có vẻ cũng không còn phản cảm như trước, đám người do quốc sư cầm đầu, bắt đầu bày mưu tính kế nhanh chóng điều động nhân sự để khôi phục sản xuất, ổn định dân sinh.

“Thần khải bẩm thánh thượng, Thi Vệ Bá ở Thanh Châu, Trình Cửu Vạn ở Bội Huyện, Thượng Quan Cẩm Hoa ở Triều Châu là những người lập công xuất sắc nhất, Lại Bộ muốn điều về Đại Đô.” Hữu thị lang Lại Bộ căn cứ theo số liệu mà Hộ Bộ ghi lại làm chuẩn, khen ngợi một số quan địa phương được ghi tên trong danh sách, nói bọn họ tự mở ra một con đường riêng, cải tiến các công trình thủy lợi, nâng cao sản lượng lương thực, góp phần to lớn vào an sinh xã hội, muốn báo Trung Thư Tỉnh điều về Ti Nông Tự.

*Ti Nông Tự là tên một trong chín cơ quan thời cổ đại, thuộc Cửu Tự, quản lý dự trữ lương thực, thủy lợi, đưa ra các chính sách khuyến nông, thủy lợi. Có thể xem như bộ Nông Nghiệp ngày nay.

Khánh Đức Đế nhìn bản tấu do Lại Bộ trình lên, trầm ngâm chưa phê chuẩn. Hắn nói với Tần Quan Nguyệt rằng hai người phía trước cứ điều vào Ti Nông Tự, còn gạch tên Thượng Quan Cẩm Hoa đi.

Tần Quan Nguyệt vội nói không thể, Thượng Quan Cẩm Hoa là một nhân tài hiếm có, hiểu sâu sắc việc nhập gia tùy tục, liên tục đưa ra đủ loại hoạt động mang lại lợi ích cho sự phát triển của sản xuất nông công thương. Bao năm qua, số thuế nộp về quốc khố luôn đứng đầu mười hai châu phủ. Loại nhân tài kiệt xuất này chính là sự lựa chọn hàng đầu mang lại hòa bình và sự ổn định cho quốc gia.

Khánh Đức Đế bảo, hắn đồng ý cho Thượng Quan Cẩm Hoa đi tuần hành giữa mười hai châu phủ để truyền kinh nghiệm của hắn cho quan viên các nơi, phục vụ trăm họ. Các đại thần lại nói không có tiền lệ như vậy, cũng sẽ đả kích sĩ khí của những nhân sĩ có chí cống hiến tài học cả đời cho triều đình. Khánh Đức Đế nghiêng đầu, hỏi hoàng hậu nên điều đi đâu thì hợp.

Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt, lần này là Chu Thừa Hi, nàng nhìn chăm chú vào vẻ vô tình giữa hai đầu lông mày của hắn, cười nhạt: “Khắp thiên hạ này ở đâu chẳng có người hữu dụng, vì sao nhất định phải là Thượng Quan Cẩm Hoa? Hay là…” Nàng thấp giọng hỏi vặn lại: “Hay là cuộc điều động này có cất giấu tư tâm đặc biệt gì?”

Quan viên bị giọng điệu lạnh lùng của nàng chọc giận sâu sắc, quốc sư cùng một bầy quan viên đại thần trăm miệng một lời, rằng lệnh điều chuyển công tác này là vì non sông xã tắc, tuyệt đối không có một chút tư tâm nào.

“Nếu vậy bản cung cũng muốn tiến cử một người.” Cặp mắt Thượng Quan Mẫn Hoa hiện lên vẻ quyết liệt và sắc bén, xuyên qua màn kim sa bắn thẳng về phía Tần Quan Nguyệt. Nàng tiến cử Giang Nhất Lưu vào Thái Phủ Tự chưởng quản mậu dịch, lý do cũng giống như quốc sư: Đây cũng là một nhân tài hiếm có…

Chức quan béo bở như Thái Phủ này sao có thể đánh đồng với Ti Nông Tự chứ. Đừng nói Tần Quan Nguyệt không chịu, ngay cả Khánh Đức Đế cũng không đồng ý. Thái độ của Thượng Quan Mẫn Hoa rất rõ ràng, nếu không đồng ý yêu cầu của nàng, vậy thì việc thăng chức cho Thượng Quan Cẩm Hoa kia cũng không phải bàn nữa. Khánh Đức Đế muốn nói lí lẽ với nàng, nàng đáp lại u oán vô cùng: “Ngày hôm ấy thánh thượng thề như thế nào?”

Dưới đài còn có một Tĩnh Viễn Hầu chỉ sợ thiên hạ không loạn, nhắc nhở Khánh Đức Đế đừng quên lời hứa ngày xưa, chớ có người mới đã vội quên người cũ, cũng đừng quên Thượng Quan Mẫn Hoa đã từng hi sinh to lớn như thế nào để hắn có được hoàng vị như ngày nay.

Tần Quan Nguyệt giận dữ mắng Chu Đạm nói hươu nói vượn, chuyện thương nghị trên triều đình là đại sự quốc gia không phải nhi nữ tình trường. Thượng Quan Mẫn Hoa ung dung đáp lại, nếu đã thế Khánh Đức Đế cũng không cần hỏi ý nàng, cứ thế phê chuẩn là được, nàng cũng không thèm tranh dài tranh ngắn với nam nhân.

“Ồn ào đủ chưa?” Một chưởng của Khánh Đức Đế đập gãy tay vịn của ghế rồng, quyết đoán ra lệnh: không chỉ phê chuẩn bản tấu điều nhiệm Thượng Quan Cẩm Hoa mà còn phê chuẩn việc tiến cử một hàn lâm vào Cửu Tự, coi như có ý trấn an hoàng hậu bị bỏ bê.

Sau khi bãi triều, đám quan viên kết nhóm tốp năm tốp ba ra khỏi cung, không ít người mặt mũi hớn hở tập trung bên cạnh quốc sư Tần Quan Nguyệt nói về hành vi và lời nói của Thượng Quan Mẫn Hoa trong buổi chầu sáng nay: “Ỷ vào mẹ quý vì con, trắng trợn cài người vào mà không e dè gì!”

“Ngay cả câu uy hiếp cũng dám nói ra, không biết sống chết.”

“Còn dây dưa với Tĩnh Viễn Hầu nữa, đã vô tri còn vô đức!”

“Vị trên đỉnh của chúng ta kia cũng không phải loại lương thiện, Thượng Quan thị ấy à…” Cả đám người có cùng một kết luận: “Vận số sắp hết rồi.”

Sắc mặt Tần Quan Nguyệt vẫn đạm mạc, nghe mấy câu bàn tán rỗng tuếch này xong mới hỏi: “Giang Nhất Lưu gặp Nguyên Thù hoàng hậu lúc nào?”

“Nhà họ Giang, gia tộc đã rớt đến hàng mạt hạng rồi, cần gì phải để ý?”

Tần Quan Nguyệt có vẻ đã ngửi được một tia âm mưu, từ chối lời mời gặp gỡ bàn sâu thêm của các đại thần, vội vàng rời đi.

Hai vị Đế Hậu đi từ chỗ bí mật ra, nhìn bóng lưng đầy cảnh giác của Tần Quan Nguyệt, Thượng Quan Mẫn Hoa nói bằng giọng rất lạnh: “Quốc sư sinh nghi rồi, liệu có sốt ruột không đây?”

Chu Thừa Hi cười lạnh, đáp ngạo nghễ: “Lão không sinh nghi thì uổng danh xưng Tần Quan Nguyệt.”

Thượng Quan Mẫn Hoa thấy bộ dạng hắn như thế là biết hắn đã nghĩ tốt nước cờ tiếp theo, chỉ chờ Tần Quan Nguyệt chui vào bẫy. Nàng nghĩ nghĩ, đợt tới nàng chỉ cần phối hợp diễn kịch, đến lúc mấu chốt thì khóc lóc om sòm làm Chu Thừa Hi càng chán ghét nàng thêm là được. Nàng đang định nói tạm biệt Chu Thừa Hi thì Khánh Đức Đế lại ngăn cản, giọng nặng nề đầy giận dữ, hắn chất vấn: “Chuyện Tĩnh Viễn Hầu kia là như thế nào?”

Nhìn quanh, thấy bốn xung quanh đã được xử lý, chỉ còn người một nhà, nàng mới xoay người hỏi hắn chuyện gì như thế nào. Chu Thừa Hi bảo nàng đừng có giả ngu, nếu không phải nàng cho Tĩnh Viễn Hầu hi vọng, tên Chu Đạm kia sao dám tùy tiện nhìn trộm hậu cung?

Thượng Quan Mẫn Hoa cười mà như không cười, bảo hắn: “Nếu thật sự muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do?”

Sắc mặt Chu Thừa Hi cứng đờ, sau đó lại lộ vẻ hung ác: “Trẫm phải tìm bằng được lý do giết chết hắn!”

“Trước khi giết hắn, nhớ lấy được bản đồ kho vũ khí của Yến Hà Sơn vào tay đã.” Thượng Quan Mẫn Hoa đáp chậm rãi, cũng không thèm giễu cợt rằng hắn dung túng cho Chu Đạm cũng là có lý do cả.

Chu Thừa Hi tỉnh táo lại, hừ một tiếng chuyển chủ đề, hỏi nàng mấy đêm rồi đang làm gì. Thượng Quan Mẫn Hoa nở nụ cười nhàn nhạt, giọng nói vẫn mềm mại như cũ, còn thêm chút kinh ngạc, ấm ức hỏi lại hắn: “Ngoại trừ cung Diên Khánh, thiếp còn có thể đi đâu được?”

“Vì sao trẫm không gặp được cô?” Chu Thừa Hi có vẻ hoài nghi, sau đó lại tỏ vẻ đắc ý dò xét: “Hoàng hậu, vậy thì là cô đang tức giận à?”

Thượng Quan Mẫn Hoa bật cười trả lời: “Làm sao lại giận?”

Trong ánh mắt Chu Thừa Hi như xẹt qua một tia sáng nào đó, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại. Trong buổi chầu sớm hai người phối hợp với nhau ăn ý như thế, sẽ không ai hoài nghi Thượng Quan Mẫn Hoa sẽ tức giận vì chuyện nhỏ vô nghĩa này. Hắn nói rất bình thường: “Tối nay trẫm tới, hoàng hậu chuẩn bị đi.”

Thượng Quan Mẫn Hoa thản nhiên đáp: “Bệ hạ mau về điện Việt Dương cho sớm đi, tránh cho Tả thục nghi sinh nghi lại thất bại trong gang tấc.”

Hai vị Đế Hậu hôm nay nói chuyện khá lâu, Khánh Đức Đế cũng biết nặng nhẹ, khẽ hôn lên môi nàng một cái rồi vội vàng rời đi. Sau khi Chu Thừa Hi đi rồi, Thượng Quan Mẫn Hoa mới thu lại ý cười giả dối, chậm rãi thả bước chân về phía Đông Cung xem con trai học bài. Lúc nàng đi cổ vũ con trai tập cưỡi ngựa bắn cung, lại không hẹn mà gặp Tĩnh Viễn Hầu – kẻ đáng lẽ phải ra cung từ lâu rồi.

Hắn chỉ đứng xa xa nhìn, cho nên dù là Chu Quảng Hoằng chán ghét hắn thế nào cũng chỉ còn cách nhịn, trong lòng thầm oán giận: “Phụ hoàng là đồ ngốc!”

Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn cứ cười cười không nói gì. Cùng con trai trò chuyện, học tập xong nàng bèn quay về cung xử lý sự vụ. Đến đêm lại vào phòng thị nữ đã dọn sẵn ngủ. Về phần lời hẹn lúc nửa đêm của Chu Thừa Hi, không phải nàng còn chưa đồng ý sao?

Trong triều đình vẫn náo nhiệt như cũ, đến tiết Đông Chí, Tả thục nghi thỉnh cầu được ra cung tế lễ tiên tổ, cũng để nhặt lại xương cốt của anh cả. Khánh Đức Đế đồng ý, một viên đá đáp xuống mặt hồ dấy lên cả ngàn cơn sóng.

Rốt cục Tả Thanh Hòa chết như thế nào, Hình Bộ đã có kết luận từ lâu. Tả tướng bị kẻ gian che mắt, tưởng Thượng Quan hoàng hậu cấu kết với Cát Mạc Vương, ý đồ làm loạn Đại Chu. Tả tướng suất lĩnh quân đội đi ngăn cản, trên đường gặp thổ phỉ, hài cốt không còn.

Kẻ gian lẫn thổ phỉ ở đây chính là chỉ tướng thủ thành Yến Môn Quan Cốc mỗ cùng mấy ngàn quân coi thành lúc ấy. Hình Bộ trực tiếp chém đầu tên cầm đầu và cả đội quân thổ phỉ, chuyện mưu sát hoàng hậu cứ thế là xong, cũng xóa sạch mọi dấu vết liên quan đến Tần Quan Nguyệt.

Thế nhưng đối với nhà họ Tả, cái chết của Tả Thanh Hòa như một cục xương mắc trong cổ họng. Tần Quan Nguyệt lại vững như bàn thạch, không bị hề hấn gì. Vì thế, lần xin chỉ này của Tả thục nghi được cho là có thâm ý khác, bây giờ con gái nhà họ Tả độc sủng hậu cung, con trai nhà họ Tả độc chiếm đất phong, ân sủng của hoàng đế như mưa rả rích không dứt, bá quan văn võ đều xem ý của Lăng Ba Các mà làm việc, lúc này không giải oan lật lại bản án cho anh cả thì còn chờ đến khi nào?

Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không nghĩ Tả Khuynh Thành lại ngu xuẩn như vậy, định vạch mặt với Tần Quan Nguyệt. Tám phần mười là do đợt điều động nhân sự này của Tần Quan Nguyệt phục vụ chính sách đổi mới đã xúc phạm lợi ích của Tả thế gia. Có người muốn mượn tay Tả Khuynh Thành đánh tỉnh vị quốc sư cứ khư khư cố chấp kia.

Không cần nhiều lời, mấy kẻ nịnh nọt đã bắt đầu nhảy nhót trên triều đình. Vị quốc cữu tuổi trẻ đắc ý là Tả Phong Hành này hoàn toàn không phụ sự kì vọng của Khánh Đức Đế. Hắn lên triều bắt đầu nổ súng, nòng súng nhắm thẳng quốc sư, luôn mồm bảo có người ganh ghét hiền tài, sợ năng lực của Tả Thanh Hòa uy hiếp đến địa vị của hắn, mới dùng kế vu oan hãm hại Tả Thanh Hòa mưu sát hoàng hậu, yêu cầu tra rõ vụ án này để bắt được kẻ chủ mưu đứng sau màn thực sự.

Trên ngai vàng, Khánh Đức Đế cười như một con cáo già. Dưới ngai vàng, Tần Quan Nguyệt dửng dưng như không, xem khiêu khích đến từ phe nhà họ Tả như mây gió thoảng qua.

Khánh Đức Đế hỏi Đại Lý Tự có ai muốn nhận phúc thẩm bản án này, chia sẻ nỗi lo thay quân chủ không. Vụ án này không có một ai dám nhận, Khánh Đức Đế hỏi hoàng hậu, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn tiếp tục tiến cử Giang Nhất Lưu. Lúc này, cả triều đình từ trên xuống dưới, bao gồm cả Khánh Đức Đế cũng không phản đối. Thế là củ khoai lang bỏng tay đã được giao vào tay một vị công tử xuất thân danh môn nhưng đã thoát ly triều chính được hơn bốn năm như thế...
Bình Luận (0)
Comment