Chương 69
Mùa đông năm Chính Đức thứ mười tám, trong ngoài Đại Đô đều lưu truyền một câu ca:”Quân có duyên tiên nữ, cùng giáng xuống hoàng cung, xưa có Cam Tuyền tranh phương diễm, nay có Triêu Dương đẹp tuyệt luân”
Chỉ trong thoáng chốc, Duyên Khánh Cung vốn vắng vẻ lặng ngắt như cái lao ngục bỏ không đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Lúc nào cũng có quý nhân các nhà đến hỏi thăm, thỉnh thoảng có cả long xa đi qua, xa xa nghe thấy tiếng bánh xa liền biết có người đến nơi này; mở cửa sổ nhìn ra, người người đi lại như mắc cửi, cảnh xuân hòa thuận vui vẻ như vậy.
Thượng Quan Mẫn Hoa ngoài thở dài vẫn chỉ thở dài, ngay cả Giang Huệ Phi cũng sắm lễ hậu tới thắm, so với cảnh tịch mịch cô quạnh lúc mới gả đến đây thì lúc này, Duyên Khánh Cung là cảnh tôn sủng phong quang cỡ nào chứ. Ngay cả vương tôn công chúa cũng khó sánh được.
Hướng gió có biết đổi, mấy lời đồn hỗn loạn tất nhiên là sẽ đến tai.
Thì ra, từ sau khi vở kịch vu oan bất thành bị vạch trần chấm dứt, trong lòng mọi người trong cung đều đã sáng tỏ: Lại là con gái Thượng Quan gia gât sóng gió. Thượng Quan Tuyết Hoa tất nhiên là không cần phải nói, gia thế tôn vinh, trước đây vẫn được sủng ái, giờ lại có long tử trong tay, từ nay về sau chắc chắn sẽ được sủng nhất tam cung lục viện.
Muội muội là Thượng Quan Mẫn Hoa, thầy là quốc sư, tháng trước còn có mỹ danh khắp thiên hạ là song long tranh minh châu, lại gả cho con trai của hoàng hậu đã khuất – kẻ được cho là có khả năng nắm giữ vị trí chủ nhân Đông Cung nhất, sau này chắc chắn sẽ lên ngôi hoàng hậu. Như thế, một nhà Thượng Quan thị quyền thế và vinh quang, có thể nói là gia tộc đệ nhất trong các đại gia tộc, kể cả hoàng tộc cũng không sánh được.
Hoàng hậu chết, chính là đã đẩy Thượng Quan thị lên đầu sóng ngọn gió.
Cảm thấy phong ba bão táp sắp ập đến, Thượng Quan Mẫn Hoa nhấc làn váy, trong lồng ngực ôm đủ mối tâm tư, phập phồng không cách nào bình tĩnh được. Đi con đường nào đây? Tất nhiên cần phải có hùng tâm vượt qua ba ngàn dặm? Cũng không phải, đây chỉ là tâm tính hiếu thắng khi gặp phải vấn đề có tính khiêu chiến cực cao, khi phải đối mặt với nguy cơ cực lớn.
Nhìn về phía chân trời xa xa, bóng lưng nàng càng thêm kiên định: Phật tổ ở trên cao, tín nữ chỉ là muốn sống qua ngày có gì đó thú vị một chút mà thôi. Tức là nói, nàng sẽ không để cho huynh muội Thượng Quan Cẩm Hoa sống quá thoải mái mới đúng.
Đột nhiên, có tiếng người thông báo: “Tiểu thư, Trung Sơn quận chúa tới chơi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng bước, nàng nhẹ nhàng nghiêng mặt, đón lấy những bông tuyết đầu mùa đọng trên cành cây, đảo mắt qua Lã Minh Vọng đứng bên cạnh Linh Lung một tấc không rời. Nội thị phụng kiếm do Chu Thừa Hi để lại – mắt nàng không khỏi co rút lại. Trong lòng tính đùa cợt vị giám quan cực kì tận tâm tận trách này, liền thả lỏng tinh thần, tươi cười thản nhiên: “Mời nàng ta vào trong phòng nói chuyện.”
Linh Lung đáp lời rồi lui ra, Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ bước đi vào. Lã Minh Vọng ôm kiếm không nói một câu nào mà đi theo nàng, giữ khoảng cách 5 bước chân. Phải chịu loại giám thị im lặng không một tiếng động này, lúc trước nàng còn có chút phiền chán, bây giờ lại thấy khá hoan nghênh.
Khi nàng vén rèm lên, đáy mắt đã đong đầy vẻ thê lương buồn bã, lại miễn cường cười lên khi thấy bạn cụ. Chu Thanh Mi kia thấy nàng như thế, vẻ rụt rè lập tức rút đi, nhẹ nhàng vung tay lên. Mọi người đều lui hết ra, chỉ còn lại một mình Lã Minh Vọng.
Chu Thanh Mi kia thấy người này như vậy, lập tức lạnh mắt, nhướng mày. Nàng ta quát: “Còn không cút ra ngoài cho ta?”
Lã Minh Vọng thờ ơ lạnh nhạt, Chu Thanh Mi tức giận đến đầu ngón tay run rẩy. Nói liền ba tiếng “Được, được, được.” Ngoài nói mấy câu sẽ tìm người trị hắn tội đắc tội quận chúa ra thì không nói thêm được câu nào cả. Lại nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa đang cố gắng kiên cường, nàng ta lập tức đỏ mắt chực khóc, nghẹn ngào không nói nên lời, nàng ta nắm chặt lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng: “Mẫn Hoa muội muội, muội chịu khổ rồi.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu không nói, trong lòng cảm thấy buồn cười, quận nữ này lập gia đình rồi mà tính tình vẫn như vậy. Nàng vẫn cúi đầu, dẫn khách đến nhuyễn tháp ngồi. Chu Thanh Mi cầm khăn tay xoắn đến xoắn đến xoắn đi, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Mẫn Hoa muội muội, muội có trách ta không?”
“Cái gì?”
Chu Thanh Mi lại cúi đầu: “Ta không muốn, ta, ta không muốn Thanh Sơn ca ca có nữ nhân khác!”
Thượng Quan Mẫn Hoa gục đầu xuống, mấy sơi tóc đen phủ xuống hai gò mã khẽ ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Nếu lo lắng như vậy, vì sao không cùng hắn đi đến Lạc Thành?”
“Thanh Sơn ca ca nói ở Lạc Thành rất khổ, hắn không muốn ta đi chịu khổ.
Nữ tử quả nhiên lắm chuyện, Thượng Quan Mẫn Hoa giương mắt nhanh chóng liếc nàng một cái, lại quay đầu, cười mà không phải cười nhìn bức họa trúc trên tường. “Lạc Thành khổ mới cần thê tử ngàn dặm dùng nhu tình chăm sóc, tin tưởng sẽ có thể đảm bảo cho hai người tình ý lâu dài vững bền, sao còn ở đây lo lắng nữa?”
Chu Thanh Mi bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lại có chút chần chờ, Thượng Quan Mẫn Hoa thấy nàng ta động lòng, lại thúc giục: “Nếu không thể chịu khổ, cũng đừng đi, đỡ cho tính tình này của cô trực tiếp đẩy người vào lòng nữ nhân khác!”
“Chỉ cần có Thanh Sơn ca ca ở bên cạnh, khổ sở thế nào ta cũng chịu được.” Chu Thanh Mi lẩm bẩm nói, nàng không cần mặc lăng la tơ lụa, không cần trang sức vàng bạc, sẽ mặc quần áo vải thô mang lương thực đến Lạc Thành. Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu cười, nhìn theo Chu Thanh Mi không quay đầu lại mà đi thẳng ra cung.
“Linh Lung!”
“Vâng!”
Trên mặt Thượng Quan Mẫn Hoa lúc này sao còn có bộ dạng “oán phụ” chốn thâm cung như lúc nãy nữa, nàng cười tươi rói bảo: “Nói cho bọn họ, theo giá ấy bán ra, chia ba bảy!”
Linh Lung thấy nàng vui mừng, thanh âm cũng nhẹ nhàng: “Hiểu rồi ạ, tiểu thư, khi nào nô về sẽ mang bánh đậu của Thất Xảo Phường về!”
Lã Minh Vọng không thể ngăn cản chuyện Linh Lung xuất cung, đồng thời, hắn cũng không thể ngăn cản Ngũ công chúa Chu Thừa Tuyền đến thăm. Mặc kệ mọi người đều biết, tin tức chính là theo cách ấy mà truyền ra truyền vào ngay trước mặt hắn. Khoai lên phía Bắc bán được giá tốt, đám Như Ý ổn định được giá, bằng lãi cũng mở được một cửa hàng nhỏ, thậm chí gia tộc Bạch thị gắn với cửa Vinh Phúc Cung kia cũng chậm rãi bị phe Tấn Sơn Vương nuốt vào.
Chu Xương – thế tử của Tấn Sơn Vương với Thượng Quan Cẩm Hoa là sóng vai cùng bước, ý kiến tương đồng, hoàn toàn là vẻ huynh đệ thông gia tốt. Trên triều đình cũng bắt đầu có thế lực mới được đề bạt, tiếng hô ủng hộ Nhị hoàng tử làm Thái tử cũng dần dần nhiều lên, cũng không thấy hoàng đế có động tĩnh gì lớn, khiến cho người người đoán già đoán non. Đến năm Chính Đức thứ hai mươi, Lạc Khả Ngôn được phong Nhị hoàng tử phi, vị trí kẻ đứng đầu Đông Cung cũng gần trở thành kết cục đã định.
Thượng Quan Mẫn Hoa lặng lẽ chậm rãi tiêu hóa hết những tin tức lớn nhỏ này trong lòng. Thông qua Chu Thừa Tuyền, nàng biết được Thượng Quan Xá còn đang do dự. Tất cả mọi động tác lúc Thái tử chưa đăng cơ là mấu chốt dẫn đến thành bại sau này.
“Đã nhiều ngày nay, không biết vì sao phu quân vẫn luôn thở dài thở ngắn, còn thường xuyên thức dậy giữa đêm.” Chu Thừa Tuyền âu sâu, nàng ta thường xuyên đến Duyên Khánh Cung, tấy nhiên là vì coi người trầm tĩnh như Thượng Quan Mẫn Hoa là tri tâm tri kỷ, mà nàng cũng từ những dấu vết này lần ra được tình hình ngoài cung.
Thượng Quan Mẫn Hoa vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta, nói: “Chị dâu cũng không cần lo lắng, biểu ca tất nhiên phải quan tâm chuyện nam nhân bọn họ, nếu thực sự khó xử, sao lại không thương lượng với công chúa chị dâu chứ?”
Chu Thừa Tuyền càng cười âu sâu: “Vẫn là Mẫn Hoa muội muội thấu tình đạt ý, trước khi đi Thanh Mi có nói, nếu có việc nên đi tìm muội muội xin lời khuyên, ta còn nói nàng ta nhiều lớn, không hiểu ý nàng, quả nhiên là bị chê cười!”
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ động lòng, Ngũ công chúa này sau khi kết hôn vẫn lén giao hảo với Trung Sơn quận nữ, quả thực khác biệt với đám người Lục công chúa, Lạc Khả Ngôn kia. Nàng còn đang âm thầm cân nhắc thì Chu Thừa Tuyền đã mang vẻ mặt đỏ bừng, đầu cúi gằm xuống, khe khẽ thầm thì nàng sống chung với mẫu thân của Thượng Quan Xá thế nào.
“Đại cô mẫu à, khó nói lắm.” Thượng Quan Mẫn Hoa mào đầu một chút, liền kêu Chu Thừa Tuyền nói thẳng ra.
“Ta, ta muốn sinh đứa nhỏ cho phu quân. Nhưng mà mẫu thân, như thế nào cũng không cho.” Chu Thừa Tuyền ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng nói thật. Nàng thân là công chúa sống trong quý phủ của Bố Y Khanh Tướng cũng không được mãn nguyện lắm, muốn gặp Thượng Quan Xá chẳng những phải nhận được sự đồng ý của mẹ chồng, còn theo tùy theo lịch trình của mẹ chồng nữa.
Mẫu thân của Thượng Quan Xá trước khi lấy chồng cũng là thiên kim đích nữ - trưởng nữ của Thượng Quan phủ, đãi ngộ của bà ta cũng tương đương với cấp công chúa, quận nữ rồi. Cũng là người tài trí hơn người, tôn trọng quy củ, tầm mắt tất nhiên là cao. Tục truyền, bà tác thích Lục công chú có khí phái hoàng gia hơn, bối cảnh cũng tốt, giá trị con người cũng cao hơn hẳn Ngũ công chúa ngây thơ đơn thuần.
Đúng là được voi đòi tiên mà, Thượng Quan Mẫn Hoa thực sự bị dọa rồi.
Ngũ công chúa này sinh trong nhà đế vương, lại có tính tình không kiêu căng – quả thật hiếm có. Lại có một lòng yêu thương phu quân – điều này sáng tỏ như trăng rằm. Lại còn ở đúng thời điểm quan trọng nhất cứu được cả Thượng Quan gia nữa. Mặc dù cách xử sự còn ngây thơ, nhưng cũng có thể xem là tương trợ rất nhiều rồi.
Thế mà lại không biết quý trọng.
Nhớ đến đại án năm ấy lão hồ ly Thượng Quan Thành sứt đầu mẻ trán, còn nghĩ đến chuyện đưa con gái đến Nam Lương tránh họa thì trong lòng Thượng Quan Mẫn Hoa liền nảy sinh một sự tức giận, nếu không phải bà già này không biết nặng nhẹ, xui khiến con phản bội gia tộc, tên con trai hiếu thảo đến ngu người kia sao có thể do dự giữa tiền đồ với gia tộc chứ? Suýt nữa thì hủy diệt cả nhà Thượng Quan thị rồi.
Nàng nghĩ nghĩ một lát, trong lòng nảy ra một kết: “Chị dâu, ta thấy bà vú của tỷ đã có chút tuổi tác rồi, không bằng đưa về quê dưỡng lão đi.
Chu Thừa Tuyền kinh ngạc a một tiếng, nàng ta không nghĩ ra được chuyện cải thiện quan hệ với mẹ chống với chuyện trục xuất vú nuôi bên cạnh có liên quan gì. Nàng ta giật nhẹ khăn tay, nhăn nhó nói: “Bà vú từ nhỏ đã ở bên cạnh ta rồi, ta, ta không thể xa bà ấy được.”
Thượng Quan Mẫn Hoa cười tươi: “Nếu như vậy, tìm vài nữ tỳ đắc lực một chút vào phủ làm việc, cho đại cô mẫu có thời gian rảnh rang nghỉ ngơi dưỡng lão.”
“Mẫn Hoa muội muội, sao muội biết, sao muội biết trong phủ không đủ tỳ nữ vậy?” Ánh mắt Chu Thừa Tuyền mở to ướt rượt, đáng yêu đến mức làm người ta thương tiếc không thôi.
Thượng Quan Mẫn Hoa không đáp, chỉ gọi Linh Lung vào trong, bảo: “Ngươi kêu Tĩnh Sam dẫn vài người nữa cùng công chúa chị dâu về, hầu hạ Đại cô mẫu “tử tế” vào cho ta, hiểu ý chưa?”
Linh Lung mặt không biểu tình lui ra. Nhưng chuyện này lại khiến cho Lã Minh Vọng đang đóng vai đèn treo tường kinh ngạc đến giật giật mặt, khiến Chu Thừa Tuyền càng chán ghét. Nàng không thích gặp Lã Minh Vọng. Trong lòng nàng ta có rất nhiều chuyện thân mật muốn nói với Thượng Quan Mẫn Hoa, chỉ tiếc trong phòng lại thừa ra một cái cọc gỗ. May mắn Duyên Khánh Cung rất to, giọng nói ép tới mức cực nhỏ cũng không có vấn đề gì. Thượng Quan Mẫn Hoa biết ý nghĩ trong lòng làng, còn rất đạo đức mới chưa nhắc nhở nàng: Người ta có võ công, cô nói gì người ta cũng nghe thấy hết đấy!(Lạc Khả Ngôn cùng Chu Thanh Ca, Thượng Quan Tuyết Hoa, Chu Linh cũng được xưng tụng là Tứ Tú của Đại Đô)