Khê Ca ngày ngày khổ luyện học động tác nhảy mới, liền không dính Đồng Xu, Đồng Xu đành phải trầm tâm với thương sự, Tam hoàng tử dục dưỡng tư binh, phải yêu cầu tiền. Mấy ngày này, hai người chỉ vội vàng gặp vài lần, Khê Ca lại không mấy vui vẻ: "Ban đêm ngươi đến chỗ ta, ta khiêu vũ cho ngươi xem."
Đồng Xu đồng ý, ăn cơm tối xong liền đi qua ám đạo đến phòng Khê Ca. Khê Ca sớm đã đuổi người hầu ra sân. Trong phòng đặt một cây đàn cầm, bên cạnh đốt hương, đặt thêm một cái đệm hương bồ. Đồng Xu thực tự giác mà đi qua ngồi xuống, thử đàn một cái: "Đã lâu rồi chưa đàn qua."
Khê Ca đứng ở bên đàn cầm nhìn nàng, vẻ mặt bất mãn: "Ngươi cũng biết được a, ta không chuẩn bị, ngươi liền không tính toán đàn cho ta nghe." Đồng Xu chạy nhanh nhận sai, Khê Ca đi đến phía sau bình phong: "Ngươi thử đàn trước, ta thay quần áo một chút liền ra."
Đồng Xu gật đầu, trong phòng tuy điểm ngọn nến, ánh nến làm sao so được với ban ngày, chẳng qua nàng đối với đàn cầm này quen thuộc, thử trong chốc lát liền thuận tay, cũng không cần nhìn. Lại quay đầu nhìn về phía bình phong thấy bóng dáng Khê Ca loáng thoáng, nàng nhất thời xem đến ngây ngốc, tay trạm phải dây đàn, tiếng đàn vang lên làm nàng bừng tỉnh trở lại.
Đồng Xu đỏ mặt quay đầu lại, không dám tiếp tục nhìn. Đợi khi tâm tình bình ổn, Khê Ca cũng đã đi tới, trang phục này so với trang phục ngày xưa không giống nhau, kề sát da thịt, ánh nến lay động, lại chiếu đến thân hồng y kia vô cùng loá mắt. Khê Ca vẫn chưa phát hiện có gì không ổn, trong phòng đã sắp xếp tốt, khắp nơi trống rỗng, ban đêm nàng không thấy rõ, cũng sẽ không đụng phải cái gì, tất nhiên là cũng không thấy rõ mặt Đồng Xu đang ửng đỏ.
Khê Ca bắt đầu khiêu vũ, tiếng đàn cũng theo sát. Đồng Xu đàn không phải là giai điệu mới, trên tay động tác thập phần quen thuộc. Động tác Khê Ca đang nhảy chính là động tác ngày ấy Như Ý nhảy, nhưng lại có chút bất đồng, Đồng Xu nghĩ, tuy là giống nhau như đúc, nhưng chỉ cần trước mắt người nhảy là Khê Ca, nàng liền sẽ cảm thấy bất đồng.
Đồng Xu không dám nhìn chằm chằm vào Khê Ca, liền cúi đầu nhìn cầm huyền. Khê Ca nhìn thấy nàng cúi đầu, bất mãn mà nhắc nhở: "Ngẩng đầu nhìn ta!"
Đồng Xu thấy nàng ấy nhảy cũng không quên giáo huấn mình, thập phần buồn cười, đành phải ngẩng đầu lên, xem đến tâm loạn không thôi, liền liếc mở mắt nhìn vách tường bên cạnh, bình phục một ít mới tiếp tục nhìn Khê Ca. Gần kết thúc, Khê Ca càng đi càng gần, Đồng Xu trong lòng loạn lên, thiếu chút nữa đàn sai âm, nào còn dám nhìn chằm chằm Khê Ca, chỉ là đôi mắt không chịu khống chế mà hướng lên người Khê Ca.
Đồng Xu đơn giản nhắm mắt lại, chỉ là mới nhắm mắt lại, liền cảm nhận được động tĩnh lớn trước mặt, mở mắt ra lại thấy Khê Ca từ từ chui lại đây, lập tức dựa vào trong lòng ngực nàng, nàng nơi nào còn có thể đàn tiếp, một tay chống đỡ phía sau, một tay đỡ lấy eo Khê Ca.
Khê Ca một tay đáp ở trên vai Đồng Xu, một tay vỗ ở trên mặt Đồng Xu: "So với Như Ý, ta nhảy như thế nào?"
Đồng Xu cảm thấy may mắn ánh nến ảm đạm nên Khê Ca không nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng: "Khuynh quốc khuynh thành khuynh lòng ta, không ai có thể so được." Khê Ca thập phần vừa lòng mà cười, lại tiến lên ở môi nàng hôn một cái: "Ngươi thật tinh mắt."
Nàng nói như vậy, nhưng lại không tính toán đứng dậy rời đi. Đồng Xu biết nàng chỉ là bướng bỉnh, chỉ là nhẹ nhàng hôn một cái, mỉm cười khóe mắt liền mang theo mị ý. Đồng Xu nhịn không được nuốt xuống, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng: "Ngươi như vậy, sẽ chọc phiền toái."
Khê Ca cũng không minh bạch nàng nói cái gì, nàng chỉ là muốn cùng Đồng Xu thân mật thôi: "Chọc cái gì phiền toái?"
Đồng Xu xoay người...... Hai người môi lưỡi sớm đã triền miên ở bên nhau. Đôi tay Khê Ca ôm cổ Đồng Xu mà đáp lại. Đồng Xu khác hẳn với ngày xưa vội vàng làm nàng nhanh chóng mà trầm mê.
Khê Ca ôm Đồng Xu không chịu buông tay, tuy rằng mới vừa cùng ngày xưa cũng không quá bất đồng, nhưng nàng lại phát giác một ít khác thường, nàng không rõ nhưng lại ngượng ngùng hỏi, chỉ quy kết là do hai người đã lâu không có thân thiết.
Đồng Xu đứng dậy, Khê Ca cũng đi theo ngồi dậy, liền lôi kéo nàng đứng lên: "Chúng ta cùng nhau khiêu vũ đi."
Đồng Xu bị nàng lôi kéo, ngượng ngùng mà nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không."
"Chúng ta lại không phải tỷ thí, ta dạy cho ngươi, tùy tiện nhảy là được." Khê Ca lại thập phần hưng phấn, lôi kéo Đồng Xu, tay cầm tay hướng dẫn một ít động tác đơn giản. Chỉ là khi dạy, Khê Ca liền kề sát ở trên người nàng, ôm nàng cùng nhau nhẹ nhàng đong đưa.
Đồng Xu trên mặt đỏ bừng, cúi đầu dựa vào đầu vai Khê Ca: "Đây là động tác gì? Nhất định phải học như vậy sao?" Khê Ca phụt một tiếng bật cười, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vai Đồng Xu: "Ta mới không phải thật sự muốn dạy ngươi khiêu vũ, ta chỉ là muốn dính ngươi, cùng ngươi ôm nhau thôi."
Nói, lại giơ tay đi sờ mặt Đồng Xu: "Sao mặt ngươi lại nóng như vậy? Ngươi mới vừa rồi liền có chút nóng, có nơi nào không thoải mái?".
||||| Truyện đề cử: Ép Buộc Bạn Trai Ngủ Cùng |||||
Đồng Xu né tránh tay Khê Ca: "Không muốn khiêu vũ, liền có chút ngượng ngùng." Thẹn thùng là thật sự, nhưng không phải bởi vì khiêu vũ.
Khê Ca tin là thật, liền quyết tâm trị tật xấu này của nàng, dán thân mình liền vặn vẹo lên. Đồng Xu chấn động, muốn lui ra sau, Khê Ca lại thả người nhảy, nhảy hướng đến trong lòng ngực Đồng Xu.
Đồng Xu sợ nàng ngã, chạy nhanh duỗi tay đỡ được, Khê Ca bị ôm lại xoay đi, Đồng Xu lại chạy nhanh đỡ lấy eo nàng, nhưng thật ra đã quên người này kỹ năng nhảy phi phàm.
Khê Ca cười xoay người tay vịn ở trên vai Đồng Xu: "Ngươi hẳn là ôm ta xoay quanh." Đồng Xu biết nàng thích chơi, thấy nàng hứng thú cũng thập phần nghe lời mà ôm lấy nàng xoay vòng lên.
Xoay ba vòng lại thấy xiêm y Khê Ca đột nhiên rơi xuống dưới, lộ ra bên trong. Đồng Xu nhanh buông tay đặt Khê Ca xuống, ai ngờ Khê Ca lại đầy mặt đỏ bừng mà ôm chặt nàng: "Không được xem."
Đồng Xu chỉ cảm thấy máu sôi trào trong đầu, liền nhắm hai mắt lại: "Ta nhắm mắt lại không xem."
Khê Ca một tay che lại trước ngực mình, một tay giữ chặt xiêm y rớt ở bên, buông Đồng Xu ra mặc lại xiêm y. Nàng hơi có chút sốt ruột, thẹn thùng dị thường, nhưng thấy Đồng Xu quả thực ngoan ngoãn nhắm mắt, không hề có ý tứ nhìn lén, lại có chút không vui.
Khê Ca duỗi tay đi xả đai lưng của Đồng Xu, Đồng Xu như cũ nhắm hai mắt, một tay đè lại cái tay đang tác loạn của Khê Ca. Khê Ca cũng mặc kệ xiêm y của chính mình, càng muốn đem xiêm y của Đồng Xu bỏ đi: "Lễ thượng vãng lai (
có qua có lại)."
Đồng Xu dưới tình thế cấp bách mở bừng mắt, lại thấy Khê Ca căn bản không có đem xiêm y mặc tốt, đỏ bừng mặt, gắt gao bảo vệ xiêm y của mình, liền lui xuống: "Ta không nhìn thấy." Lui lại mấy bước, bước đi càng loạn, liền vấp ngã. Khê Ca kéo nàng một phen, lại không đem người giữ chặt, như cũ té lăn trên đất, nhưng bởi vì mới vừa rồi lôi kéo, té cũng không nghiêm trọng.
Đồng Xu còn không có lo lắng đau, liền thấy Khê Ca ghé vào trên người nàng: "Ngươi trốn cái gì?"
Đồng Xu không dám nhìn Khê Ca, muốn quay mặt đi, Khê Ca lại bẻ đầu nàng, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi hôm nay buổi tối thực không thích hợp."
Đồng Xu ừ một tiếng, lại thở dài: "Ta đói bụng."
Khê Ca vươn ra ngón tay vuốt mũi Đồng Xu: "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Đồng Xu nhìn Khê Ca, cảm thấy từ mũi ngứa tới tim: "Muốn ăn ngươi."
Khê Ca gợi lên khóe môi cười, cúi đầu ở môi nàng hôn một cái: "Nhậm quân thải cật."
Cũng không đợi Đồng Xu nói chuyện, cũng không đợi Đồng Xu phản ứng, nàng đã mút môi Đồng Xu, hai người hôn môi hồi lâu mới tách ra, Khê Ca dính trên người Đồng Xu, ngón tay câu lấy sợi tóc rũ ở bên tai Đồng Xu, lại hôn hôn vành tai nàng: "Ăn no sao?"
Đồng Xu thập phần bất đắc dĩ, trên mặt lại là bộ dáng thỏa mãn, gật gật đầu. Khê Ca lại ở bên tai Đồng Xu nhẹ nhàng thổi khí, Đồng Xu run lên một chút liền quay đầu đi: "Từ Phong Nguyệt lâu học được?"
Khê Ca dùng sợi tóc câu ở trên ngón tay lướt qua trên mặt Đồng Xu: "Công tử còn vừa lòng sao?"
Đồng Xu lại nghĩ tới động tác Khê Ca mới vừa nhảy: "Ngươi học nhưng thật ra rất nhanh."
Khê Ca lại đột nhiên ủy khuất lên: "Ngươi cũng không thể giấu ta trộm đi Phong Nguyệt lâu, muốn đi cũng phải mang ta đi." Nàng ngày ấy chỉ là thoáng nhìn vài lần, nếu chính mình không ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Đồng Xu này không lương tâm định là phải bị người câu đi rồi.
"Ngươi nếu đi đến đó nhiều, bị người nhìn thấy có thể gặp nhiều phiền toái." Đồng Xu còn không có lĩnh ngộ được tiểu tâm tư của Khê Ca, chỉ cho rằng nàng là ham chơi.
Đáng tiếc lo lắng của nàng tới tai Khê Ca lại thay đổi ý nghĩa: "Ngươi đi đến đó nhiều làm cái gì? Ngươi liền không thể phái người đi, càng muốn tự mình đi? Ta xem ngươi chính là lấy việc công làm việc tư, định là nhìn trúng cái hồ ly tinh nào!"
Đồng Xu dở khóc dở cười: "Nương tử nói đúng, ta về sau đều đi hậu viện, chỉ gặp Diễm Nương và Như Ý bàn việc, sẽ không vào trong lâu."
"Ngươi ngày ấy nhìn chằm chằm vào Như Ý, trong mắt chỗ nào có ta!" Khê Ca như cũ bất mãn.
"Thật sự là oan uổng, ngày ấy chúng ta giả dạng thành nam tử, ta như vậy chỉ là muốn diễn thôi. Đó cũng là lần đầu ta đi đến Phong Nguyệt lâu, muốn nhìn xem trong lâu như thế nào, về sau kinh doanh cũng có thể cải tiến, sớm chút kiếm đủ tiền cưới ngươi về nhà không được sao?" Đồng Xu giải thích, cũng may tiểu công chúa nhà nàng mỗi khi tức giận đều sẽ ngoan ngoãn nghe nàng nói chuyện.
Khê Ca vừa nghe đến việc thành thân, cũng không nói đến việc Phong Nguyệt lâu: "Ngươi phải cẩn thận chút, hoàng huynh như vậy thực sự nguy hiểm, nếu bại lộ định là sẽ trị tội lớn, ngươi làm việc sạch sẽ chút, phải phủi sạch quan hệ."
"Yên tâm, ta chỉ bỏ tiền ra, những chuyện khác ta sẽ không nhúng tay vào." Đồng Xu cười nói, "Nếu hoàng huynh ngươi biết được ngươi dặn dò ta như vậy sẽ tức chết."
"Hắn là hoàng tử, trọng tội cũng có hy vọng được sống, còn ngươi thì khác, ta không nghĩ thủ tiết." Khê Ca nghĩ, như cũ không yên tâm, "Ngươi ngàn vạn đừng dính đến những việc đó, nếu thật sự không được, ta cùng ngươi tư bôn là được, nếu liên luỵ Đồng gia, ta tới hoàng tuyền, cha mẹ ngươi cũng sẽ không nhận ta."
Đồng Xu đỡ Khê Ca ngồi dậy: "Ngươi đường đường là công chúa, sao luôn nghĩ đến việc tư bôn. Ngươi yên tâm đi, ta lúc nào cũng đều nhớ thương ngươi, sẽ không để ngươi chờ."
Khê Ca mới vừa rồi chỉ lo cùng Đồng Xu nói chuyện, ngồi dậy mới phát giác quần áo không ngay ngắn mà ngồi ở trên đùi Đồng Xu, chạy nhanh cúi đầu mặc tốt xiêm y, lại ăn vạ trên đùi Đồng Xu không chịu đứng dậy.
Đồng Xu chỗ nào chịu để nàng ngồi như vậy, giật giật thân mình, kêu nàng đi xuống: "Chân ta đều đã tê rần." Khê Ca hừ một tiếng, ngồi vào một bên: "Quỷ hẹp hòi."