Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 141

Ánh mắt Lệ Tước Phong sắc bén như đao.

Không hiểu có phải do chột dạ hay không, Cố Tiểu Ngải bị ánh mắt của hắn làm cho sợ tới mức không tự kìm hãm được lui về phía sau từng bước.

"Đi đâu?" Lệ Tước Phong không có đứng dậy, vẫn ngồi ở trên sô pha, giọng nói từ tính mà tàn bạo, cả người bao phủ hơi thở đen tối.

Cố Tiểu Ngải hít mạnh một hơi, xiết chặt nắm tay lớn gan đi đến trước mặt hắn.

Vừa định mở miệng nói mình bị người ta bắt cóc, Cố Tiểu Ngải phát hiện trên bàn trước mặt Lệ Tước Phong đang bày những tấm hình.

Hình ảnh trên cùng là ảnh chụp chiếc xe của Sở Thế Tu, hiển thị biển số xe rõ ràng.

Căn cứ vào tính cách của Lệ Tước Phong, nhất định là tra ra được xe kia là của Sở Thế Tu.

Lúc này, nếu cô nói là mình bị người ta bắt cóc, Lệ Tước Phong nhất định cho rằng là Sở gia mượn cơ hội trả thù, Sở thị sẽ nhất định là xong đời rồi......

"Tôi......" Cố Tiểu Ngải đứng ở trước mặt Lệ Tước Phong chần chờ mở miệng, trong lúc nhất thời đầu óc hỗn loạn, không biết lấy cái cớ gì mới là tình huống hoàn mỹ nhất.

"Nói, cô đi đâu?" Lệ Tước Phong ngước đầu lên lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, nét âm trầm trên mặt hắn nhìn không ra là vui hay giận.

Bất cứ giá nào, chỉ cần Sở thị cùng Sở Thế Tu không có việc gì là được.

"Xe của Sở thị đi đón người, tôi lên nhầm xe, sau khi xe chạy rời khỏi đây tôi giải thích thật lâu bọn họ mới biết được mình đón lầm người." Mắt Cố Tiểu Ngải chợt lóe lên giải thích, tận lực làm cho mình thoạt nhìn giống như đang nói thật.

"Sau đó thì sao?" Lệ Tước Phong tiếp tục lạnh lùng hỏi.

"Sau đó bọn họ cho tôi xuống xe, tôi đi dạo một chút." Cố Tiểu Ngải nói một cách đơn giản.

"Đi dạo?! Cô đi dạo mà mất đến hai ngày sao?!" Lệ Tước Phong đứng lên, hung hăng trừng mắt cô, nâng chân lên đá ngã bàn trà trước mắt.

"A ——"

Cố Tiểu Ngải bị bàn trà ngã lên chân, đau đến mức thất thanh kêu to, cả người té lăn trên mặt đất.

"Cố Tiểu Ngải! Lá gan cô càng lúc càng lớn rồi!" Trong mắt Lệ Tước Phong không có nửa phần thương tiếc, sau đó giương tay lên, lập tức hắn ddauw ra một sấp tư liệu.

Lệ Tước Phong lập tức đem tư liệu ném tới trước mặt cô, mà ảnh chụp kia......

Cố Tiểu Ngải cúi đầu, kinh ngạc nhìn ảnh chụp, tất cả ảnh chụp được đều là lúc sáng nay cô ngồi xe taxi quay về C thị.

Ảnh chụp cô ngồi ở trên xe taxi trầm tư.

Ảnh chụp cô khập khiễng đi vào chung cư của cậu.

Ảnh chụp cô cùng cậu, mợ ăn cơm.

Ảnh chụp cô ngồi cùng cậu bàn về kế hoạch phát triển của tòa soạn.

Ảnh cuối cùng là lúc cô đi mua thuốc......

Nói cách khác, hôm nay từ lúc cô ngồi xe taxi về C thị mỗi một khắc đều bị người của Lệ Tước Phong theo dõi...... từng ảnh từng ảnh rơi xuống.

Có phải cô may mắn lắm không, ngày hôm qua cô ở cùng một chỗ với Sở Thế Tu đã không bị phát hiện......

"Cố Tiểu Ngải! Giải thích cho tôi nghe!" Lệ Tước Phong lạnh giọng quát, đi đến trước mặt cô ngồi xổm xuống, trong mắt lộ vẻ muốn cắn nuốt cô, hận không thể thiêu đốt sạch sẽ.

"Tôi......" Cố Tiểu Ngải ngã ngồi dưới đất có chút sợ hãi muốn lui về phía sau, cằm bị hắn bóp mạnh, đau đến mức giống như bị bóp nát.

"Nói!" Lệ Tước Phong rống to, mặt âm u gay gắt, tay thon dài bóp mạnh trên người cô, không có nửa phần đau xót.

"Tôi...... Tôi chỉ là cảm thấy mất đi tự do lâu lắm rồi, muốn đi ra ngoài một chút mà thôi."

"Ba ——"

Trên mặt lập tức bị tát một cái.

Cố Tiểu Ngải lập tức bị đánh ngã quỳ rạp trên mặt đất, lỗ tai như vo ve lên, khóe miệng bị chảy máu.

Đau đớn lan tràn ra.

Lệ Tước Phong lấy một tay kéo cô đứng lên, hai tay dùng sức kéo cổ áo của cô, khiến cô bị bắt ngửa đầu nhìn chăm chú hắn.

"Cố Tiểu Ngải! Cô muốn chết rồi!"

Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt cô.

Hắn nghĩ đến cô bị người khác bắt cóc, huy động toàn bộ mối quan hệ, một ngày không điều tra ra được chỗ nào, hắn đang muốn điều tra ra bên ngoài C thị thì cô đã trở lại.

Cô ngồi xe taxi trở về nhà, ngẩn ngơ liền ngây người một ngày, trước khi về tới đây, cô còn có thể đi mua thuốc.

Cô xem hắn là cái gì chứ?!

Hắn giống như kẻ ngu muốn lật tung thế giới tìm người, cô chỉ là tùy tiện đi dạo thôi sao?!

Đây là cô đang khiêu chiến với hắn rồi!

Phụ nữ của hắn, không ở trong khống chế của hắn, cô muốn tự do sao?! Tốt lắm, về sau hắn sẽ tước đi toàn bộ!

Cố Tiểu Ngải bị hắn kéo mạnh cổ áo, cô như muốn hít thở không thông, ngón tay lau khóe miệng, một chút máu tươi dính trên đầu ngón tay...... cô vô cùng hoảng sợ.

Cô lại bị hắn đánh......

Đáy lòng căm phẫn đến tột cùng.

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng trừng mắt hắn, hèn mọn nói, "Lệ Tước Phong! Anh ngoài đánh phụ nữ ra thì anh còn làm được tích sự gì chứ?"

"Cái tích sự gì?!" Lệ Tước Phong kéo cổ áo của cô khiến cô nhích lại gần mình, hô hấp cực nóng dâng lên ở trên mặt hắn, một chữ một chữ từ trong kẽ răng phát ra, "Cố Tiểu Ngải, tôi có thể hủy hoại cô!"

Lại là giọng nói như đến từ địa ngục.

Cố Tiểu Ngải nghe liền không rét mà run, nghĩ tới cái ống tiêm thuốc phiện kia, dáng vẻ kiêu ngạo liền biến mất......

Cô không dám...... đối diện cùng thuốc phiện.

Cô chỉ có thể lựa chọn một lần lại một lần thỏa hiệp...... trốn không được sự giam cầm của hắn.

"Rốt cuộc anh muốn như thế nào?" Giọng nói Cố Tiểu Ngải êm dịu lại, nhìn nét mặt âm trầm của hắn nói, "Tôi chỉ là đi ra ngoài một chút mà thôi, nếu anh cho tôi tự do, tôi sẽ không như vậy nữa."

"Tự do?!"

Như là nghe được chuyện buồn cười, Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, buông tay đang nắm cô ra làm cô ngã sụp xuống đất, "Cố Tiểu Ngải! Đời này cô cũng đừng nghĩ đến tự do nữa!"

Một câu xóa hết mọi mơ mộng hão huyền của cô.

"Bảo mẫu! Đem cô ta còng lại cho tôi!" Lệ Tước Phong lạnh lùng xử lý.

"Vâng, Lệ tiên sinh."

Bảo mẫu thông cảm nhìn Cố Tiểu Ngải ngồi dưới đất, tiến lên giúp đỡ cô đứng lên, "Đi thôi, Cố tiểu thư."

Kẻ điên!

Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn Lệ Tước Phong kiên quyết không lên tiếng nữa, khập khiễng đi lên lầu.

"Lệ tổng."

Võ Giang cùng bốn bảo tiêu khuất nhục quỳ hai gối trên mặt đất.

Chỉ chốc lát sau liền truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, Cố Tiểu Ngải đứng ở cầu thang trên lầu nhìn xuống, Lệ Tước Phong hết đánh lại đá bọn họ vài cái, giống như là sát thủ.

"Lại để cho cô ấy chạy trốn, ta đem các ngươi toàn bộ phế đi!"

"Xin lỗi, Lệ tổng."

......

Ngay sau đó lại là bọn vệ sĩ kêu thảm thiết, nghe mà thấy ghê người.

Bảo mẫu dẫn Cố Tiểu Ngải vào trong phòng ngủ, lấy xiềng xích kim cương lúc trước ra còng lên tay cô, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên giường nhìn còng tay.

"Ai, như thế nào biến thành cái dạng này......" Bảo mẫu vừa còng tay cô vừa thở dài, "Cố tiểu thư, cô cũng thật là, cô không có việc gì thì cũng nên gọi điện thoại về trước, làm cho Lệ tiên sinh cấp bách vô cùng."

Gọi điện thoại trở về?

Gọi trở về cô còn có một chút tự do để về nhà sao? Lệ Tước Phong bỏ qua sao?

Hắn sẽ không bỏ qua, hắn là một tên biến thái! Côn đồ! Không bằng cầm thú!

"Hắn chỉ xem là con chó mình nuôi bỏ đi thôi! Hắn ngại con chó của mình không nghe lời thôi!" Cố Tiểu Ngải giơ còng tay lên tức giận nói.
Bình Luận (0)
Comment