Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 152

"Lệ tiên sinh, cơm trưa chuẩn bị cong rồi."

Một đầu bếp đi ra cung kính nói.

"Ăn cơm thôi." Lệ Tước Phong kéo cô đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, khó được tâm tình không tệ gắp đồ ăn cho cô.

Cố Tiểu Ngải yên lặng ăn, không nói một tiếng.

Bảo mẫu bỗng nhiên từ bên ngoài nhà ăn đi tới, "Lệ tiên sinh, máy bay đã chuẩn bị xong rồi."

"Hành lý chuẩn bị xong chưa?"

"Lần trước đã chuẩn bị xong rồi, cậu cùng Cố tiểu thư có thể tùy thời xuất phát." Bảo mẫu nói.

Đột nhiên nghe được tên của mình, Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Chúng ta phải đi đâu sao?"

"Đi bênh viện Pierre, nơi đó có dụng cụ y khoa cùng bác sĩ tiên tiến trên thế giới, sẽ giúp ích cho bệnh bao tử của cô." Lệ Tước Phong bỏ dao nĩa xuống nghiêm túc nói.

......

Hắn còn chưa quên đi ý muốn đưa cô đi châu Âu.

Bảo mẫu nói cậu cùng Cố tiểu thư...... Đó không phải là......

"Anh cùng tôi đi sao?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc hỏi.

"Như thế nào, ý không vui sao?" Lệ Tước Phong không hờn giận nhíu mày hỏi lại, "Lần trước ai khóc lóc muốn tôi đi cùng chứ?"

Ai khóc lóc cầu xin chứ......

Lần trước là sợ hắn lại đối phó Sở thị, cô mới có thể ủy khuất muốn dính lấy hắn thôi.

Kết quả, hắn vẫn thực hiện thành công kế hoạch công kích Sở thị, đi hay không đi cùng với cô đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa......

Cái loại kế hoạch công kích lẫn nhau trên thương trường cô xem không hiểu, cũng không hiểu biết là chuyện gì xảy ra, chỉ mong Sở Thế Tu xem xong về sau biết ứng phó như thế nào.

"Không có." Cố Tiểu Ngải nhẹ giọng nói.

"Không có gì? Không có ý không vui, hay không có muốn tôi đi cùng?" Lệ Tước Phong cũng không buông tha cô, tiếp tục hỏi tới.

"......" Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn mặt anh tuần, tà khí của hắn, bỗng nhiên âm thanh của nghe lò nướng phát ra, vui vẻ đứng lên, "Bánh bích quy nướng xong rồi."

Nhìn chằm chằm bóng lưng bận rộn của cô tiến vào phòng bếp, bên môi Lệ Tước Phong lại một lần nữa hiện lên ý cười.

"Lệ tiên sinh hôm nay tâm tình tốt lắm." Bảo mẫu cười nói, thay hắn rót nước vào ly trước mặt.

"Tạm được." Lệ Tước Phong cười nhẹ một tiếng, uống một hớp nước đứng lên, lấy khăn tay lau miệng, giương giọng nói, "Cố Tiểu Ngải, đem bánh bích quy mang theo, chúng ta bay qua Đan Mạch trước."

"Sao......"

Cố Tiểu Ngải lên tiếng.

Cuối cùng cũng phải đi châu Âu.

Ngẫm lại cố Tiểu Ngải quay đầu hỏi một câu, "Tôi có thể về nói với cậu một tiếng hay không?"

"Không được." Lệ Tước Phong cự tuyệt cô.

......

Tên bá đạo này.

Bảo mẫu đi theo hắn đến sân bay, ngồi ở trong xe, bảo mẫu ngồi ở tay lái phụ câu được câu không cùng cố Tiểu Ngải trò chuyện.

Lệ Tước Phong lại bắt đầu lật xem kế hoạch công kích Sở thị kia, ngón tay thon dài cầm bút thỉnh thoảng viết viết lên đó.

"Anh đang viết cái gì vậy?" Cố Tiểu Ngải cố ý tới gần Lệ Tước Phong hỏi.

"Sửa kế hoạch một chút." Mắt Lệ Tước Phong cũng không ngước lên một chút, tiếp tục chỉnh sửa.

"Hôm qua tôi nghe được, thâu tóm Sở thị đối với E.S là không có lợi, vậy vì sao anh còn muốn làm như vậy?" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, sợ mình lộ chút dấu vết nào đó.

"Tôi vui thôi."

"......"

Cùng Lệ Tước Phong nói chuyện cô thực giống một kẻ ngu ngốc, hắn hoàn toàn mặc kệ có thể lỗ vốn hay không, chỉ cần thâu tóm được Sở thị.

Sở thị gây nên mối hận với hắn lớn như vậy sao?

Xe đột nhiên dừng lại, bảo mẫu nhìn ra phía trước, thở dài, "Ôi, kẹt xe rồi."

Nghe vậy, Lệ Tước Phong ngước mắt lên nhìn phía trước, mi thản nhiên nhíu lại.

"Lệ tổng, tôi đi xuống xe xem chuyện gì xảy ra."

Tài xế lập tức xuống xe chạy lên phía trước thăm dò.

Trong xe im lặng làm người ta hít thở không thông, Cố Tiểu Ngải đơn giản đè xuống cửa kính xe hít thở không khí, gió thổi tiến vào thổi bay tài liệu trong tay Lệ Tước Phong, phát ra một ít tiếng vang.

Lệ Tước Phong nhìn cô một cái, đưa tư liệu trong tay cho bảo mẫu, choàng tay qua cô, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, "Tại sao lại mở cửa xe?"

"Trong xe buồn quá."

"Không phải trách tôi làm việc không để ý đến cô chứ?"

"......"

Ý nghĩ của hắn luôn luôn vượt quá mức bình thường, cô vốn luôn hi vọng hắn xem nhẹ cô, tốt nhất xem nhẹ hoàn toàn và hét lớn một tiếng: Cố Tiểu Ngải, tôi chán ngấy cô rồi!

Cô có thể trút được gánh nặng và vui vẻ cút đi.

Không cần lo lắng bất cứ chuyện gì nữa.

"Không có." Cố Tiểu Ngải giả nở nụ cười một tiếng.

Lệ Tước Phong hôn từ cổ của cô lên mặt cô, môi dán lên mặt mềm mại của cô rồi dừng lại, giống như cách tinh tế thưởng thức đồ ăn ngon, tay có ý đồ tiến vào bên trong áo của cô......

Cố Tiểu Ngải đè lại tay hắn, "Anh đã nói năm ngày không chạm vào tôi mà."

"Cô có biết tôi chỉ chạm vào mà thôi...... có ý gì đâu chứ." Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa hết hôn lên mặt của cô, hôn một cách tỉ mỉ rồi hạ xuống lỗ tai cô......

Trong đâầu tên này chẳng có gì là tốt cả!

Không phải nên làm đến bước cuối cùng mới gọi là chạm vào.

Vậy sờ rồi hôn cô thì gọi là gì? Mát xa cho cô chắc?!

Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong hôn môi cảm thấy ngại, bảo mẫu ngồi ở phía trước thỉnh thoảng cười trộm, chỉ là mặt không nhìn bọn họ......

"Đừng như vậy......" Cố Tiểu Ngải đơn giản dựa lưng vào hắn, Lệ Tước Phong đem mái tóc dài của cô vén qua, hôn lên vành tai của cô như cũ.

Một chiếc xe thể thao màu đen chạy song song chậm rãi mở cửa kính xe xuống.

Khoảng cách giữa hai xe khoảng hai mét.

Mặt ôn hòa mà trắng bệch của Sở Thế Tu lọt vào tầm mắt của Cố tiểu Ngải.

......

Cố Tiểu Ngải trong nháy mắt đầu trống rỗng, ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc của Sở Thế Tu......

Tại sao có thể như vậy?

Đôi mắt nâu của Sở Thế Tu lẳng lặng nhìn cô, mắt cũng không chớp một cái, trong mắt đau đớn khác thường rõ ràng.

Ngoài cửa sổ gió thổi qua, tóc ngắn của anh lay động.

Sắc mặt càng thêm tái nhợt.

"Cố Tiểu Ngải......" Phía sau, giọng nam trầm thấp của Lệ Tước Phong vang lên, đầu lưỡi liếm lỗ tai của cô.

Cố Tiểu Ngải tỉnh táo lại, từ trong lòng Lệ Tước Phong giãy dụa đi ra bối rối đóng cửa xe lên.

"Làm sao vậy?" Lệ Tước Phong bất mãn càng kéo cô quay về trong lòng, một tay ôm cô, một tay gẩy tóc của cô, "tóc của cô dài quá rồi phải không?"

"Phải không? Lần sau sẽ đi cắt."

Cố Tiểu Ngải không yên lòng nói, từ cửa kính xe nhìn ra bên ngoài.

Sở Thế Tu ngơ ngác nhìn cô thật lâu, đột nhiên đi xuống xe, đi nhanh đến chiếc xe của bọn họ, cúi người tay gõ cửa kính xe của bọn họ.

Cố Tiểu Ngải nhất thời sợ tới mức ngay cả hô hấp cũng không dám.

Lệ Tước Phong không hờn giận ngước mắt nhìn Sở Thế Tu trên cửa kính xe, cười lạnh một tiếng, "Sở Thế Tu."

"......"

Lệ Tước Phong buông Cố Tiểu Ngải ra, mở cửa xe đi xuống, Cố Tiểu Ngải vội vàng kéo tay hắn lại, "Anh làm gì vậy?"

"Ngồi yên ở đây, tôi lập tức quay trở lại thôi."

Lệ Tước Phong dễ dàng ấn cô trở về, hai chân thon dài mở cửa xuống xe, tùy tay đem cửa xe đóng lại, động tác nhanh tới mức cô muốn ngăn cản cũng không được.
Bình Luận (0)
Comment