Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 212

Rèm cửa sổ ở trong gió nhẹ nhàng lay động, Cố Tiểu Ngải mặc áo ngủ màu hồng phấn mà tối hôm qua hắn thay cho cô ngồi ở trên ban công, tóc dài vén sau tai, tai nghe màu trắng trên lỗ tai xinh đẹp của cô......

Cô ôm đầu gối ngồi dưới đất, hai mắt trống rỗng vô thần nhìn phía trước, đường cong mặt nghiêng thanh lệ động lòng người.

Ngay cả vài lá cây bay xuống đến trên người cô đều không có phát hiện.

Xuất thần nghiêm trọng như thế sao?

Lại suy nghĩ về Sở Thế Tu sao?!

Lệ Tước Phong đứng ở cửa xa xa nhìn chăm chú vào cô, rất muốn tiến lên bắt cô chất vấn, nhưng chân không có tiến lên phía trước.

Người phụ nữ này...... từ khi theo hắn về càng ngày càng gầy đi nhiều, nếu như hắn không kìm chế lực lại thì mạng nhỏ của cô đã xong đời rồi.

Bảo mẫu theo sát phía sau đi lên, thấy Lệ Tước Phong đứng ở cửa nhìn Cố Tiểu Ngải, không nói chuyện cũng không đi tới, không khỏi có chút kỳ quái.

Lệ tiên sinh không phải vội vàng muốn đi họp sao?

Còn không đi làm mà cho Cố tiểu thư ăn cơm?!

Vài phút trôi qua, Lệ Tước Phong đứng thẳng không thay đổi, Cố Tiểu Ngải ngồi ở ban công cũng không động một chút.

Thật lâu, biểu cảm trên mặt Cố Tiểu Ngải đều không có thay đổi.

Như là búp bê đặt trong tủ kính, xinh xắn đẹp mắt...... nhưng là không hề có sức sống.

Hiện tại, Cố Tiểu Ngải chính là cái dạng này, ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích, giống như tượng điêu khắc......

Không có hô hấp, càng không có biểu tình.

Loại cảm giác này làm cho hắn cảm thấy giống như cái gì đó đang dần dần mất đi......

Đột nhiên hoảng hốt.

Lệ Tước Phong qua một hồi lâu đi đến phía trước, tay lấy tai nghe của cô ra, âm nhạc thật to bên trong vang dội chói tai lập tức truyền tới......

"Cố Tiểu Ngải, không phải cô muốn điếc rồi chứ? Mở nhạc to như vậy?!" Lệ Tước Phong rống lớn nói.

Cố Tiểu Ngải thế này mới ngẩng đầu lạnh lùng liếc hắn một phen, giật lại tai nghe điện thoại, đem tai nghe điện thoại một lần nữa nhét vào lỗ tai.

Nếu điếc cô cũng không phải nghe hắn rống to, cô tình nguyện chính mình bị điếc.

......

Cái cô này!

Lệ Tước Phong tức giận đến mức muốn vung tay lên, nắm tay dừng một chút giữa không trung, quay đầu quát, "Ai cho cô nghe nhạc?!"

Bảo mẫu nơm nớp lo sợ đi tới, "Cố tiểu thư nói muốn mp4...... tôi thấy cô ấy buồn như vậy, nghe một chút âm nhạc cũng tốt."

Nghe một chút âm nhạc?!

Cô này không phải đang nghe âm nhạc, căn bản là tự mình làm hại lỗ tai mình!

Lệ Tước Phong tiến lên giật mạnh lấy tai nghe cùng với mp4 quăng ra ban công......

......

Tên kiêu ngạo này.

Cô muốn ở ban công trong chốc lát cũng không chịu cho cô một chút tự do.

Cô chỉ muốn im lặng mà thôi.

Cố Tiểu Ngải nhìn mp4 bay một đường vòng cung dừng ở trên mặt cỏ phía trước mặt cô.

Giây tiếp theo, Cố Tiểu Ngải vịn lan can ban công đứng lên, hai chân đã sớm tê rần, làm cho cô có chút đứng không nổi.

Cố Tiểu Ngải không có nhìn Lệ Tước Phong, dịch chuyển chân tê rần từ bên cạnh Lệ Tước Phong, đi ra ngoài.

"Cô đi đâu?!"

Lệ Tước Phong ở sau lưng cô quát, tay muốn túm cô lại, cuối cùng thu tay trở về.

Hắn từ nhỏ đến lớn đều đánh nhau, thường thường khống chế không được lực của chính mình.

Cái cô này suy nhược thành như vậy, hắn tùy tiện một cái đều có thể đem cô biến thành bệnh nhân nằm trên giường bệnh.

Cố Tiểu Ngải không nói gì, không tiếng động đi ra khỏi phòng, ngay cả một chút bóng lưng mảnh khảnh cũng không cho hắn nhìn.

Chết tiệt!

Lệ Tước Phong một cước đá lan can ban công.

Lệ Tước Phong đuổi theo, đi theo sau lưng Cố Tiểu Ngải, con ngươi đen nhìn chằm chằm bóng lưng của cô.

Cố Tiểu Ngải đi đến mặt cỏ thượng nhặt mp4 lên, cầm tai nghe nhét vào lỗ tai, đi đến một bên ghế dài ngồi xuống, biểu tình lạnh nhạt, không có thoải mái, cũng không có cứng ngắc.

Im lặng, không coi ai ra gì, không tranh sự đời.

Trong mắt của cô trống rỗng không có một tia cảm xúc, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, tầm mắt không có tiêu cự.

Có phải cô điên rồi hay không?!

Lệ Tước Phong đi nhanh lên phía trước giật lại tai nghe, nổi giận hướng cô quát, "Cố Tiểu Ngải, cô náo loạn cái gì?!"

Cô im lặng một câu cũng chưa có nói, như thế nào lại náo loạn?

Cô làm sao náo loạn so với được với hắn, chạy đến nhà cậu biến cô thành cặn bã.

Cô thật đúng là không nên cùng hắn nói chuyện?!

"Cố Tiểu Ngải! Đừng ép tôi ở đây làm gì với cô!" Lệ Tước Phong xiết chặt mp4 trong tay, "Tôi có biện pháp để cô thỏa hiệp!

"......"

Cố Tiểu Ngải vẫn là không nói được lời nào.

"Bảo mẫu!" Lệ Tước Phong tức giận hô.

Bảo mẫu lập tức bưng bữa sáng đi tới, cúi người ở bên cạnh Cố Tiểu Ngải khuyên nhủ, "Cố tiểu thư, cô cũng đừng cố chấp, mau ăn bữa sáng đi. Lệ tiên sinh còn có cuộc họp, không thể ăn cùng cô."

Ai muốn ăn cùng hắn chứ.

Hắn đứng ở bên người cô, cô còn gai mắt hơn.

Trên mặt Cố Tiểu Ngải chỉ lạnh nhạt im lặng, chưa có phản ứng, không có biểu tình, giống như tờ giấy trắng......

"Tôi cảnh cáo cô, ăn bữa sáng nhanh lên cho tôi!" Lệ Tước Phong lại muốn quăng mp4, đột nhiên phát hiện mp4 đã bị đập hư rồi, đều không có âm thanh gì......

Không có âm thanh mà cô còn nhét tai nghe vào lỗ tai?

Cô đến tột cùng là muốn như thế nào?!

Dùng biện pháp tuyệt thực để chống đối hắn sao?!

Cố Tiểu Ngải vẫn ngồi không nhúc nhích, trên mặt biểu tình ngay cả thay đổi cũng chưa thay đổi một chút, không tức giận, không vui.

Lệ Tước Phong đem mp4 bỏ qua, nghiến răng nghiến lợi nói, "Cố Tiểu Ngải, sự nhẫn nại của ta là có giới hạn, đừng ép tôi đánh cô!"

Giọng nói của hắn thực ầm ỹ......

Hắn hé miệng ra là cô nghe những lời không tốt, bất luận kẻ nào ở trong mắt của hắn cũng chỉ là ti tiện giống nhau.

Hắn có đem người khác làm hơn người sao?

Hắn chỉ có bản thân mình mà thôi.

"Cố tiểu thư...... cô ăn một chút đi, ít nhất đem sữa uống......" Bảo mẫu lo lắng thúc giục nói.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên ghế dài rốt cục có phản ứng, đứng lên, mặt không chút thay đổi đem khay bữa sáng trong tay bảo mẫu đẩy ngã.

Bữa sáng đổ hết xuống đát.

Màu sữa trắng đổ lên giày cô.

Bữa sáng không còn nữa, không có người lại bức cô ăn, xong hết mọi chuyện.

Cố Tiểu Ngải thản nhiên liếc mắt đống bừa bãi một cái, rời đi khỏi mặt cỏ.

"Cố tiểu thư......" Bảo mẫu khiếp sợ nhìn tay mình trống không.

Cố tiểu thư đây là chuẩn bị làm gì? Cô phát giận sao?!

Cô không muốn sống nữa sao? Còn cùng Lệ tiên sinh chống đối như vậy.

Cử chỉ Cố Tiểu Ngải hoàn toàn chọc hỏa Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đi tới trước một phen nắm lấy cánh tay của cô kéo về lòng ngực của mình, làm cho cô xoay người lại, "Cố Tiểu Ngải, cô có ý tứ gì?!"

Cố Tiểu Ngải lạnh lùng nhìn hắn, không có nói một câu.

"Cô ăn hay không?!"

"......"

"Cố Tiểu Ngải, nếu cô không ăn, tôi sẽ ở đây cưỡng bức cô!"

"......"

Cố Tiểu Ngải như là tượng điêu khắc không có nửa điểm phản ứng, Lệ Tước Phong cúi đầu trực tiếp để lên môi của cô, hung hăng hôn, tàn sát bừa bãi trên thân thể của cô......

Cố Tiểu Ngải nhắm mắt lại, tùy ý hắn chà đạp chính mình.

Sắc mặt tái nhợt, không có cảm tình.

Hắn giống như hôn một cái đầu gỗ...... Đây là Cố Tiểu Ngải lần đầu tiên cho hắn cảm giác như thế.

Không có tiến thêm một bước động tác, Lệ Tước Phong trực tiếp đẩy cô ra, Cố Tiểu Ngải không đứng vững bị đẩy ngã ngồi dưới đất, mở mắt tĩnh mịch ra nhìn gương mặt tịnh nộ dị thường của hắn.

Hiện tại, cô đối với hắn ngay cả cảm giác thân thể đều không có?!

Được.

Tốt lắm.

"Cố Tiểu Ngải! Cô được lắm! Cô muốn bỏ đói chính mình thì bỏ đói đi! Tôi, Lệ Tước Phong không quản cô đi tìm đường chết!"

Lệ Tước Phong cúi đầu trừng mắt cô, rống to hướng cô quát, nổi giận đùng đùng quay đầu rời đi, bóng lưng cao to tràn ngập vẻ lo lắng.

Cô không ăn cơm mà thôi, vì sao hắn lại muốn lãng phí thời gian bức cô ăn?

Có bệnh bao tử là cô, không phải hắn!

Cô thích ngược đãi bản thân là chuyện của chính cô! Liên quan gì đến hắn!

Muốn chết phải đi chết, nếu hắn để ý sự sống chết của cô thì ba chữ Lệ Tước Phong nên viết đảo lại rồi!
Bình Luận (0)
Comment