Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 24

Cậu đối với cô rất tốt, ai cũng không thể nói cậu cô, không ai có thể.

Xấu xa?

Tốt lắm, cô lại dùng một cái từ ghê tởm để hình dung hắn.

Lệ Tước Phong một tay ấn lưng của cô đến gần mình, tầm mắt đùa cợt hôn lên ngực cô, gằn từng tiếng, "Cố Tiểu Ngải, cô có thanh cao, cô có cao thượng thì cũng nằm dưới thân tôi kêu cho êm tai ."

Hắn rõ ràng nói trắng ra.

Chỉ một câu, liền đem cô dập nát hoàn toàn.

Mặt Cố Tiểu Ngải trở nên trắng bệt, thế nhưng nghĩ không ra một câu phản bác.

Hắn nói đúng, nếu cô cao thượng, nếu cô thanh cao, cô không thể đã bị hắn cưỡng bức còn tiếp tục ở bên cạnh hắn phục vụ, còn làm phụ nữ của hắn. . . . . .

Cô căn bản. . . . . . chính là một phụ nữ không có liêm sĩ.

"Là tôi và anh xấu xa giống nhau sao." Hồi lâu, Cố Tiểu Ngải xả ra một nụ cười tự giễu, "Đối với tôi cậu là một người tốt, nếu ông ấy biết tôi làm nhân tình cho một người khác thì ông ấy sẽ bị làm cho thương tâm khổ sở."

Trên mặt Lệ Tước Phong vẫn là đùa cợt chẳng thèm ngó tới.

Cố Tiểu Ngải nghiêm mặt lại nói thêm một câu, "Chỉ cần anh đừng cho ông ấy biết, tôi có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh cho tới khi anh chơi ngấy mới thôi."

Đây là điểm mấu chốt của cô. . . . . . Cô đã muốn như vậy, không nghĩ lại làm cho cậu vì cô lo lắng thương tâm.

Mặt cô tái nhợt thỏa hiệp làm cho ngực hắn hỗn loạn.

Cô cư nhiên không chỉ vào mũi hắn chửi ầm lên. . . . . .

Cô cư nhiên nói sẽ ngoan ngoãn đến làm cho hắn chơi ngấy mới thôi.

Bỗng nhiên trong lúc đó, Lệ Tước Phong không còn tức giận, bị một loại phiền phức khác chiếm lĩnh, hắn chán ghét cô khinh bỉ chính mình như vậy, so với cô luôn mồm mắng hắn còn chán ghét hơn.

"Được, vậy thực hiện nghĩa vụ của cô đi." Lệ Tước Phong cúi xuống nói rõ ràng, cúi người đem cô khiêng trên vai đi vào phòng.

Ánh mắt Cố Tiểu Ngải trống rỗng nhìn chằm chằm trên mặt đất, cô giao thân xác bán đứng cho ma quỷ, đem tự tôn quăng đi. . . . . . Không biết sinh thời, cô còn có thể tìm trở về.

*************************

Buổi sáng, đầu từ trong chăn ấm áp chui ra, Cố Tiểu Ngải liếc mắt đến người cùng giường, cô lại một lần nữa không đi làm, không biết một lát cậu sẽ thành cái dạng gì.

Muốn ngồi dậy mặc quần áo, lại phát hiện toàn thân xương cốt giống như muốn tan ra.

Cố Tiểu Ngải không nghỉ tinh lực Lệ Tước Phong lại tràn đầy như vậy.

Đường đường một tổng giám đốc khu Á Thái mỗi ngày công việc đến ngập đầu, ở trên giường còn có thể lực tốt như vậy, cô chống đỡ đều chống đỡ không nổi, hoàn toàn là ngồi phịch ở trên giường cho hắn muốn làm gì thì làm.

Tối hôm qua cô ngủ như thế nào?

Giống như cô mê man trong khi hắn thể lực còn tốt lắm, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. . . . . .

Tên Lệ Tước Phong biến thái!

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng thầm mắng, chống tay muốn rời giường, một cánh tay đột nhiên áp vào ngực cô, đem cô ấn lại ngã xuống giường.

Cố Tiểu Ngải quay đầu vừa thấy Lệ Tước Phong nằm sấp ngủ bên cạnh cô, một tay để ngang trên người cô.

Chăn trên lưng cường tráng của hắn trượt xuống, mặt của hắn hướng cô bên này, tóc ngắn có chút hỗn độn che trán, một đôi lông mày nhợt nhạt, dài che xuống như bóng ma, dưới mũi cao thẳng là một đôi môi mỏng.

Căn cứ lương tâm mà nói, Lệ Tước Phong là một nam nhân suất sắc.

Chỉ tiếc, tính cách khó khăn của hắn đã đem những nét hòa nhã này phá hỏng toàn bộ.

Nhận thấy mình đang chú ý đến tên nam nhân này, Cố Tiểu Ngải vội vàng ý thức lại, tay cố hết sức dịch chuyển cánh tay của hắn để trên người cô, vừa dịch chuyển xong tay hắn lại tiến đến. . . . . .

Cố Tiểu Ngải tức giận, lại muốn đẩy ra, Lệ Tước Phong bỗng nhiên mở mắt, con ngươi đen thùi, trên mặt còn mang theo nét ủ rũ, "Tỉnh rồi sao?"

"Ừ . . . . . đừng. . . . . ."

Hắn một phen kéo cô xuống hôn, một nụ hôn dài sâu, Cố Tiểu Ngải có chút thở hổn hển, nhịn xuống lau miệng thản nhiên nói, "Tôi phải đi làm."

Nói xong, Cố Tiểu Ngải nhanh nhẹn từ trên giường đứng lên, vội vàng mặc áo ngủ rộng thùng thình vào, sợ hắn sáng tinh mơ lại nổi lên thú tính, cô hôm nay còn phải đi làm.

"Nói trắng ra bất quá là trách nhiệm, tôi trực tiếp cho cô tiền, từ chức ở tòa soạn báo đi." Lệ Tước Phong trở mình, ngồi dựa lưng vào gối, thoáng bất mãn nhìn chằm chằm bóng lưng cô đang mặc quần áo.

Từ chức? Lại đột nhiên cầm đống tiền lớn về nhà? Không dọa cậu cô mới là lạ.

"Tôi không có cách nào bỏ cậu tôi." Nói xong, Cố Tiểu Ngải nhanh như chớp chạy vào phòng tắm dùng bàn chải đánh răng duy nhất liều mạng đánh răng, hận không thể đem toàn bộ hương vị lưu lại của Lệ Tước Phong loại bỏ hết đi.

Đến khi máu chảy ra, tắm vòi sen lột một tầng da, trong miệng cô, trên người cô còn tràn đầy hơi thở của hắn. . . . . .

Giống như không thể loại bỏ được.

Trừ bỏ tâm ra, thân thể của cô đã hoàn toàn bị Lệ Tước Phong chiếm cứ.

Nhìn chính mình trong gương, tóc dài có chút hỗn loạn, mặt mày sạch sẽ kèm vài phần mỏi mệt, lại mang theo vài phần biếng nhác, đôi môi sưng phù. Trên cổ, mặt một dấu hôn rõ ràng, cô bây giờ là cái dạng phụ nữ gì đây.
Bình Luận (0)
Comment