Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 244

Cố Tiểu Ngải cúi đầu xuống nhìn hắn trong cửa kính xe, chỉ thấy Lệ Tước Phong cầm một cái túi bằng giấy giơ giơ lên ở trước mặt cô.

Cố Tiểu Ngải liếc mắt nhìn đảo qua một cái, không thấy rõ ràng cụ thể được gì, nhưng mấy chữ "Tòa án cấp cao ở C thị” thì cô vẫn thấy được  ......

Hồ sơ của toà án cấp cao?!

"Anh......"

"Muốn biết thời gian mở phiên toà thì đi ăn cơm với tôi." Lệ Tước Phong bỏ túi giấy lại, môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng gợi lên, mang theo ý uy hiếp, điệu bộ cao cao tại thượng.

Ăn cơm?!

Hắn chỉ đơn giản là muốn cô đi ăn cơm với hắn như vậy thôi sao?

Hiện tại, phụ nữ bên cạnh hắn không dẫn hắn đi ăn cơm sao?

"Tôi muốn biết thời gian mở phiên toà thì đi đến tòa án là được rồi."

Cố Tiểu Ngải rõ ràng có ý không muốn nhìn thấy hắn, hồ nghi nhìn hắn, có chút cẩn thận nói, chuẩn bị rời đi.

Không nên liên quan đến cái tên này...... Nhất định phải phòng bị.

"Cô nghĩ tòa án hiện nay làm việc hiệu suất cao bao nhiêu?" Lệ Tước Phong không có phát giận, chỉ trào phúng nở nụ cười một tiếng, "Cô nghĩ đi đến tòa án sẽ có hồ sơ cho cô sao?!"

Cố Tiểu Ngải nhất thời dừng bước.

Là hắn làm cho tòa án tiếp nhận hồ sơ nhanh như vậy sao?

"Vì sao lại giúp tôi?" Cố Tiểu Ngải hỏi, hắn đeo mắt kính ngăn cách tầm mắt của cô, làm cho đáy lòng cô xẹt qua một loại cảm giác khác thường.

"Cô cứ nói đi?" Lệ Tước Phong hỏi lại.

"Lệ Tước Phong, chúng ta đã không còn khả năng quay lại nữa, tôi sẽ không trở lại bên cạnh anh nữa." Cố Tiểu Ngải rất muốn trực tiếp nói cho hắn biết, cô cùng Sở Thế Tu muốn kết hôn......

Cho nên, hai người bọn họ không còn khả năng quay lại như trước đây nữa.

Cô cũng không muốn trở lại nữa, cái loại quan hệ âm u này sẽ làm cô không thở nổi.

Lệ Tước Phong hỉ nộ vô thường, hiện tại nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, nếu cô nói mình muốn kết hôn, cô rất sợ giây tiếp theo hắn sẽ tính sổ......

......

Lại là một câu nói kia.

Cô lấy không ra một câu mới mẻ nào nữa à.

Hắn đã nghe những lời này muốn đầy cái lổ tai luôn rồi.

"Cố Tiểu Ngải, muốn ăn cái gì, nhà hàng Pháp? Italy? hay Trung Quốc?" Lệ Tước Phong làm bộ dạng như không nghe cô nói cải gì vậy, cho cô vài loại thực đơn lựa chọn, cuối cùng lại tà khí nói, "Hoặc là...... tôi?"

"......"

Cố Tiểu Ngải không nói gì đứng tại chỗ, nhất thời cảm thấy một cái đầu biến thành hai cái đầu vậy.

Cô cùng Lệ Tước Phong vĩnh viễn giống như không thể đứng cùng một chỗ nói chuyện được.

Luôn luôn là cô nói chuyện của cô, hắn nói chuyện của hắn......

"Anh muốn tìm người đi ăn cơm đúng không? Tôi sẽ gọi điện thoại cho A Tu, gọi anh ấy qua đây." Cố Tiểu Ngải làm bộ muốn gọi điện thoại.

"Nếu cô không sợ tôi đánh chết hắn." Lệ Tước Phong khinh thường nói.

Ánh mắt sau đôi kính dường như đã muốn bùng lửa giận......

Chết tiệt.

Đây đã là toàn bộ những lời nói khách sáo, dịu dàng nhất mà hắn có thể nói rồi. Hắn không đem cô trực tiếp xách đến nhà ăn, cô còn dám cùng hắn được một tấc lại muốn tiến một thước?

Gọi Sở Thế Tu tới làm cái gì? Tuyên bố hôn sự sao?

Cô nghĩ là cô cùng hắn ta có thể kết hôn được sao?

Hắn - Lệ Tước Phong sẽ để cho cô gả cho một người đàn ông khác sao?! Ngây thơ!

"......"

Cố Tiểu Ngải không có đôi co nữa, mở cửa xe ngồi vào, "Đi thôi, ăn cơm Trung Quốc."

"Ai bảo cô lên xe? Cút......" Lệ Tước Phong theo bản năng gầm nhẹ, một từ "Cút" dừng lại bên miệng, giọng điệu có chút cứng ngắc lại dịu dàng xuống, "Xuống xe."

"......"

Cố Tiểu Ngải thấy kỳ lạ trừng mắt hắn, không phải muốn đi ăn cơm sao?

Hắn rốt cuộc muốn chơi cái trò gì nữa đây?

Đẩy cửa ra, Cố Tiểu Ngải bước đi xuống, nhắc nhở chính mình không nên tức giận, trăm ngàn lần không nên tức giận...... Cùng Lệ Tước Phong cãi nhau sẽ khiến mọi người vây lại xem, đây là ở trong khu chung cư.

"Phanh ——"

Lệ Tước Phong cũng xuống xe, quay đầu nhìn về phía cô, "Đi."

"Đi đâu?"

"Ăn cơm!"

"......" Cố Tiểu Ngải không nói gì nhìn hắn, "Anh muốn ăn ở nhà ăn khu này à?"

"Không phải."

"Vậy tại sao lại xuống xe?"

"Ây...... kêu cô đi thì cứ đi đi!" Lệ Tước Phong gượng gạo mà nghẹn cả họng, môi mỏng khêu gợi khẽ nâng lên.

"......"

Lệ Tước Phong hôm nay bị làm sao vậy?

Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ nhìn hắn, quay đầu đi ra ngoài khu chung cư, Lệ Tước Phong đi lên, một phát bắt được tay cô, mang theo vẻ mãnh liệt bá đạo, có mãnh liệt lại có cả dục vọng.

Cố Tiểu Ngải cuống quít bỏ tay ra, mang theo một chút đề phòng, "Tôi đi trở về, tôi không muốn tố cáo các cô ấy nữa."

Cho dù là chỉ bị Lệ Tước Phong dắt tay đi, Cố Tiểu Ngải đều đã cảm thấy đặc biệt khẩn trương.

Cô cùng Sở Thế Tu sắp kết hôn, cô không thể có hành động gì với người khác được.

Còn chưa đi được vài bước, cánh tay của cô liền bị Lệ Tước Phong hung hăng kéo tới, làm cho cánh tay của cô đều đau cả lên......

"Cố Tiểu Ngải, đừng lôn xộn nữa! Cô......" một tay Lệ Tước Phong kéo cô, một tay hận không thể đánh trên mặt cô, rống to trừng mắt cô.

Bế tắc nghiêm mặt một hồi lâu......

Tay cứng ngắc bỏ xuống, cố gắng nói nhẹ nhàng, "Ăn cơm thôi! Tôi không chạm vào cô nữa!"

Nói xong, tay hắn buông lỏng tay cô ra.

"......"

Cố Tiểu Ngải nháy mắt mấy cái, khiếp sợ nhìn hắn.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng, đeo mắt kính cách tầm mắt hai người, làm cho cô không thấy rõ lắm hắn bây giờ là có cảm xúc gì......

Người nọ là Lệ Tước Phong thật không?!

Hắn lại còn nói không chạm vào cô?! Cô có nghe lầm hay không?

Lời của hắn hẳn phải là —— không theo tôi đi ăn cơm, tôi lập tức cường gian cô!

Cố Tiểu Ngải đối mặt với Lệ Tước Phong như vậy không quen lắm, Lệ Tước Phong đã không còn kiên nhẫn gầm nhẹ, "Đi!"

"......"

Cố Tiểu Ngải cảm thấy đầu óc của mình hiện tại nhất định là bị ảo giác rồi......

Đi vài bước, Lệ Tước Phong thực phép tắc chỉ đi ở bên cạnh cô, ngay cả tới gần cô cũng không có......

Hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao?

"Cố Tiểu Ngải, tại sao hôm nay cô lại mang giày da?!" Lệ Tước Phong cúi mắt xuống nhìn giày da trên chân cô, lạnh lùng gầm nhẹ nói.

"......"

Cố Tiểu Ngải cúi đầu theo nhìn giay của mình, thực vừa chân, không khỏi buồn bực hỏi, "Mang giày da thì làm sao?"

"Không có gì."

Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, giọng rầu rĩ.

"......" Cố Tiểu Ngải nhéo nhéo mặt mình, người này có thực là Lệ Tước Phong không? Cô có phải bị ảo giác hay không?!

Đi ra khu chung cư, Cố Tiểu Ngải nhịn không được mở miệng hỏi, "Anh muốn đi đâu ăn cơm?"

"Vân phố." Lệ Tước Phong nói rõ ràng lưu loát.

......

Hôm nay, Cố Tiểu Ngải cảm thấy tâm tình của mình nhất định là hết chỗ nói rồi.

Vân phố cách khu cô ở rất xa, hắn làm sao lại không đi Lamborghini? Thật là kỳ lạ......

Cố Tiểu Ngải đứng ở bên đường chờ xe taxi, một chiếc xe buýt từ trước mặt cô chạy nhanh qua rồi dừng lại.

"Cố Tiểu Ngải, lại đây!"

Cố Tiểu Ngải không kịp phản ứng, Lệ Tước Phong kéo cô tới, đẩy cô lên xe buýt, che chở bên người cô, làm cho cô đi lên......

"Anh đang làm cái gì?!" Cố Tiểu Ngải thấy lạ lùng nên hỏi.

Những người đang xếp hàng phía sau lập tức bất mãn kêu lên, "Này, chen ngang như vậy cũng được sao, làm ơn trả tiền rồi lên nhanh đi?!"

"Thật là, bộ dạng người không giống người, đi xe công cộng còn chen ngang!"

"Hiện tại lại khinh thường người như vậy...... tương lai của Trung Quốc a......"

"Tố chất của người trẻ tuổi càng ngày càng kém...... Nhìn xem bộ dạng kìa......"

......

Lệ Tước Phong lập tức quay đầu trừng qua, không chút khách khí quát, "Kêu cái gì mà kêu? Không lên xe thì đều cút cho tôi!"

......

Oh, my god!

Cố Tiểu Ngải nhất thời rất muốn tìm chỗ chui vào trốn, vội vàng cúi đầu chạy nhanh kéo Lệ Tước Phong đến chỗ ngồi ngồi xuống, lấy tay che khuất mặt, sau khi lên xe lại nghe mọi người bàn tán về bọn họ, ánh mắt hèn mọn đảo qua đảo lại trên người bọn họ  .....

Xấu hổ vô cùng......

Hôm nay, Lệ Tước Phong ăn trúng cái gì phải không?!

"Lệ Tước Phong, anh muốn làm cái gì?!" Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt không thể tưởng tượng, có Lamborghini không đi lại đi xe buýt? Đầu hắn có phải bị heo đá rồi hay không?

"Cô dám quản lý tôi!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không biết là dọa người.

"Chen ngang thật là chuyện không lễ phép, không đạo đức, không tố chất." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng lại chính nghĩa nghiêm mặt nói.

"Tôi ngồi xe buýt đều là vì chen lấn, xếp hàng cùng một đám người hôi nách đứng ở nơi đó, thịt thiếp thịt lúc ẩn lúc hiện......" Lệ Tước Phong liếc mắt cô một cái.

"......" Cố Tiểu Ngải bị hắn hình dung biến thành phát lạnh, hắn nghĩ đi xe buýt còn cảnh chen lấn sao? Dừng một chút, Cố Tiểu Ngải vẫn là nói, "Hiện tại, còn rất ít người chen ngang, đây là tố chất cơ bản......"

"Cô đang giáo huấn tôi sao?!" Lệ Tước Phong tức giận nhíu mi lại, giọng nói lạnh lùng, tay lấy mắt kính xuống.

Cố Tiểu Ngải sửng sốt.

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hiện lên mấy sợi tơ máu, có vẻ thực tiều tụy mỏi mệt......

"Anh......" Cố Tiểu Ngải há mồm muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng không hỏi được, chỉ nói, "Anh nghĩ như thế nào lại ngồi xe buýt?"

"Muốn ngồi an vị."

Lệ Tước Phong từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, chuyển mắt nhìn về ngã tư đường phía ngoài cửa sổ.

Cái gì mà 5 lưu ý theo đuổi con gái chứ?!

Xe công công lại không có chen lấn, có cái gì để che chở...... Hiện tại, trên mạng đều không cập nhật!

"Vậy anh muốn đi đâu?"

Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ hỏi, chỉ có đại thiếu gia như hắn nhất thời có ý nghĩ nông nổi thôi, làm ra vẻ Lamborghini không ngồi lại ngồi xe buýt...... Để nhớ lại cuộc sống vô cùng gian khổ của hắn sao?!

"Đi Vân phố."

"......" Cố Tiểu Ngải nháy mắt có loại cảm giác muốn khóc, không có ý thức lấy tây đập lên cánh tay Lệ Tước Phong, khó mà tin được, "Lệ Tước Phong, trước khi anh muốn ngồi xe buýt cũng nên tìm hiểu một chút chứ?"

Tuyến xe buýt này căn bản không phải đi tới Vân phố!

Hơn nữa còn là ngược hướng!

Hiện tại, cho dù xuống xe đi chăng nữa, muốn đi tới Vân phố phải đi tới hai chuyến xe buýt!

Lệ Tước Phong bị cô châm chọc cũng không còn tức giận, sắc mặt nặng nề, cúi đầu nhìn về cánh tay cô đang vỗ vỗ lên cánh tay hắn, tay dài trắng nõn...... tay rất đẹp.

Mắt Lệ Tước Phong cực kỳ thâm u.

Nhận thấy được tầm mắt của hắn, Cố Tiểu Ngải giật mình, buông tay của mình xuống, không nói gì thêm.

Đột nhiên không khí liền trở nên quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment