Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 265

"Có lẽ những người trẻ tuổi như các người cũng không biết, năm xưa ở trên thương trường có một cách nói như vầy, Cố - Sở song hùng."

Cố Tân như là đang kể chuyện xưa, làm cho người phía dưới đều tập trung nghe, "Chỉ là cho đến bây giờ, Sở chủ tịch - Sở Thiên Minh vẫn oai hùng như xưa, còn tôi đã biến thành kẻ vô tích sự rồi."

"Ha ha......"

Phía dưới có người nghe nói như thế phát ra tiếng cười, có nhiều người buồn bực, Cố Tân hiển nhiên không phải nói chuyện đùa.

Sở Thế Tu đã nhận ra bất thường, nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, "Chú Cố, ông ấy......"

......

"Tình bạn của tôi và Sở chủ tịch tốt lắm, người hai nhà cũng thường lui tới, hai đứa con cũng sinh cùng một năm, vì thế từ nhỏ đã cho hai đứa đính ước rồi."

Cố Tân đứng ở trước sân khấu nói đâu vào đấy, "Cho đến khi tôi bị bỏ tù, tình bạn hai nhà Cố, Sở cũng trở nên phai nhạt. Chuyện này vốn nên vì hai đứa nhỏ tôi vĩnh viễn cũng không nên nói ra."

......

Tiếng nói vừa dứt, Cố Tân cố ý tạm dừng một chút, để lại một không gian đầy tưởng tượng.

Tất cả truyền thông vừa nghe xong đều dự đoán, lập tức từ trong các góc sáng sủa cầm máy quay xông lên phía trước, vọt tới trước sân khấu ra sức quay phim chụp hình Cố Tân.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Có phải có chuyện lớn gì muốn tuyên bố hay không?! Ngày cưới của Sở công tử đã định rồi sao?!"

"Có phải ông có liên quan đến chuyện công kích hai nhà Sở, Lương hay không?"

"Có phải năm xưa ông bị bỏ tù là có ẩn tình gì khác hay không?!"

......

Các phóng viên liên tục truy hỏi, hôm nay thật sự là không uổng công rồi, xem ra có bất ngờ lớn.

Lúc trước Cố Tân đã đi thăm dò các tiết mục, đã có sự hiểu biết nhất định về truyền thông.

Trông thấy áp lực bên dưới, Sở Thiên Minh mặt mày căng thẳng đi qua, dời Microphone nhắm ngay chính mình, "Thật ngại, các vị truyền thông bằng hữu, hôm nay là ngày vui khánh thành của Sở thị, không quan hệ chuyện tình cảm, tạm thời không nói chuyện này nữa, xin mọi người thứ lỗi."

"Cố tiên sinh mời nói một chút đi."

"Cố tiên sinh, rốt cuộc có chuyện gì?"

"Tại sao ông công kích Sở gia, lại gả con gái cho Sở gia?"

......

Các phóng viên hoàn toàn không chịu buông tha.

Cố Tân chuyển mắt nhìn về phía Sở Thiên Minh, ánh mắt hai người đàn ông trung niên như bắn lửa điện......

Sau một lúc lâu, Cố Tân một lần nữa đem Microphone nhắm ngay chính mình, lời lẽ đanh thép nói, "Hôm nay nếu tôi đã đứng ở chỗ này, đương nhiên sẽ nói ra. Tôi mãnh liệt phản đối Cố Tiểu Ngải gả cho Sở Thế Tu!"

......

Tôi mãnh liệt phản đối Cố Tiểu Ngải gả cho Sở Thế Tu!

......

Toàn bộ người phía dưới đều ồ lên, đèn truyền thông loang loáng càng thêm kịch liệt.

"Chú Cố rốt cuộc làm sao vậy?" Sở Thế Tu khó hiểu nhìn về phía Cố Tiểu Ngải, thấy trên mặt cô tái nhợt, "Ngải Ngải?"

Cố Tiểu Ngải không trả lời anh, chỉ đứng như vậy.

Sở Thế Tu đi thẳng lên phía trước, đi nhanh hướng sân khấu, lúc này Cố Tiểu Ngải mới có phản ứng, bước lên phía trước nắm lấy tay anh, "A Tu, chúng ta đi trước đi."

Ba ở trước mặt mọi người từ hôn, truyền thông nhất định sẽ hỏi cô......

Cô nên nói như thế nào?

Đột nhiên biết chân tướng năm đó, cô không biết cô cùng Sở Thế Tu còn có thể tiếp tục nữa không, mà từ chối Sở Thế Tu, cô làm không được......

Bất cứ như thế nào, cô không muốn Sở Thế Tu bị tổn thương.

Cố Tiểu Ngải kéo mạnh tay Sở Thế Tu đi ra ngoài, dùng hết khí lực, còn chưa đi tới cửa, giọng nói Cố Tân trách cứ từ phía sau truyền đến ——

"Tôi phản đối không phải tôi là một người cha ích kỷ, mà là hai người bọn họ căn bản không thể kết hợp được, tất cả chuyện này đều là do Sở Thiên Minh tạo nghiệt, Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải mặc dù là khác họ, nhưng bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——" 

Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——

Bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ ——

Cố Tiểu Ngải nháy mắt ngây người, tay đang kéo Sở Thế Tu lập tức rơi xuống......

Ba lại đang nói cái gì vậy?! Cái gì gọi là anh em cùng cha khác mẹ?! Cái gì gọi là anh em...... Cô không có anh em, cô là con gái một......

"Phanh ——"

Cửa lớn của hội trường bị đẩy ra làm ngã một đám vệ sĩ, Lệ Tước Phong được vệ sĩ bảo vệ đi đến, liếc mắt một cái liền thấy Cố Tiểu Ngải đã muốn ngây ngốc.

Hắn vẫn chưa kịp ngăn cản.

"Chú Cố, ông ấy đang nói cái gì?!" Sở Thế Tu không dám tin hỏi lại, nhìn lại hướng sân khấu.

Anh em cùng cha khác mẹ? Anh cùng Ngải Ngải? Điều này sao có thể......

Chú Cố đang nói cái gì vậy?

Tất cả truyền thông đều hưng phấn lên, ra sức chụp ảnh.

Chuyện lớn rồi......

Chuyện này có thể mất cả nửa năm mức tiêu thụ rồi!

"Ông nói hươu nói vượn cái gì vậy?!" Sở Thiên Minh đứng ở một bên kích động hô to, vội vàng xoay người thề thốt phủ nhận với truyền thông, "Tuyệt đối không có việc này, tôi Sở mỗ có một gia đình ấm áp rất mỹ mãn, tôi cùng vợ rất yêu nhau, tôi tuyệt đối không phản bội bà ấy."

......

Đèn loang loáng lại một trận liên tiếp sáng lên.

"Tôi còn có một thứ này." Cố Tân không nhanh không chậm cởi bỏ áo khoác trên người ra, từ trong lòng ngực lấy ra một phần văn kiện, để lên máy chiếu trước mặt, từng chữ từng chữ nói, "Cái này là báo cáo kiểm tra DNA của Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải."

"DNA?" Sở Thiên Minh kinh ngạc nhìn ông.

"Nếu Sở Thiên Minh vẫn khăng khăng mình trong sạch thì cùng Cố Tiểu Ngải làm giám định cha con đi." Cố Tân nói chuyện chuẩn xác.

Sở Thiên Minh kinh ngạc đến ngây người nhìn Cố Tân, trong lúc nhất thời nhưng lại không nói nên lời.

Đưa báo cáo kiểm tra DNA ra, không ai phân biệt được thật giả.

Thật giả cũng không quan trọng, quan trọng chính là việc này rất mãnh liệt, các phóng viên chỉ để ý đến quay phim chụp ảnh cùng đặt câu hỏi.

"Sở phu nhân, Sở phu nhân, bà có biết chồng bà ở bên ngoài ăn vụng không? Lại còn có một đứa con gái lớn như vậy nữa?"

"Sở phu nhân, xin mời nói hai câu đi."

"Sở phu nhân......"

Các ngọn đèn của truyền thông lập tức chiếu đến trên người Sở phu nhân mặc sườn xám xinh đẹp.

Sở Thiên Minh không có bác bỏ.

Sở phu nhân nghiêm mặt đi đến trước mặt Sở Thiên Minh, đưa tay lên cho ông ta một cái tát, "Sở Thiên Minh, hóa ra lúc tôi mang thai A Tu, ông lại đi dụ dỗ bà ấy, ông thực làm tôi thất vọng!"

Bị chính vợ mình cho một cái tát trước mặt mọi người, Sở Thiên Minh lạnh lùng hạ giọng nói, "...... Bà hồ đồ cái gì?! Còn sợ cục diện không đủ loạn sao?"

Sở Thiên Minh biết sự tình lần này đã náo loạn lớn rồi, căn bản không thu trở lại được, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.
Bình Luận (0)
Comment