Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 274

"Lệ Tước Phong, tôi muốn đi ra ngoài tìm việc." Sau một lúc lâu, Cố Tiểu Ngải lại một lần nữa nói muốn rời đi Lệ gia, cô không muốn để mình yên tĩnh......

"Không được." Lệ Tước Phong không chút nghĩ ngợi liền phủ quyết.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, đáy mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút hối hận, mẹ nó, không thể dùng loại giọng điệu nặng nề này được.

Phải quan tâm...... phải yêu thương......

Được rồi!

"Vậy anh có thể xem giúp tôi mấy câu chỗ này được hay không? Tôi xem không hiểu." Cố Tiểu Ngải không phát giác dị thường của hắn, dựng thẳng quyển tiểu thuyết tiếng Anh trong tay lên hỏi.

Trông cô ấy cũng không khác người bình thường một chút nào.

Nhưng bác sĩ tâm lí lại cố tình đưa ra kết luận rằng cô ấy cố gắng đè nnens bản thân, chỉ có phát tiết ra mới có thể bình thường.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, bỗng dưng tiến lên đoạt quyển tiểu thuyết trong tay cô quăng đến một bên, "Đừng xem nữa."

Không cho phép cô rời đi cũng không cho phép cô đọc sách......

Vậy cô ở Lệ gia làm cái gì?

Đúng rồi, cô có thể đi đến phòng xem phim......

Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ngải liền muốn rời đi, mới ra tới cửa, cánh tay liền bị Lệ Tước Phong nắm lấy.

Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn về phía mặt hung ác nham hiểm của hắn, chỉ nghe giọng Lệ Tước Phong lạnh lùng vang lên ở bên tai cô, "Tôi dẫn cô đi chơi trò làm vườn."

Chơi trò làm vườn?

Lệ Tước Phong dẫn cô đi chơi trò làm vườn? Cô có nghe lầm hay không đây?

"Đi thôi."

Không cho cô từ chối, Lệ Tước Phong kéo tay cô liền đi ra ngoài, ở phòng thay quần áo chọn cho cô bộ trang phục dễ vận động và thoải mái, "Đi thay đi."

Cố Tiểu Ngải thản nhiên nhìn Lệ Tước Phong một cái, không có dị nghị thay một bộ trang phục thể thao màu trắng, size ở phòng thay quần áo đều là size của cô, Lệ Tước Phong không có dọn dẹp nơi này sao?

Cô cũng đã đi rồi...... nhưng phòng thay quần áo còn giữ lại......

Cố Tiểu Ngải đổi quần áo xong đi ra thì thấy Lệ Tước Phong mặc một bộ thể thao màu xám đứng ở cửa.

Mất vài phần thô bạo, bá đạo, cuồng vọng trên người. Ánh mặt trời chiếu lên trên người Lệ Tước Phong làm cho hắn có vẻ đặc biệt tuổi trẻ, thậm chí hiện ra vài phần tính trẻ con.

Bộ trang phục thể thao của hai người đều là loại cực phẩm của E.S, sản xuất ra để đáp ứng nhu cầu của tình nhân.

Lệ Tước Phong......

Tình nhân......

Mắt Cố Tiểu Ngải chợt ảm đạm, không nói gì.

Bộ trang phục thể thao màu trắng thực xứng với gương mặt trắng trong thuần khiết, làm cho Cố Tiểu Ngải tăng thêm vài phần phấn chấn tinh thần.

Lệ Tước Phong vừa lòng gợi môi lên, tiến lên thay cô sửa lại một chút tóc dài, kéo tay cô đi ra ngoài, "Chúng ta đi thôi."

Ngồi trên xe Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong lái xe thể thao rời đi khỏi Lệ gia, Cố Tiểu Ngải nhìn phong cảnh Thủy Thiển Loan lui dần, thản nhiên lên tiếng hỏi, "Hôm nay anh không cần đi làm sao?"

"Tôi dẫn cô đi chơi trò làm vườn, không cần đi làm." Lệ Tước Phong thuận miệng nói.

Cô mắc chứng trầm uất, hắn còn có tâm tình gì mà đi làm.

Vì dẫn cô đi chơi trò làm vườn mà không đi làm cũng được sao?

Cố Tiểu Ngải xẹt qua một chút không được tự nhiên, đối mặt với Lệ Tước Phong như vậy, cô không biết làm thế nào cả.

Cô thầm muốn một mình bận rộn, làm chuyện của mình...... Không muốn quấy rầy bất luận kẻ nào, bao gồm cả Lệ Tước Phong.

"Vì sao lại dẫn tôi đi chơi trò làm vườn?" Cố Tiểu Ngải hỏi, cô không tưởng tượng ra được bộ dáng Lệ Tước Phong làm vườn......

"Tôi thích." Lệ Tước Phong từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, biểu lộ ra điệu bộ không vui.

"À." Cố Tiểu Ngải không có hỏi nhiều.

"Một chút cô phải chơi cho thật vui vẻ cho tôi, không được mày chau mặt ủ nữa."

"......" Cái này còn có thể bắt buộc sao? Cố Tiểu Ngải nhìn đường ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ, "Tôi không có mày chau mặt ủ đâu."

Cô thấy bộ dáng mình trong gương, thực bình tĩnh thực lạnh nhạt, nào có vẻ mặt đau khổ......

Cô tốt lắm.

Vì sao lại cảm thấy cô không bình thường như vậy chứ?

"Cô không cười chính là mày chau mặt ủ rồi!" Lệ Tước Phong bá đạo nói.

"Có phải tôi nở nụ cười thì anh sẽ cho tôi đi tìm việc đúng không?"

"Cô thử cười một cái tôi xem." Mắt Lệ Tước Phong tối tăm ung dung liếc mắt cô một cái.

"......" Cố Tiểu Ngải ráng sức cong môi, muốn gợi lên khóe môi lại lộ ra một nụ cười rất khó coi cho hắn xem.

Đèn đỏ sáng lên, Lệ Tước Phong dừng xe lại.

Ở tầng dưới khu mua sắm của Sở thị có rất nhiều gian hàng, trước kia đông như trẩy hội còn bây giờ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Một khu mua sắm lớn như vậy nhưng số người ra vào có thể đếm được trên đầu ngón tay......

Không cần nghĩ cũng biết, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi Sở thị gặp các loại đả kích, bây giờ danh dự đã muốn rơi xuống thấp nhất rồi.

Màn hình tivi lớn trên khu mua sắm truyền phát tin tức Sở Thế Tu đang được một đài truyền hình duy nhất phỏng vấn, nhìn qua anh tiều tụy rất nhiều, hốc mắt có chút phiếm hồng.

"Tôi không tin chúng tôi là anh em, Ngải Ngải, chúng ta đi làm kiểm tra DNA một lần đi, anh sẽ ở Dreamhouse chờ em." Sở Thế Tu nói như thế trên màn ảnh.

......

Tôi không tin chúng tôi là anh em......

......

Bên môi Cố Tiểu Ngải không tươi cười được nữa, dại ra nhìn Sở Thế Tu trên màn hình lớn......

Bỗng dưng, trước mắt tối sầm.

Một cái tay lớn che kín ánh mắt của cô, Cố Tiểu Ngải đang muốn đẩy ra, vành tai bị bao phủ bởi hơi thở của Lệ Tước Phong, lưỡi hắn mềm mại mà có kỹ xảo, đột nhiên hôn bất thình lình như vậy khiến cô giật mình.

Trong đầu nhất thời trống rỗng, không thể nghĩ được cái gì khác.

"Cố Tiểu Ngải, không được phép nhìn nữa!" Tiếng nói Lệ Tước Phong bá đạo cuồng vọng lại khêu gợi vang lên ở bên tai cô.

Một lát, Lệ Tước Phong mới chậm rãi buông tay che mắt cô ra, Cố Tiểu Ngải theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên màn hình tivi đã chuyển sang quảng cáo......

Cố Tiểu Ngải rũ mắt xuống, không có nói cái gì cả, thực im lặng......

Lệ Tước Phong nhìn mặt của cô, cô không lên tiếng lại im lặng như vậy làm ngực hắn rất khó chịu.

Cô lại kìm nén bản thân mình.

Trong bảng báo cáo của bác sĩ tâm lý còn viết thế này: làm cho người bệnh mở miệng lựa chọn cơ hội, không được làm chủ mọi chuyện thay cô ấy, nhất định phải xem cô ấy thích cái gì, chán ghét cái gì. Có đôi khi gặp phải chuyện không hay thì đối mặt so với trốn tránh đối với người bệnh cũng có ích hơn.

Đối mặt......

Cho cô ấy đi đối mặt với Sở Thế Tu?

Hắn ngu xuẩn sao? Hắn không cần chơi lớn như vậy!

Đèn xanh đã sáng lên, xe thể thao lại vẫn đứng ở tại chỗ, Lệ Tước Phong không có  dấu hiệu lái xe đi, tuy rằng Cố Tiểu Ngải thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi.

Thật lâu, Lệ Tước Phong đột nhiên thanh âm thực cứng ngắc nói, "Cô muốn đi gặp hắn không?!"

Đi gặp hắn?

Hắn lại thỏa hiệp rồi! Đối với Cố Tiểu Ngải, hắn thỏa hiệp một lần lại một lần, hắn điên rồi!

"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải hiển nhiên không hiểu được ý tứ của hắn.

"Sở Thế Tu!" Giọng điệu Lệ Tước Phong thật sự cứng ngắc, dường như tức giận, sắc mặt thực thối, "Hắn không phải bảo cô đi Dreamhouse cái gì đó sao?! Cô có muốn đi gặp hắn không?!"

......

Mặt trời mọc từ hướng Tây sao?

Lệ Tước Phong cho cô đi gặp Sở Thế Tu?!

Cố Tiểu Ngải không nói gì, giọng điệu Lệ Tước Phong liền tệ hơn, thấp giọng quát, "Thế nào?! Có đi hay là không?!"

Cho cô lựa chọn sao?

Lệ Tước Phong cho cô lựa chọn?!

"Lệ Tước Phong, anh thử tôi hả?" Có phải chờ sau khi cô nói một từ đi, hắn lập tức đánh cô đúng không?

"Cô muốn đi tôi lập tức đưa cô đi!" Giọng điệu Lệ Tước Phong đã xấu lắm rồi, hắn khó cho cô tự chủ lựa chọn quyền lợi, cô còn dám nghi ngờ hắn!

Lệ Tước Phong thoạt nhìn không giống như là đang thử......

Thật sự đưa cô đi sao?

Đưa cô đi gặp Sở Thế Tu?!

Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, "Không đi."

Có phải là anh em ruột hay không thì thế nào, cô ngay cả ba cũng bị mất...... Ba ruột của cô nếu thật là Sở Thiên Minh...... vậy cô cùng Sở Thế Tu nên làm cái gì bây giờ? Cô kiểu gì cũng không muốn đi......

Nghe được đáp án của cô, khóe môi Lệ Tước Phong lập tức đắc ý gợi lên, mắt đang tối đen ngấn ý cười.

Đây cũng không phải là hắn thay cô quyết định, là chính cô không đi nha......

Tâm tình Lệ Tước Phong nhất thời tốt lên, ôm chầm vai của cô, hôn mạnh lên trán cô một cái, "Ngoan cô gái."
Bình Luận (0)
Comment