Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 315

Đến bệnh viện, Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi vào, đây là bệnh viện tư nhân tốt nhất ở C thị, các phụ nữ có thai đều là phu nhân của nhân vật nổi tiếng, một người phía sau còn có vài trợ lý đi theo......

Lệ Tước Phong là một người không thích chờ đợi, bác sĩ phụ khoa chuyên nghiệp và dụng cụ y khoa tiên tiến đã sớm được chuẩn bị để phục vụ bọn họ.

Đã làm một loạt kiểm tra xong, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong ngồi ở trong phòng làm việc của bác sĩ chờ đợi kết quả, Lệ Tước Phong có chút không kiên nhẫn nhìn đồng hồ trên cổ tay.

Cố Tiểu Ngải thấy thế khó hiểu hỏi, "Anh có việc gấp sao?"

Không phải hắn đã nói rảnh mới dẫn cô đến đây sao?

"Không có, đang đợi một tư liệu báo cáo điều tra thôi." Tiếng nói Lệ Tước Phong trầm thấp, theo thói quen dùng tay kéo cô vào trong lòng.

"Báo cáo điều tra?"

Lệ Tước Phong trầm mặc, khàn khàn nói, "Về Linh Mộc."

"Điều tra Linh Mộc sao?" Cố Tiểu Ngải ngạc nhiên, làm sao có thể đột nhiên đi điều tra Linh Mộc Nại Nại chứ?

Giữa hắn cùng Linh Mộc Nại Nại...... còn có liên quan gì sao?

"Tôi hoài nghi cô ta không chỉ là thiên kim của đại gia ở Nhật Bản, mà còn có bối cảnh khác nữa." Lệ Tước Phong ôm sát cô, ở bên tai cô mang theo giọng điệu bá đạo nhắc nhở nói, "Về sau cô đừng thân cận quá với người phụ nữ Linh Mộc kia."

......

Lời này nghe qua là lạ như thế nào đó.

Cố Tiểu Ngải nở nụ cười một tiếng, nhìn hắn nói, "Lời này hẳn là tôi nên nói với anh mới đúng chứ?"

Cô mới cần đề phòng Linh Mộc Nại Nại tìm hắn, tại sao lại biến thành hắn đề phòng Linh Mộc Nại Nại tìm cô?

Thực nghĩ Linh Mộc Nại Nại là Les, yêu cô sao?

Linh Mộc cố chấp với Lệ Tước Phong...... cũng là vượt quá tưởng tượng của cô, Lệ Tước Phong đã đối xử với cô ta như vậy mà cô ta còn có thể lớn tiếng nói tôi yêu anh!

"Cô nhớ kỹ lời của tôi là được rồi!" Tiếng nói của Lệ Tước Phong bình tĩnh, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng nghiêm túc cực kỳ, không giống như là đang chọc cô.

Thấy thế, Cố Tiểu Ngải gật gật đầu, từ trong lòng ngực của hắn đứng lên, "Tôi đi toilet."

"Ừ." Lệ Tước Phong gật gật đầu.

Sau khi Cố Tiểu Ngải ở trong toilet đi ra, bỗng nhiên nhớ đến cánh tay trái Lệ Tước Phong vẫn không thể hoạt động tự nhiên, có nên đi tới bác sĩ chuyên môn hỏi một chút hay không?

Nhưng phải đi đến khoa nào đây?

Cố Tiểu Ngải nhìn xung quanh, đi đến một cái bảng hướng dẫn cẩn thận tìm, bỗng nhiên có một giọng khóc sướt mướt truyền đến.

"Anh đừng quan tâm đến tôi! Mấy ngày này tôi phải sống như thế nào? Anh có quan tâm tới tôi hay không?"

Giọng nói thực quen tai.

Cố Tiểu Ngải nghiêng cơ thể nhìn qua, chỉ thấy trước cửa phòng bệnh thứ nhất ở hành lang, một cô gái mặc đồng phục bệnh nhân đứng đưa lưng về phía cô, đang khóc lóc to tiếng trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông trước mặt cô gái rõ ràng là Sở Thế Tu.

Người con gái kia không cần đoán, nhất định là tin tức bốn phía đưa tin cắt cổ tay tự sát - Lương Noãn Noãn.

Sở Thế Tu bắt lấy cánh tay Lương Noãn Noãn, trên mặt dịu dàng có lo lắng cùng khẩn trương, mày nhíu lại, "Em đừng như vậy, vào phòng bệnh đi. Nếu có phóng viên trà trộn vào, sẽ chụp được ảnh chụp viết đưa tin lung tung đó."

"Anh đi đi! Tôi không cần anh lo cho tôi...... Lúc trước tôi cầu xin anh như thế nào, anh vì Cố Tiểu Ngải quyết tâm vứt bỏ tôi! Bây giờ tôi đã thất vọng từ bỏ rồi, tôi không cần anh lo...... anh còn làm cái gì nữa? Anh đi đi...... Tôi không muốn anh nhìn thấy bộ dáng ma quỷ của tôi!"

Lương Noãn Noãn kích động bỏ tay anh ra, khóc thật sự lớn tiếng.

"Noãn Noãn, anh sẽ không bỏ mặc em đâu." Sở Thế Tu bị Lương Noãn Noãn đẩy ra, lại tiến lên ôm lấy cơ thể của cô ấy, dùng tay trấn an vỗ lưng của cô, "Em đừng như vậy, bác sĩ nói em không thể quá kích động."

"Tôi không cần anh lo......" Lương Noãn Noãn lớn tiếng la hét, khóc lóc kể lể, hai tay đấm vào Sở Thế Tu một lần rồi lại một lần.

Sở Thế Tu chịu đựng đau đớn tùy ý để cô ấy đấm vào, hai tay vẫn ôm cô ấy.

"Anh không phải thương cảm em."

Sở Thế Tu vừa nói xong, cơ thể Lương Noãn Noãn ở trong lòng ngực của anh cứng đờ, không có phản ứng nữa.

Cố Tiểu Ngải đứng ở đàng kia lẳng lặng nhìn, không có phát ra một chút âm thanh nào.

"Nếu em không cắt cổ tay tự sát, nếu em không có gửi tin nhắn trăng trối, anh sẽ đến sao? Trong lòng anh chỉ có Cố Tiểu Ngải thôi! Mặc kệ tôi làm như thế nào...... bắt chước cô ta như thế nào, anh cũng sẽ không để tôi vào mắt......"

Tiếng khóc Lương Noãn Noãn không có lớn nữa, dần dần nhỏ lại, nghẹn ngào mà nức nở.

Sở Thế Tu càng ôm chặt Lương Noãn Noãn trong lòng, một đôi mắt nâu khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì lại không có nói ra......

Bỗng dưng, Sở Thế Tu thấy được Cố Tiểu Ngải đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.

Sở Thế Tu mở to mắt khiếp sợ, nhìn chằm chằm cô, trên tay vẫn còn ôm Lương Noãn Noãn.

Trên mặt Cố Tiểu Ngải không có biểu tình gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Thật lâu, Sở Thế Tu nhìn Cố Tiểu Ngải, chậm rãi mở miệng, một chữ một chữ nói, "Anh cùng cô ấy...... đã không có khả năng rồi. Noãn Noãn, anh sẽ không bỏ mặc em đâu."

"Thế Tu, có phải anh đang gạt em không?" Lương Noãn Noãn nghẹn ngào hỏi.

"Anh không có gạt em."

Sở Thế Tu nhìn Cố Tiểu Ngải nói, Lương Noãn Noãn nghẹn ngào nức nở từ trong lòng ngực của anh ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ của anh.

Sở Thế Tu chần chờ chỉ chốc lát, mắt chậm rãi từ trên người Cố Tiểu Ngải rời đi, cúi đầu hôn môi Lương Noãn Noãn, đôi môi kề sát, hai người hôn nhau cuồng nhiệt.

......

"Sở Thế Tu không sạch sẽ như vậy đâu, tôi dám cam đoan, Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn rất nhanh sẽ tái hợp lại! Hắn sẽ cứu vãn lại được hình tượng, lại còn được lòng cha vợ!"

Lời nói của Lệ Tước Phong vang lên bên tai Cố Tiểu Ngải.

Cố Tiểu Ngải trầm mặc xoay người rời đi, sẽ không, không phải giống Lệ Tước Phong nói đâu......

A Tu là một người thiện lương tốt đẹp, giống như anh nói, giữa hai người đã không có khả năng nữa, tự đi tìm hạnh phúc thì có cái gì không thể chứ?

Làm sao có thể giống Lệ Tước Phong nói như vậy được, tràn ngập âm mưu tâm cơ.

A Tu sẽ không......

Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, ở trong lòng cố gắng thuyết phục chính mình.

*************************

Trở lại phòng làm việc của bác sĩ phụ khoa, Cố Tiểu Ngải đi vào, chỉ thấy Lệ Tước Phong ngồi ở chỗ kia, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, bác sĩ như là bị dọa vậy, co rúm thân mình lại ngồi ở trước bàn làm việc sợ hãi nhìn Lệ Tước Phong.

Trên sàn nhà, một đống đồ bị quăng bừa bãi.

Cố Tiểu Ngải cảm giác được không thích hợp, "Làm sao vậy?"

"Không có! Đi thôi!"

Lệ Tước Phong đập lên bàn, vẻ mặt hung ác nham hiểm, lạnh lùng quát, nắm lấy tay Cố Tiểu Ngải liền đi ra ngoài.

"Tôi còn chưa nghe bác sĩ nói tình trạng của Bảo Bảo mà."

Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn Lệ Tước Phong, muốn rút tay về.

Lệ Tước Phong lại nhanh chóng kéo lấy cô, căn bản không cho cô rút tay ra.

Cố Tiểu Ngải chuyển mắt liếc nhìn tư liệu bị quăng trước mặt bác sĩ, là báo cáo kiểm tra của cô  đúng không? Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một linh cảm không tốt.

Cố Tiểu Ngải dùng hết sức tránh tay Lệ Tước Phong ra, vọt tới trước mặt bác sĩ cầm lấy tư liệu kia, tay khẩn trương có chút run rẩy.

Trên tư liệu có một biểu đồ số liệu, cùng một đống danh từ y học riêng, cô căn bản xem không hiểu......

"Có phải Bảo Bảo có vấn đề gì hay không?" Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm bác sĩ hỏi.

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong nhíu mi, tiến lên bắt lấy tay Cố Tiểu Ngải, Cố Tiểu Ngải không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm bác sĩ khẩn trương hỏi, "Bác sĩ, rốt cuộc là làm sao?"

Lệ Tước Phong hung hăng trừng mắt liếc bác sĩ, trong mắt có phần tàn bạo.

Bác sĩ nơm nớp lo sợ nhìn Cố Tiểu Ngải, còn khẩn trương hơn so với cô nuốt một ngụm nước bọt, có chút cà căm nói, "Cố, Cố tiểu thư...... lúc trước có dấu hiệu sanh non, lại ngừng dùng thuốc tránh thai không lâu đã có thai, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ, bệnh viện chúng tôi đề nghị tốt nhất là không nên giữ lại đứa bé này......"

Sắc mặt Cố Tiểu Ngải trắng nhợt, "Có phải..... Là chỉ đứa nhỏ sẽ bị tật đúng không? Hoặc là chỉ số thông minh không tốt?"

"Có, có khả năng này...... Nhưng khả năng rất nhỏ." Bác sĩ run như cầy sấy nhìn thoáng qua sắc mặt Lệ Tước Phong, thật cẩn thận trả lời.

Cố Tiểu Ngải có chút bối rối cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong cầm tay cô thật chặc, rõ ràng cảm giác được tay cô càng ngày càng lạnh dần.

Lệ Tước Phong mở miệng muốn nói cái gì đó, Cố Tiểu Ngải đã lo lắng hỏi, "Tôi đến làm kiểm tra đúng thời gian, quan tâm đến tình trạng phát triển của Bảo Bảo, hẳn là không có việc gì chứ?"

"Ách......" Bác sĩ chần chờ nhìn về phía Lệ Tước Phong.

Cố Tiểu Ngải kỳ quái nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Vì sao anh phải nhìn anh ta mới trả lời chứ?"

Rốt cuộc sao lại thế này?

Vì sao bác sĩ phải nhìn ánh mắt Lệ Tước Phong trả lời vấn đề?!

"Hắn ta chỉ là lang băm thôi!" Lệ Tước Phong trừng mắt nhìn bác sĩ kia lạnh lùng nói, kéo tay Cố Tiểu Ngải đi ra ngoài, "Tôi sẽ tìm một bác sĩ chuyên nghiệp khác cho cô."

Sắc mặt Cố Tiểu Ngải có chút tái nhợt, bị động theo Lệ Tước Phong rời đi, trước khi ra khỏi cửa, Cố Tiểu Ngải lại hỏi, "Bây giờ tình trạng của Bảo Bảo thế nào?"

"Ách...... Hiện tại tốt lắm, tốt lắm." Bác sĩ đáp, thật cẩn thận nhìn Lệ Tước Phong.

Cố Tiểu Ngải đi theo Lệ Tước Phong ra khỏi bệnh viện, Lệ Tước Phong ôm cô, tiếng nói trầm thấp, "Đừng có đoán mò, tôi sẽ lập tức cho thư ký liên lạc người có uy tín nhất."

Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng cười cười, "Không có việc gì, bác sĩ kia cũng chỉ là đề nghị mà thôi, hơn nữa hiện tại Bảo Bảo tốt lắm."

"Cô rất muốn có đứa nhỏ này sao?" Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô hỏi.

Cố Tiểu Ngải đang tươi cười trở nên có chút tái nhợt, "Hiện tại Bảo Bảo không có vấn đề không phải sao? Anh nghĩ muốn có không? Đây là đứa con đầu tiên của chúng ta mà."

"Ừ." Lệ Tước Phong trầm giọng đáp lời, ôm sát lấy cô.

Ra khỏi bệnh viện, Lệ Tước Phong ôm cô đi tới bên đường, tài xế lái xe đi theo phía sau bọn họ.

Sắc trời dần dần trở tối, càng âm u.

"Trời muốn mưa rồi." Cố Tiểu Ngải nhìn sắc trời dần dần tôi đi, ngẩng đầu nhìn mặt Lệ Tước Phong vẫn hung ác nham hiểm, trong lòng hoang mang rối loạn nói không nên lời......

Có phải Bảo Bảo thực có vấn đề gì hay không?

Lúc trước nữ bác sĩ đã từng nói với cô, dấu hiệu sanh non cùng dùng thuốc tránh thai khẩn cấp ảnh hưởng rất ít...... không có vấn đề gì.

"Lệ Tước Phong......" Cố Tiểu Ngải kéo kéo ống tay áo của hắn, có chút khẩn trương nhìn hắn, "Không phải là anh đang giấu diếm tôi cái gì đó chứ? Bác sĩ nói Bảo Bảo hiện tại không có việc gì......"

Vì sao từ bệnh viện đi ra, khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh?

"Chúng ta đi mua đồ thôi!"

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô đột nhiên nói, kéo cô đi vào một khu bán đồ dùng cho trẻ em.

Bên trong cửa hàng, hàng hóa rực rỡ muôn màu, có rất nhiều món đồ cực kỳ đáng yêu, Cố Tiểu Ngải đi vào đó tâm tình cũng tốt lên không ít.

Nếu Bảo Bảo có việc gì thì Lệ Tước Phong sẽ không dẫn cô tới chỗ như thế này, không phải sao?
Bình Luận (0)
Comment