Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 331

Cố Tiểu Ngải nhìn chiếc nhẫn kia bị Lệ Tước Phong ném vào trong thùng rác, trong mắt có chút thất thần.

Đây là nhẫn cưới chứ không phải đồ bỏ đi, nhưng thật ra...... Không cần thiết để lưu lại.

Bây giờ, cô có Lệ Tước Phong, Sở Thế Tu có Lương Noãn Noãn...... Chiếc nhẫn kia Sở Thế Tu hẳn nên sớm thu lại, nhưng đến bây giờ anh vẫn còn đeo.

"Các người đang nói cái gì?" Cố Tiểu Ngải đột nhiên hỏi, vẻ mặt bình tĩnh, dưới đôi mắt bình tĩnh lại cất dấu rất nhiều nghi vấn.

"Công việc, còn có...... việc tư."môi mỏng  Lệ Tước Phong khẽ mở, khóe môi gợi lên một chút trào phúng.

......

Cô đã cầu xin Lệ Tước Phong đừng nhúng tay vào chuyện của Sở thị, hắn vẫn còn nhúng tay vào sao?!

Việc tư...... Hắn cùng Sở Thế Tu có việc tư gì để nói.

Như biết cô đang suy nghĩ gì, Lệ Tước Phong nhìn về phía Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn, cười lạnh một tiếng, "Bọn họ muốn kết hôn."

Kết hôn?!

Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, nhìn về phía Sở Thế Tu...... anh cùng Lương Noãn Noãn nhanh như vậy sẽ kết hôn?

Thần sắc Sở Thế Tu khẽ biến, vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, Lương Noãn Noãn bên cạnh anh, nhìn Cố Tiểu Ngải áy náy nói, "Tôi muốn xin lỗi cô về chuyện lần trước ở trong phòng thay đồ, là tôi đã làm quá."

Lương Noãn Noãn bị dư luận tra tấn thống khổ không chịu nổi, càng gầy và tái nhợt so với trước kia.....

Sau chuyện trong phòng thay đồ, Lương Noãn Noãn chịu thống khổ hơn so với cô nhiều.

"Đã qua rồi." Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, kéo ra một nụ cười nói, "Chúc mừng hai người."

Sở Thế Tu nhìn chằm chằm cô, trong mắt xẹt qua một chút đau đớn.

"Cám ơn." Nhìn bộ dáng này của Sở Thế Tu, Lương Noãn Noãn thay anh nói.

"Chuyện cũ như vậy coi như xong sao?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, một tay khoát lên trên vai Cố Tiểu Ngải, mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, "Đi ra bên ngoài ở trên xe chờ tôi, chúng ta về nhà."

Cố Tiểu Ngải chần chờ nhìn hắn, gật đầu, "Đã biết."

Cố Tiểu Ngải cúi đầu làm bộ sửa sang lại túi, đưa tay lấy điện thoại di động mở máy ghi âm dấu bên dưới gối ôm, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Bên ngoài trời đã tối rồi.

Một mình Cố Tiểu Ngải đứng tựa vào xe thật lâu,bọn hộ vệ mới mở cửa chính biệt thự ra.

Lệ Tước Phong dẫn đầu đi ra, Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn đi theo ở phía sau.

Cố Tiểu Ngải đi đến bên cạnh Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong lập tức kéo cô vào trong lòng, nhìn Sở Thế Tu cùng bọn họ lạnh nhạt mà khinh thường nói, "Đi thong thả, không tiễn."

"Bảo trọng."

Sở Thế Tu tiến lên cầm tay Cố Tiểu Ngải, đem một vật nhỏ nhét vào trong lòng bàn tay của cô.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc nhìn anh.

"Họ Sở kia, ngươi muốn bị đánh sao?!"

Lệ Tước Phong thấy thế chặn ngang tay Sở Thế Tu, trong mắt có chút tức giận.

Trước khi đi còn muốn chạm vào bạn gái của hắn?!

"Tạm biệt." Sở Thế Tu ôn hòa nói một câu.

Đi qua bên cạnh bọn họ thì Sở Thế Tu liếc mắt thật sâu nhìn Cố Tiểu Ngải, trong mắt kia mang theo rất nhiều phức tạp......

Sở Thế Tu ôm Lương Noãn Noãn ngồi ở xe sau rời đi.

"Lên xe đi." Lệ Tước Phong ôm Cố Tiểu Ngải đi đến xe.

"Chờ một chút, hình như tôi đánh rơi cái gì đó."

Cố Tiểu Ngải mỉm cười nói, bước nhanh đi vào trong biệt thự lấy ra chiếc điện thoại di động, bỏ vào trong túi.

Khi nãy Sở Thế Tu khi bắt tay đã nhét vào tay cô một thẻ nhớ, Cố Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên, Sở Thế Tu đưa cho cô thẻ nhớ để làm cái gì?!

......

"Làm rơi cái gì vậy?" Lệ Tước Phong nhìn Cố Tiểu Ngải hỏi.

"Di động."

Cố Tiểu Ngải tiến lên nói.

"Lấy ra." Lệ Tước Phong mở lòng bàn tay ra.

Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn hắn, "Lấy cái gì?"

"Di động." Tầm mắt Lệ Tước Phong rất sâu, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, giống như là muốn nhìn thấu cô......

Trong lòng Cố Tiểu Ngải hơi hồi hộp một chút, còn chưa nói túi liền bị Lệ Tước Phong đoạt tới, Lệ Tước Phong lấy điện thoại của cô trực tiếp ném ra ngoài, "Tôi sẽ mua cho cô điện thoại di động mới."

"......" Cố Tiểu Ngải sững sờ nhìn một loạt động tác của hắn, "Lệ Tước Phong, anh đang làm cái gì?"

Hắn cứ như vậy mà ném điện thoại của cô?

"Cố Tiểu Ngải, cô muốn biết cái gì trực tiếp nói với tôi." Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, tiếng nói có chút lãnh mạc.

Dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô đã lén chụp ảnh hoặc ghi âm......

Cô ở bên cạnh hắn đã làm không ít chuyện mờ ám.

"Anh sẽ nói cho tôi biết sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi, môi mím thật chặc......

Lệ Tước Phong liếc về hướng đã ném chiếc điện thoại di động, đáy mắt có chút uấn giận, "Cô ở trước mặt tôi làm chuyện mờ ám như vậy cũng không được."

"Anh cùng Sở Thế Tu nói chuyện vì sao mang theo Lương Noãn Noãn, còn đến nơi ngoại thành hẻo lánh như vậy?" Cố Tiểu Ngải tiếp tục hỏi, có loại khí thế không bỏ qua.

Cô không thích bị cho rằng chẳng biết chút gì cả.

"Có một số việc cô không cần biết." Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.

"Tôi đã bị anh giấu diếm rất nhiều lần, Lệ Tước Phong, nếu anh muốn tiếp tục cùng tôi, cũng không cần gạt tôi được không?" Cố Tiểu Ngải bắt lấy tay hắn, có chút khẩn cầu nhìn hắn, "Tôi không muốn giống như một kẻ ngu đi theo phía sau anh suy đoán lung tung."

"Tôi không bắt cô đoán." Lệ Tước Phong nhíu mày, nữ nhân này nghĩ chuyện gì vậy?

"Vậy anh cũng không cần gạt tôi bất cứ chuyện gì. "Cố Tiểu Ngải nắm chặt tay hắn.

Lệ Tước Phong nắm chặt tay cô, không kiên nhẫn nói, "Đi, về nhà."

"......"

Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, thất vọng rút tay về.

Lệ Tước Phong quay đầu nhìn về phía cô, Cố Tiểu Ngải đi thẳng về phía trước, ngồi vào trong xe, Lệ Tước Phong theo sát ngồi vào, Cố Tiểu Ngải ngồi sát vào cửa xe, cách hắn khoảng cách xa.

"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong không vui trừng mắt cô, vươn tay muốn kéo cô.

Cố Tiểu Ngải bỏ tay hắn ra, "Tôi tạm thời không muốn cùng nói chuyện với anh."

......

Nữ nhân này, lá gan thật lớn?! Lại dám cùng hắn đùa giỡn?!

"Cố —— tiểu —— ngải!" Lệ Tước Phong nghiến răng nghiến lợi.

Cố Tiểu Ngải trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên mặt bị Lệ Tước Phong cường ngạnh quay sang, Cố Tiểu Ngải tức giận muốn giãy dụa, mặt Lệ Tước Phong đã cúi thấp, cường hôn môi của cô.

" Đừng......" môi Cố Tiểu Ngải bị hắn gắt gao chặn,không nói nên lời, tức giận chìa tay đánh hắn.

Lệ Tước Phong tựa như không biết đau, đè nặng môi của cô dùng sức mà hôn, đầu lưỡi để trên môi của cô, linh hoạt chui vào, không mang theo kỹ xảo mà mạnh mẽ hôn cô, giống như là muốn đem tất cả cảm xúc của mình trút giận lên cô......

" Đừng......"

Cố Tiểu Ngải giãy dụa, Lệ Tước Phong liều mạng hôn cô, hoàn toàn không để ý cô giãy dụa, một tay ôm hông của cô, một tay khống chế cái ót của cô, triền miên hôn.

Làm cho cô run lên.

Nụ hôn của hắn mang theo sự cường thế, Cố Tiểu Ngải đem tay đánh ở trước ngực của hắn, có thể cảm giác được trái tim của hắn kịch liệt nhảy lên.

Giãy dụa không có kết quả, Cố Tiểu Ngải chậm rãi đắm chìm vào trong ngực của hắn, bỗng dưng, Lệ Tước Phong buông cô ra, con mắt sâu không lường được, "Cố Tiểu Ngải, tôi yêu cô, tôi chỉ muốn cô biết điều này là đủ rồi!"

"......"

Giọng nói của hắn thực kiên định, kiên định đến làm cho người khác có cảm giác an toàn.

Cố Tiểu Ngải nhìn hắn, bỗng nhiên tức giận không biết trốn đi đâu...... Cô bây giờ, rất dễ dàng bị Lệ Tước Phong giải quyết.

Thấy cô không hề giãy dụa không hề chất vấn, Lệ Tước Phong cúi đầu tiếp tục hôn cô, tham luyến độ ấm trên người cô......

*************************

Về đến nhà, trong phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối.

"Tôi đi tắm rửa."

Lệ Tước Phong nói xong đi vào phòng tắm, hắn hiện tại đối với mùi máu tươi đã ngửi đến vô cảm rồi,nhưng luôn cảm thấy trên người đều là mùi máu tươi, sợ cô ngửi được.

" Ừ."

Cố Tiểu Ngải nhìn hắn vào phòng tắm, xoay người đi vào thư phòng, lấy thẻ nhớ trong túi ra......

Sở Thế Tu đưa cho cô cái này để làm gì?

Cố Tiểu Ngải nhìn thẻ nhớ trong lòng bàn tay có chút không giải thích được, đem thẻ nhớ cắm vào trong máy tính, mở ra liền phát hiện trong thẻ nhớ này chứa dữ liệu trong điện thoại cô......

Từ khi nào Sở Thế Tu đã lấy thẻ nhớ từ trong điện thoại của cô ra?

Hôm nay cô ghi âm...... Có phải hay không cũng ở trong đây?!

Cố Tiểu Ngải di chuyển con chuột mở đoạn ghi âm ra, quả nhiên thời gian chính là ngày hôm nay...... Sở Thế Tu nhất định là phát hiện ra cô giấu điện thoại.

......

Mở đoạn ghi âm ra, phần đầu là một đoạn thời gian dài bị bỏ trống, không có một chút thanh âm.

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên thấp thỏm đứng lên, cầm ly sữa bên cạnh uống một ngụm, lẳng lặng nghe.

Trong máy tính sau khi đi qua đoạn trống, rốt cục cũng truyền ra giọng nói của Võ Giang, "Lệ tổng, đã làm cho Sở chủ tịch phải dưỡng khí, còn có những đổng sự cũ có phải hay không nên tạm thời giam giữ?"

"Lệ Tước Phong, trò đùa cùng ngươi diễn xong rồi, Ngải Ngải cái gì cũng không biết, hiện tại có thể thả cha ta cùng chú Cố ra chưa? Cha ta còn đang bệnh."Giọng nói Sở Thế Tu lạnh nhạt từ trong máy tính truyền tới.

Cố Tiểu Ngải nắm chặt ly sữa, Lệ Tước Phong bắt cha của Sở Thế Tu, còn bắt cha cô?

Hắn đang làm cái gì?

Trong máy tính, Lệ Tước Phong phát ra một tiếng cười lạnh, "Ta làm sao mà biết các người đi ra ngoài sẽ không nói lung tung?"

"Cho nên ngươi muốn bắt cóc ta cùng cha của Ngải Ngải?" Giọng nói Sở Thế Tu trở nên kích động, "Ta nghĩ lấy thế lực của ngươi, trong một buổi tối liền dời đi toàn bộ căn cứ cũng không phải việc khó, ngươi căn bản không cần lo lắng bọn ta sẽ nói cái gì."
Bình Luận (0)
Comment