Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 347

"Tại sao lại nhìn chằm chằm như thế chứ?" Lệ Tước Phong bị đầu ngón tay của cô dịu dàng trêu chọc làm anh cực kỳ khó chịu, mở miệng cũng không nể nang, "Cố Tiểu Ngải, em yêu anh nhiều không?"

"Rất yêu rất yêu, sau khi hiểu rõ con người anh lại càng thêm yêu." Cố Tiểu Ngải nói từng chữ một.

Môi Lệ Tước Phong đang đùa vui tươi cười bỗng chốc nghiêm lại, nhìn cô chằm chằm.

Vốn chỉ là một câu chọc ghẹo cô mà thôi, cô lại trả lời đặc biệt nghiêm túc.

Sau một lúc lâu, Lệ Tước Phong trừng mắt hỏi cô, "Cố Tiểu Ngải, rốt cuộc em bị làm sao vậy?"

Cái cô này đang đùa giỡn sao?

Thái độ trước sau khác nhau nhiều như vậy?! Hắn mới đi tắm một chút mà thôi, đi ra cô liền biến thân......

"Phịch ——"

Cố Tiểu Ngải đánh mạnh một cái trên lồng ngực của hắn, Lệ Tước Phong đau đến thét lớn một tiếng, "Cố Tiểu Ngải, em muốn giết bạn trai em sao? Em ngoan một chút sẽ chết à!"

"Lúc em ngoan một chút anh vẫn hỏi em làm sao vậy, làm sao vậy...... Giống như gặp quỷ vậy." Cố Tiểu Ngải nói xong dùng tay cởi bỏ thắt lưng áo tắm của hắn ra, kéo áo tắm của hắn ra, làm cho hắn lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, đầu ngón tay cô ở trên lồng ngực vẽ nên các vòng tròn......

Hô hấp Lệ Tước Phong trở nên nặng nề hơn, một phát bắt được bàn tay bé nhỏ không an phận của cô, ánh mắt đỏ lên nhìn chằm chằm cô, "Cố Tiểu Ngải, muốn chơi trò chơi không?"

Chơi trò chơi?!

Sẽ không phải là cái loại trò chơi cho người lớn đó chứ? Cái gì dây lưng, cái gì thước dạy học, cái gì ngọn nến.........

Nhìn mắt Lệ Tước Phong ẩn sâu ám dục, Cố Tiểu Ngải lại đánh hắn một quyền, "Lệ Tước Phong, đầu óc anh đừng nghĩ bậy bạ nữa!"

"......" Lệ Tước Phong khó hiểu trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải, trong đầu em đang nghĩ cái gì?!"

"Là trong đầu anh đang nghĩ cái gì mới đúng chứ?" Cố Tiểu Ngải từ trên người hắn đi xuống, im lặng ngồi vào một bên, đỡ phải làm Lệ Tước Phong đột nhiên nổi thú tính......

Lại còn muốn cùng cô chơi trò chơi gì chứ, cô bây giờ là phụ nữ có thai lại thêm bệnh hoạn, không còn đủ sức lực để chơi cùng hắn......

Lệ Tước Phong đẹp trai từ trên sô pha trở mình ngồi xuống, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm cô, bỗng nhiên giống như bừng tỉnh hiểu ra, cúi đầu để sát vào bên tai của cô, môi mỏng đụng tới trên vành tai của cô, tiếng nói gợi cảm trí mạng, "Cố Tiểu Ngải...... Không phải em đang nghĩ chơi trò chơi người lớn chứ? H đúng không?"

......

Trong đầu hắn không phải nghĩ tới mấy thứ này sao......

Tiếng nói hắn càng thêm gợi cảm, môi thở ra hơi cực nóng ở trên mặt cô, Cố Tiểu Ngải nhịn không được ngồi xê qua một bên, mặt có chút nóng bừng.

Lệ Tước Phong nở nụ cười, nụ cười cực kỳ bí hiểm, "Cố Tiểu Ngải, em đỏ mặt, em thật đúng là suy nghĩ phương diện kia sao?"

"...... Là do anh nói không rõ ràng." Cố Tiểu Ngải đỏ mặt đẩy hắn ra.

Vì sao trong lòng cô phập phồng đến như vậy......

Vừa rồi nghe bảo mẫu nói hắn như vậy lại thương cảm, khóc như núi đổ, bây giờ vừa nghe hắn nói như vậy làm cho người ta mặt đỏ tim đập, mặt nóng bừng bừng.

Lệ Tước Phong này...... Hắn không nói những lời như thế sẽ không được sao?!

......

"Anh chỉ nói là chơi trò chơi thôi mà." Lệ Tước Phong ngậm vành tai của cô hôn một cái.

Toàn bộ thân mình Cố Tiểu Ngải co rụt lại, mặt nóng bừng, lại muốn ngồi bên cạnh một chút.

Còn không có hoạt động thân mình, Lệ Tước Phong liền đem cô lao tiến trong lòng, dùng tay nâng cằm của cô lên, "Em nghĩ cái gì? Muốn chơi trò nữ vương phải không?! Muốn anh cho em còng tay với roi không?"

Nếu cô muốn chơi loại trò chơi này...... hắn cũng không phản đối.

"...... em không có."

"Không có mà mặt em lại đỏ như vậy sao?" Lệ Tước Phong không lưu tình chút nào chọc phá cô.

"Vậy chứ anh nói là trò chơi gì?" Cố Tiểu Ngải trừng mắt nhìn hắn, cô cũng không tin trong đầu anh có thể có ý tốt gì.

"Đi! Chơi trò chơi thôi!"

Lệ Tước Phong từ trên sô pha nhảy xuống dùng tay ôm cô đi lên lầu. Nhìn anh đi lên phòng ngủ, Cố Tiểu Ngải làm ra vẻ mặt đã hiểu rõ nói, "Em biết mà."

"Em biết cái gì? H sao?" Lệ Tước Phong cười xấu xa một tiếng, ôm cô đi vào trong phòng ngủ.

"......"

Cố Tiểu Ngải vừa tức lại quẫn đập hắn một cái, người bị Lệ Tước Phong ôm đến trên giường, Cố Tiểu Ngải vừa muốn kháng nghị liền nhìn thấy trên giường một cái hộp quà tương đối lớn, còn kết hoa nữa, hơn nữa là màu hồng nhạt......

Cố Tiểu Ngải lập tức ngồi dậy, lấy gối ôm vào trong ngực lui về phía sau, cảnh giác nhìn về phía Lệ Tước Phong, "Lại là đồng phục sao?!"

Cho đến bây giờ anh còn chưa hết hy vọng với đồng phục đó sao?!

"Cố Tiểu Ngải, đầu óc em sạch sẽ một chút được không?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, ngồi vào bên giường, kéo chăn mềm mại sang một bên.

"......" Cố Tiểu Ngải không nói gì, đây là lời anh nói sao?

Cô không phải gặp qua đó chứ!

Lại có thể còn kêu cô trong đầu sạch sẽ một chút...... Là tai cô hỗn loạn hay là lời nói anh không rõ ràng.

"Xem này, đừng nghĩ người ta xấu xa đến như vậy được chứ." Lệ Tước Phong vừa nói vừa lấy hộp quà, ngón tay thon dài mở dây cột ra

"......"

Đây cũng không phải là hắn lời kịch được chứ......

Cố Tiểu Ngải ôm chặt gối trong lòng, chuẩn bị nếu mở ra trong hộp là đồng phục... này nọ liền lập tức bỏ chạy......

"Ba ——"

Lệ Tước Phong đổ từ trong hộp ra một đống đồ lớn, có các loại hình dạng plastic, dây kẽm, giấy các-tông, thủy tinh, còn có cái kìm, kéo... này nọ...... từng túi nhỏ từng túi nhỏ rơi ra.

Cố Tiểu Ngải nhất thời trợn tròn mắt.

......

"Đây là cái gì?" Cố Tiểu Ngải lúng ta lúng túng hỏi.

Những cái này là cái gì chứ? Một cái hộp quà lớn như vậy lại để mấy thứ này sao?!

"Đồ chơi ghép hình." Lệ Tước Phong nói, mặc áo tắm dài nằm nghiêng ở trên giường, một bàn tay chống mặt, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

"Đồ chơi ghép hình?!" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc mở to mắt, trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ, liền hỏi, "Anh nói trò chơi...... là trò ghép hình này sao?"

Nhìn bộ dáng ngẩn người của cô, trong mắt Lệ Tước Phong ngấn ý cười.

"Nếu em thật sự muốn chơi giọt sáp hoặc là roi, anh sẽ chơi cùng em." Lệ Tước Phong làm ra vẻ mặt như rất cao thượng, trong mắt có chuyện tình dục......

Lúc nãy cô ngồi chồm hỗm ở trên người hắn, lấy tay dịu dàng trêu chọc trong ngực anh...... anh nhớ rất rõ ràng, cố tình gạt cô, anh chỉ có thể khắc chế chính mình.

"......" Cố Tiểu Ngải cầm lấy gối ném qua anh, có chút dở khóc dở cười, "Anh không thể nói thẳng ra là chơi mô hình sao?"

Cố ý nói với cô trò chơi cái gì đó...... Còn đùa giỡn với cô lâu như vậy......

Lệ Tước Phong vững vàng bắt được cái gối, "Cố Tiểu Ngải, là tư tưởng em không sạch sẽ hiểu sai mà."

"......"

Cố Tiểu Ngải bị chặn họng nói không nên lời, xấu hổ và giận dữ trừng mắt hắn vẻ mặt chính nhân quân tử, tức muốn hộc máu.

Vì sao trong lúc không khí mập mờ như thế lại nói chơi trò chơi......

Cô không nghĩ sai mới là kỳ lạ.

......

"Đi tắm đi, tắm xong rồi ra xếp hình." Lệ Tước Phong đuổi cô đi tắm rửa.

"À."

Cố Tiểu Ngải tắm rửa xong mặc áo ngủ bổ nhào vào trên giường cùng Lệ Tước Phong bắt đầu chơi trò xếp mô hình.

Cố Tiểu Ngải cầm một cái túi, sau đó nhìn cái hộp, loại này xem ra cũng không phải xếp mô hình bình thường.

Cô không thể nhìn ra được đây là mô hình như thế nào, cũng không nhìn thấy bản hướng dẫn... này nọ......

Cố Tiểu Ngải nằm trên giường tìm một hồi lâu, mới buồn bực hỏi, "Lệ Tước Phong, bản hướng dẫn đâu?"

"Bản hướng dẫn gì chứ?" Lệ Tước Phong ngồi ở bên giường tựa vào đầu giường đã bắt đầu cầm linh kiện lắp ráp.

"Chính là cái dạy lắp ráp như thế nào, còn có bộ hướng dẫn cụ thể...." Cố Tiểu Ngải hỏi, đối với một đống linh kiện lớn như vậy, cô căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu......

Lệ Tước Phong ngước mắt lên, dùng ánh mắt khinh thường liếc cô một cái, "Em đang chơi trò xếp hình ở tiểu học, hay là gấp giấy ở nhà trẻ sao? Còn muốn bản hướng dẫn."

Muốn hướng dẫn rõ còn tự mình lắp ráp cái gì nữa chứ? Trực tiếp mua cái có sẵn về không được sao.

......

"Trẻ mẫu giáo xem không hiểu bản hướng dẫn đâu!" Cố Tiểu Ngải tức giận nói, bị hắn nói bị nghẹn một bụng khí.

Hắn đang châm chọc cô không bằng một đứa trẻ mẫu giáo sao?

Nhiều linh kiện như vậy, không lấy bản hướng dẫn làm sao lắp ghép?! Dựa vào sờ soạng sao? Như vậy thì tới khi nào mới xong......

Nghe vậy, Lệ Tước Phong nở nụ cười một tiếng, khóe môi gợi lên độ cong quyến rũ, mắt thật sâu nhìn về phía cô, cưng chìu nói, "Cố Tiểu Ngải, ở trong mắt anh, em lợi hại hơn so với một đứa trẻ mẫu giáo."

"......"

Cái phương pháp so sánh người này của quốc gia nào cơ chứ.

Cố Tiểu Ngải...lấy một túi linh kiện... quăng đến trên người anh đang cười chói mắt.

"Đem cái vặn vít cho anh." Lệ Tước Phong bỗng nhiên vươn tay ra tới cô.

Cố Tiểu Ngải lục tung trong một đống linh kiện lớn ở trên giường, một hồi lâu mới tìm ra cái vặn vít mới tinh đưa cho anh.

Lệ Tước Phong thủ pháp thành thạo ninh đinh ốc, ánh mắt của anh chuyên chú, sắc mặt có chút nghiêm túc, hoàn toàn nhập tâm vào quá trình lắp ghép......

Người đàn ông này vốn đã có gương mặt hoàn mỹ rồi, lúc chuyên chú nhập tâm...... lại mị hoặc đến chết người, Cố Tiểu Ngải trong lúc nhất thời nhìn đến thất thần......

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn mặt của anh, chợt nhớ tới bạn thân Chu Chỉ Nghi mỗi lần nhìn thấy Lệ Tước Phong đều kích động đến điên cuồng mà thét chói tai.

Cô vẫn chú ý đến tính tình của Lệ Tước Phong hơn là gương mặt của anh. Nếu bỏ qua tính cách của anh, có được khuôn mặt như anh yêu cô như vậy thì......

Cô thực giống như là cô bạn thân nói vậy, là quá tốt rồi.

"Vít nhỏ." Lệ Tước Phong cũng không ngẩng đầu lên duỗi tay ra phía cô, tiếng nói gợi cảm, "Cố Tiểu Ngải, em còn nhìn anh như vậy nữa, anh đã muốn chơi trò chơi khác rồi."

Giống như...... H......

"......" Cố Tiểu Ngải vít nhỏ đưa cho anh, có chút oán giận trừng mắt anh. Rõ ràng anh đang lắp ráp mô hình, làm sao mà biết cô đang nhìn anh chứ...... Nhất định là không nhập tâm, tùy tiện lắp ráp mà.

Cố Tiểu Ngải không hề nhìn hắn, ngồi vào trên giường cũng muốn tự mình lắp ráp, chợt phát hiện một đống lớn linh kiện này giống như thách thức cô vậy...... Cô ngay cả giải đáp cũng không biết giải đáp từ nơi nào.

Cô không thể nào xuống tay, chỉ có thể làm trợ thủ cho Lệ Tước Phong, anh muốn cái gì cô liền đưa cho anh.

Cố Tiểu Ngải dần dần mất đi hứng thú, nhìn anh ghép từng cái linh kiện nho nhỏ, không giống như trò chơi lắp ráp hay xếp giấy cô từng chơi trước đây, chỉ cần gấp hai cái là xong......đã cho là mình tài giỏi rồi

Cái Lệ Tước Phong làm thực phức tạp, Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi, "Cái này ráp lại sẽ thành cái gì? Ô tô? Tàu biển chở khách chạy định kỳ? Phòng ở?"

"Cái nhíp." Lệ Tước Phong đưa tay ra trước mặt cô.

"......" Trả lời cô một chút sẽ chết sao?

Cố Tiểu Ngải đem cái nhíp hung hăng chụp đến lòng bàn tay của anh, Lệ Tước Phong ngước mắt lên nhìn về phía cô, "Cố Tiểu Ngải, em đang bất mãn với anh sao?"

"Bây giờ là em đang bất mãn với em đó." Cố Tiểu Ngải nhìn anh lộ ra một nụ cười thật giả tạo. Sau đó quay đầu đi không bao giờ để ý đến anh nữa, vòng vo một hồi lại ngồi vào trên giường, cùng Lệ Tước Phong một người ở đầu giường, một người ở cuối giường.

Mảnh thủy tinh này...... là một cái đèn treo thủy tinh nhỏ sao?

Vậy kia là phòng ở sao?

Cố Tiểu Ngải mở một gói giấy các-tông to ra, sờ soạng cũng muốn ghép lại, không muốn để cho Lệ Tước Phong xem thường.

Bỗng dưng, một bàn tay nắm lấy chân của cô, độ ấm cực nóng dính sát vào cô.

Cố Tiểu Ngải cầm cái tay kia một chút, không nói gì.

Bàn tay kia liền men theo chân của cô hướng lên trên, mang theo xúc cảm giống như điện lưu vuốt ve qua chân của cô, chậm rãi hướng đên nơi mềm mại thần bí của cô......

Cố Tiểu Ngải cắn chặt môi, không để cho mình phát ra âm thanh, lại nghe thấy tiếng hít thở của Lệ Tước Phong càng ngày càng dồn dập......

Dây lưng bên hông bị mở ra, bàn tay kia lại tiến vào bên trong áo ngủ của cô, khiêu khích vuốt ve qua da thịt của cô.

Cố Tiểu Ngải giống như bị luồng điện làm cho rung động không thôi, rốt cục nhịn không được ở trên giường trở mình một cái, né tránh cái tay của anh, "Lệ Tước Phong, anh muốn làm cái gì."
Bình Luận (0)
Comment