Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 93

Trên mặt hắn nghiêm trọng cùng nghiêm túc làm cho cô nghĩ đến thái độ không rõ ràng của bảo mẫu vừa rồi......

Chẳng lẽ có cái gì không nên hỏi sao?

”Không có gì. Coi như tôi cái gì cũng không hỏi qua.” Cố Tiểu Ngải không thích đôi co, thản nhiên nói một câu liền xoay người đi ra ngoài.

Dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Cố Tiểu Ngải cầm lấy cây chổi trở lại phòng bếp, Lệ Tước Phong còn đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt âm trầm, không hiểu đang suy nghĩ gì.

”Xong ngay thôi.”

Cố Tiểu Ngải hô một tiếng, cúi đầu xuống nhặt toàn bộ thức ăn đổ trên mặt đất.

Lệ Tước Phong nặng nề nhìn chằm chằm động tác cô quét rác, đột nhiên đem cây chổi của cô quăng đi, nâng lên mặt của cô hôn xuống.

Cố Tiểu Ngải nhíu mày, đang muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện hắn cơ hồ không có hôn sâu.

Hắn chỉ là đem môi đặt ở trên môi cô mà thôi.

Chỉ là như vậy, không có gì khác.

Hai tay của hắn ôm hai má của cô, cưỡng chế không cho cô động đậy, môi mỏng của hắn để trên miệng cô, hai mắt nhắm nghiền, mi dài tạo thành một đường.

Hắn làm sao vậy?

Cố Tiểu Ngải có chút khó hiểu, hắn không nhúc nhích, cô cũng không dám động đậy, bàn tay hắn ngày thường ấm áp lúc này có chút lạnh, làm cho mặt cô có chút dễ chịu......

Để cho hắn hôn môi cô còn hơn là nói chuyện với hắn, giống như hắn muốn tìm kiếm sự an ủi thôi.

Không có kích thích chuyện.

Không có triền miên.

Không có chiếm đoạt......

Hắn chỉ ôm mặt của cô như vậy, từ từ nhắm hai mắt dán trên môi của cô.

Hơi thở hắn nhẹ nhàng dâng lên, cô có thể cảm giác được hắn hô hấp không thông.

”xích xích xích ——”

Tiếng sôi trong nồi vang lên sùng sục.

Thân thể Lệ Tước Phong không chút sứt mẻ rốt cục có động tác, Cố Tiểu Ngải nghĩ hắn muốn đi tắt bếp, không nghĩ tới hắn lấy một tay cô kéo vào trong lòng, gắt gao ôm lấy.

Động tác mạnh mẽ, mặt Cố Tiểu Ngải mạnh đánh lên trong ngực hắn, đau đến độ cô hô nhỏ, “Làm sao vậy?”

Khác thường như vậy...... im lặng như vậy......

Cũng không giống tác phong của hắn.

”Cố Tiểu Ngải, ôm tôi.” Giọng nói Lệ Tước Phong mang theo một phần khàn khàn, hai tay ôm cô thật chặt.

Không hiểu vì sao, cô đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Sở Thế Tu ôm lấy cô, cô lúc ấy đặc biệt muốn ôm lại Sở Thế Tu...... Cuối cùng, cô lại không dám giơ tay lên ôm anh ta.

Hai nam nhân trái ngược nhau, ôm bất đồng nhau.

Khi Sở Thế Tu ôm lấy cô mang theo vẻ thật cẩn thận lại cấp bách, sợ làm đả thương cô lại sợ cô chạy.

Lệ Tước Phong luôn hoài bão tràn ngập muốn chiếm lấy, khí tức trên thân đặc hơn, vĩnh viễn giống như một con báo đang tìm con mồi, lúc này đây làm sao có thể khác thường như vậy?

......

Tay Lệ Tước Phong bỗng dưng đem tay cô vòng đến trên lưng hắn......

“......”

Cố Tiểu Ngải trầm mặc.

Được rồi, cô nghĩ sai lầm rồi, hắn căn bản không có khác thường, là cô đem hắn nghĩ thành khác thường......

Đây là Lệ Tước Phong, cho dù chỉ là một cái ôm im lặng, hắn cũng có thể biểu hiện đặc biệt cường thế.

” xích xích xích ——”

Nồi trên bếp càng phát ra tiếng sôi trào......

”Nếu không tắt lửa có phải hay không muốn món ăn cháy?” Cố Tiểu Ngải có ý tốt nhắc nhở.

”Cố Tiểu Ngải!”

Lệ Tước Phong lạnh lùng kêu tên của cô, sắc mặt bụi bại buông cô ra, cúi đầu ở môi cô hung hăng cắn một cái, phát tiết xong mới xoay người đi tắt bếp, nếu không đề cập đến vấn đề này không hiểu hôn môi cùng ôm.

Giống như cái gì cũng chưa phát sinh.

Cô vẫn không khỏi nghĩ đến câu vừa mới hỏi ra, hắn cùng những người của Lệ gia có cái gì bất đồng?

Trên người Lệ Tước Phong cất giấu bí mật gì sao?

Giằng co hơn hai giờ, toàn bộ đồ ăn cay rốt cục được mang lên bàn, ngọn lửa hồng diễm hạt tiêu thoạt nhìn làm người ta thèm ăn cực đại.

Lệ Tước Phong lại khôi phục bộ dáng không ai bì nổi, đắc ý nhìn ánh mắt cô sợ hãi, “Cố Tiểu Ngải! Đừng đem nước miếng cô rơi vào trong đồ ăn.”

......

Cô không tham ăn như vậy được chứ?

Nhìn một bàn đồ ăn tràn đầy, một ý niệm trong đầu bỗng nhiên tiến vào trong óc, Cố Tiểu Ngải hướng hắn mở ra bàn tay, “Cho tôi mượn di động.”

”Làm cái gì?”

Cố Tiểu Ngải vòng qua trên bàn xanh, “Tống giám đốc Á Thái tự tay xuống bếp nấu cơm, kỷ niệm đáng giá.”

Tốt nhất là chụp cả người hắn luôn, sau đó đăng ở tạp chí《ak》, dùng siêu đại tiêu đề viết: sáng tỏ tổng giám đốc thần bí của tập đoàn Á Thái!

Tiêu đề kia có thể làm cho lượng tiêu thụ của《ak》 vượt qua tạp chí lâu đời như《 Khởi đầu st》.

”Cố Tiểu Ngải, cô tốt nhất đừng nhìn ảnh chụp cũng chảy nước miếng.” Lệ Tước Phong trêu ghẹo nói, bên môi lại tươi cười, lấy điện thoại di động ra đưa cho cô.

Hắn không nên tự tin như vậy chứ.

Trừ phi cô một ngày kia chết đói, nếu không tuyệt đối cũng sẽ không...... Không đúng, cho dù cô một ngày kia chết đói, cũng tuyệt đối không nhìn ảnh chụp mà chảy nước miếng.

Cố Tiểu Ngải tiến lên muốn lấy di động, Lệ Tước Phong không có hảo ý nhìn cô, mạnh tay giữ chặt cổ tay của cô hướng trong lòng ngực của hắn.
Bình Luận (0)
Comment