“Anh có bạn gái chưa?”
Một nụ hôn quá hời hợt, đủ để phá vỡ đi trạng thái cân bằng nào đó giữa anh và Yến Thanh Đường.
Hô hấp của Túc Chinh dần dần bất ổn, dường như đã phải kéo dài thật lâu mới có thể tiêu hóa được thứ cảm xúc phức tạp đang cuồn cuộn trào ra trong lòng.
Nhưng Yến Thanh Đường lại hoàn toàn khác, đôi mắt hạnh của cô đầy ý cười, nét mặt nhẹ nhàng tiêu sái, còn nhìn lướt qua anh, lâm râm chút buồn bực: “Còn chưa hiểu nữa sao?”
Túc Chinh cảm nhận được cổ họng khô khốc của mình, đoán rằng có thể là vì khí hậu ở Tân Cương khô hanh.
Anh lề mề không nói lời nào, Yến Thanh Đường linh hoạt ứng biến, một lần nữa phát động tư thế tiến công, cô cố ý đứng lên cao hơn chút nữa, hai tay vòng qua cổ anh, tay thoáng dùng lực, như thể có một ma lực nào đó đang dẫn dắt anh cúi người xuống.
Yến Thanh Đường nhất thời thả lỏng sức lực, hai tay khoát lên trên vai anh, móng tay đẹp đẽ cọ xát qua xương quai xanh anh, cả người lọt thỏm trong lòng anh, những sợi tóc lặng lẽ lướt qua hai gò má anh khiến anh thấy lành lạnh, vành tai và tóc mai chạm vào nhau khiến cho cô như thể được đượm bởi độ ấm nơi anh.
“Túc Chinh…” Yến Thanh Đường ngẩng đầu lên, tay nhẹ nhàng lướt đến cằm anh, ngón tay khe khẽ chạm anh, rồi sau đó trêu chọc, “Anh có bạn gái chưa?”
Trong tay Yến Thanh Đường có đủ tin tức về anh, nên khi cô hỏi đến câu này thì nó đã không còn là một câu nghi vấn tò mò nữa, mà là một câu bông đùa, cả hai đều ngầm hiểu điều này.
“Không có.” Túc Chinh bị cô sờ đến độ hai má nóng hừng hực, trả lời lại cô bằng giọng khàn khàn.
“Được…” Yến Thanh Đường nở nụ cười, dõi theo ánh mắt anh, tràn ngập trong ánh mắt cô là dáng dấp quan sát ở phía chủ động, “Nghiêm túc giải thích cho anh nhé, muốn ở bên tôi không, ý là, có muốn thử với tôi không?”
Túc Chinh sửng sốt, không rõ ý tứ của Yến Thanh Đường rốt cuộc là gì.
Cuối cùng anh vẫn tinh tế ngẫm nghĩ hàm nghĩa của từ ‘với’, suy đoán ra Yến Thanh Đường chỉ có lòng chơi đùa với anh. Như ánh mắt hiện tại của cô, rõ ràng là đôi mắt của một thợ săn đang nhìn chòng chọc vào con mồi mà nó yêu thích.
Ánh mắt ấy dường như không hề xem anh là một người độc lập và có tôn nghiêm, Túc Chinh cũng có lúc giận, nội tâm tự mình phân đua cao thấp, rồi tự thành thật với bản thân rằng không có khả năng chấp nhận, vậy là cười lạnh nói: “Muốn tôi thành nam sủng của cô sao?”
Nam sủng?
Lúc này Yến Thanh Đường đã hoàn toàn hiểu được nguyên nhân mà anh phản ứng như vậy, hóa ra là xem mọi sự chủ động của cô thành sự đùa bỡn đi săn hay thậm chí còn là ân sủng dành cho thú cưng. Thật sự không biết anh đã thả bay trí tưởng tượng cỡ nào nữa, cũng khó trách anh có vẻ tức giận đến vậy, chắc hẳn thế giới quan lúc này đã sụp đổ rồi.
Cô nhất thời không nhịn được cười, cũng phì cười thành tiếng, hỏi Túc Chinh: “Nếu thế thì sao? Anh có muốn không?”
Bọn họ vẫn duy trì khoảng cách ban đầu, Túc Chinh cũng kề sát bên cô mà không rời đi, chỉ đưa tay đẩy hai má sắp áp sát lại của cô, hờ hững đáp: “Không muốn.”
“Ồ, vậy là anh muốn danh chính ngôn thuận nhỉ.” Ngữ điệu của Yến Thanh Đường trở nên chân thành, rồi dịu dàng hỏi anh, “Cho anh làm bạn trai của tôi nhé, chịu không nào?”
Cô lại lần nữa vứt vấn đề cho Túc Chinh, rõ ràng Túc Chinh đã nhận ra thái độ của cô bấy giờ đã không còn như trước, tính chất câu chuyện cũng hoàn toàn khác nhau, vậy nên anh không lập tức từ chối.
Túc Chinh căn bản nào có nghĩ đến, một Đại tiểu thư có cuộc sống an nhàn sung sướng như cô, cùng lắm chỉ là có chút hứng thú với anh, lại đột ngột muốn chính thức xác nhận mối quan hệ.
Lời mời ấy mang theo chút tình cảm và dịu dàng, thật sự khiến người ta phải rung động hơn nhiều so với sự đùa bỡn ban nãy.
Túc Chinh không đưa ra lời từ chối kiên định, ngược lại khi Yến Thanh Đường nhìn anh, anh bỗng luống cuống.
Quả thật Yến Thanh Đường đã nhìn anh chăm chăm không rời lấy một giây. Mới đầu đúng là chỉ muốn trêu ghẹo anh thôi, nhưng chuyện phát triển đến như bây giờ, cô lại có tâm tư khác.
Cô rất muốn nhìn thấy Túc Chinh vì mình mà chọc phá ranh giới, bỏ đi cái mà anh gọi là nguyên tắc và chuẩn mực.
Đến tận bây giờ cô vẫn luôn có một sự tự tin rất lớn về sức quyến rũ của mình, trong cuộc sống hằng ngày, chỉ cần cô tỏ ra dễ gần một tí xíu với những người đã theo đuổi cô, cười một cái thôi là sẽ khiến cho đám đàn ông đó chết mê chết mệt.
Túc Chinh cũng là đàn ông, không nên trở thành ngoại lệ.
Huống hồ chi hiện tại cũng xem như cô đã bày ra hết bản lãnh, thể hiện một mặt mà trước đó cô chưa bao giờ bộc lộ ra trước mặt Túc Chinh.
Mà rõ ràng Túc Chinh còn không thể chống đỡ được cô, cô chỉ hôn phớt nhẹ lên gương mặt anh, cả người anh đã bối rối.
Chuyện sau đó, cô rất tự tin mình sẽ giành được chiến thắng.
Yến Thanh Đường nhìn chăm chú vào ánh mắt đã dần lờ mờ của Túc Chinh, đoán rằng đã nắm chắc phần thắng, vậy nên càng thêm thong dong, cũng càng tiến gần hơn, siết lấy phần gáy của anh, sáp đến kề bên môi anh.
Đôi môi họ cách nhau thật quá đỗi gần, chừng như chưa đến nửa centimet là đã chạm vào nhau, Yến Thanh Đường có thể cảm nhận được Túc Chinh vì căng thẳng mà kiềm nén hơi thở rối loạn, đoạn, cô không hề do dự mà hôn lên khóe môi anh, cánh tay vòng qua gáy cũng siết lại thật chặt, hô hấp phả lên trên cằm anh, mặc cho anh không thể khắc chế được bản thân, cũng nương theo siết lấy vòng eo cô.
Yến Thanh Đường cười khẽ một tiếng, cánh hoa môi mềm mại lại lần nữa chầm chậm hạ xuống, đang muốn trao anh một nụ hôn trọn vẹn, thì anh như thể sực hoàn hồn trở lại, ngẩng phắt đầu lên giằng ra khỏi hai tay cô, rút mình ra khỏi người cô.
Yến Thanh Đường ngây ngẩn cả người, hơi chút ngạc nhiên vì khả năng tự chủ của anh lại mạnh đến thế.
“Sao anh lại…”
Cô muốn hỏi, nhưng Túc Chinh căn bản không cho cô cơ hội, cứ thế lặng thinh lao ra khỏi phòng ngủ.
Yến Thanh Đường không biết anh muốn làm gì, mà chân thì bị thương nên một mình không thể linh hoạt hoạt động.
Vài giây sau đó, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, nháy mắt khiến cho căn phòng này càng thêm mập mờ.
Yến Thanh Đường nhàm chán chờ anh đi ra, muốn nói hết những lời còn chưa xong ban nãy.
Tầm mười phút sau, Túc Chinh cuối cùng cũng đi ra, nhưng lại mang theo một thân toàn hơi lạnh, đứng từ xa mà cô còn có thể cảm nhận được.
“Anh tắm nước lạnh, không chê sao?” Yến Thanh Đường không sao hiểu được.
“Không cần cô quản.” Túc Chinh đứng cách cô chừng hai mét, lạnh lùng nói, “Vấn đề vừa nãy, tôi chỉ có một đáp án, chúng ta không thể nào đâu.”
Đây được xem như một lời từ chối cô hoàn toàn.
Lần đầu tiên Yến Thanh Đường nhận được một lời từ chối, trong lòng quả thật thấy khó chịu và không quen được, nhưng sự kiêu ngạo nhanh chóng quay về, cô sẽ không tự tổn thương quân ta mà phải đi giày vò quân địch, không nén được hỏi Túc Chinh: “Anh không hề có cảm giác gì với tôi sao?”
Nói trong nói ngoài, đều không tin.
“Không có.” Túc Chinh cắn chặt răng, kiên định đáp lại cô, “Yến Thanh Đường, cô tự tin thật đấy.”
Yến Thanh Đường nhạy bén quan sát, bất giác ngộ ra được vừa nãy anh vào phòng tắm kia là để làm gì, nhếch mi, thuận miệng chỉ ra: “Vậy anh đi tắm nước lạnh làm gì?”
Cô cứ luôn nói trắng ra như thế, Túc Chinh phải lạnh tanh giải thích: “Phản ứng s1nh lý bình thường của đàn ông thôi, cũng không chứng minh là thích.”
Chúa mạnh miệng, xem ra là không định thừa nhận rồi.
Yến Thanh Đường nhìn anh kiên quyết như thế, trông thật sự không thể nào cạy mồm được, có chọc ghẹo thêm nữa cũng không thu về được kết quả gì.
Cô rõ ràng đã rất nghiêm túc, muốn phát triển mối quan hệ của họ thành tình cảm nam nữ chính thức, thế mà anh lại không đồng ý.
Yến Thanh Đường trầm mặc.
Sau một hồi tự hỏi, cô không định rầy rà nữa mà trực tiếp quăng cho anh một đáp án mới: “Không thể thì không thể, quên đi.”
Nói xong, cô lại nằm về giường xem iPad, để lại một mình Túc Chinh ngồi trên ghế sô pha xa xa, còn dùng ánh mắt cảnh giác nhìn cô.
Cô thế này là đã tắt lửa?
Túc Chinh nhận ra cô quả thật không còn tâm tư tiếp tục dây dưa nữa, thì tự dưng lại thấy không thoải mái.
Anh vốn nên cảm thấy thoải mái hơn chứ.
Điều này sẽ phù hợp với nguyên tắc mà anh đã kiên trì, một vệ sĩ chuyên nghiệp sẽ không phát sinh những tình cảm ngoài lề nào với chủ trừ công việc.
Một loạt hành vi của Yến Thanh Đường vốn là ngoài dự liệu của anh, quấy rầy cuộc sống và nhịp làm việc của anh.
Anh thật sự chán ghét cảm giác quy tắc bị quấy rầy này, cảm thấy bực dọc và bất an.
Thế mà khi Yến Thanh Đường thu lại hứng thú với anh, còn thu lại một cách quyết đoán như vậy, không chút do dự như vậy, lòng anh lại tràn đầy mất mát.
Cứ như anh đang bực mình sự quả quyết trong tình cảm của Yến Thanh Đường.
Một giây trước còn có thể sinh lòng ái mộ hôn anh, ấy thế mà giây sau đã có thể khôi phục lại bình tĩnh, cứ như cả cảnh tượng ấy đều là ảo giác một mình anh trải qua vậy.
Người căng thẳng để tâm, người tim đập rộn ràng, đều chỉ có một mình anh.
Càng nghĩ Túc Chinh càng không thể hiểu anh bị làm sao nữa. Anh cúi đầu dùng tay cọ sát môi dưới, động tác rất nhỏ, mang theo quyến luyến, nơi ấy hãy còn chút tê dại và mềm mại mà cô để lại cho anh.
Lại ngẩng đầu lên nhìn Yến Thanh Đường, cô đã nằm trên giường đọc lịch sử ghi chép, còn dùng apple pencil ghi nhớ lại….
Túc Chinh dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, nhất thời chẳng muốn nhìn cô nữa.
“Túc Chinh.” Không biết qua bao lâu sau, Yến Thanh Đường cuối cùng cũng mở miệng gọi tên anh, “Anh đến đây chút.”
Túc Chinh theo phản xạ lại nhớ đến chuyện vừa nãy, tuy rằng có đi qua nhưng vẫn lạnh tanh nhắc nhở cô: “Yến Thanh Đường, sau này chúng ta phải duy trì khoảng cách, cô đừng cứ chạm vào tôi như thế, chúng ta làm thế sẽ vượt ranh giới, thật sự không thích hợp…”
“Khoan đã.” Yến Thanh Đường nhanh chóng cắt ngang mớ tràng giang đại hải của anh, chỉ vào cái gói to nằm trên bàn cách đó không xa, “Không có gì cả, tôi chỉ muốn ăn đồ ăn vặt thôi.”
Cô lại lần nữa xem anh thành ‘gậy chống’ thực dụng, mà anh thì miên man suy nghĩ….
Thoắt cái lúc ấy, sắc mặt Túc Chinh cứng đờ ra, không nói không rằng lẳng lặng đi về phía cái bàn kia, mang cái túi đồ ăn vặt qua.
Tất cả đều là đồ anh mua từ siêu thị Urumqi. Lâu nay vẫn chưa có cơ hội ăn, để ở đó lâu rồi.
Yến Thanh Đường ban đầu đúng là có hứng thú với bánh naan nướng, cô tránh những món đồ ăn khác và tiến thẳng đến bánh naan nướng, thế nhưng mới cắn được một miếng đã nhíu mày: “Sao lại cứng thế này?”
Cô nhớ lúc vừa mới nướng, bánh naan vừa mềm vừa thơm, bây giờ mở ra thì lại rất cứng, làm cô phát sợ.
Túc Chinh chỉ có thể dùng câu mà anh đã nói đi nói lại vô số lần dọc đường đi: “Không còn cách nào cả, Tân Cương rất khô.”
Cũng chính nhờ khí hậu như vậy mới có thể bảo quản được bánh naan, không làm nó biến chất.
“Đúng là quá khô.” Yến Thanh Đường theo phản xạ đưa mắt nhìn cánh tay và ngón tay mình, cô sờ sờ, cảm xúc khiến cô cảm thấy nó cũng rất khô, thở dài nói, “Khó trách ở Tân Cương lại có xác ướp. Ở đây lâu, tôi cảm giác tôi cũng sắp thành thế rồi.”
Mấy ngày nay, lọ sữa dưỡng thể mà cô mang theo đã dùng hết sạch rồi, nhắc đến đây, cô còn phải ở Nalati ít nhiều thêm một thời gian nữa, vậy là nói vội với Túc Chinh: “Anh giúp tôi mở vali lấy sữa dưỡng thể và kem dưỡng da tay đi.”
Túc Chinh nghe lời cô mở cái vali mà cô đã chỉ, kem dưỡng da tay thì rất dễ tìm, thế nhưng sữa dưỡng thể tìm mãi không thấy, dần dần gấp gáp hơn, anh đoán rằng Yến Thanh Đường đã để nó chung với quần áo của cô, vậy nên lật tìm trong đống quần áo.
Yến Thanh Đường cũng không nhớ ra được vị trí cụ thể mà mình để ở đâu, nên chăm chăm quan sát Túc Chinh đang tìm kiếm, thi thoảng lại chỉ điểm cho anh.
Hai người vẫn tìm chưa xong, Túc Chinh không nghĩ nhiều, càng lục càng sâu, còn thật sự mở hết tất cả ra xem bên trong. Vì không để mọi món đồ của cô lộn xộn, anh vừa xem vừa xếp lại, để tất cả về đúng chỗ cũ.
Nhưng luôn có chuyện bất ngờ đang chờ bạn.
Mới có hai phút Yến Thanh Đường không để ý, đến khi nhìn lại, thấy Túc Chinh đang chuẩn bị bới móc cái gì đó lên, sắc mặt đã có chút thay đổi: “Anh lấy bậy cái gì…”
“Sao cơ?” Túc Chinh hoàn toàn không nhận ra.
Yến Thanh Đường bất lực đỡ trán, tên này hình như đã lôi cả nội y của cô ra rồi.