Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song

Chương 42

Tư thế này của hai người rất thân mật và không xem ai ra gì.

Hơn nữa Túc Chinh còn ra vẻ đường hoàng, cố ý đứng ở chính giữa, ngăn cách Lục Thừa Phong thì thôi đi, thân thể còn nghiêng về phía của Yến Thanh Đường. Thế là nom như thể Lục Thừa Phong chỉ đi có một mình thôi vậy.

“Làm gì đó làm gì đó?” Lục Thừa Phong rất bất mãn, “Tôi thấy mình đang bị cô lập.”

Yến Thanh Đường vẫn lo lắng về chuyện đã liên lụy đến Lục Thừa Phong, lập tức lên tiếng giảng hòa: “Đều là bạn bè cả mà, làm gì có chuyện bị cô lập chứ.”

Yến Thanh Đường đổi sang đi ở chính giữa, khi điều chỉnh lại vị trí thì cô kéo tay Lục Thừa Phong, lúc ấy sắc mặt Túc Chinh đứng bên cạnh ngay lập tức không ổn liền.

Yến Thanh Đường đưa mắt nhìn thoáng qua, lại biết tên này ăn giấm chua nữa rồi.

Đàn ông đàn ang sao ấu trĩ thế này cơ chứ?

Đắc ý khoe khoang hay ghen tị, đều dễ dàng bộc lộ như thế đó.

Yến Thanh Đường muốn trấn an cảm xúc của Túc Chinh, nhưng dù sao Lục Thừa Phong cũng đang ở đây, có nhiều câu không tiện nói cho lắm. Hơn nữa nếu tinh tế hơn, anh cứ ghen tuông những chuyện vặt vãnh, khó lòng phòng bị, tránh thì lại không thể tránh, vậy nên Yến Thanh Đường cảm thấy đây cũng không phải là chuyện quá quan trọng đến mức cần phải đi dỗ dành.

Mà bên kia, Túc Chinh nhận ra cô không có hành động gì sau đó nữa, không biết đang nghĩ gì mà dọc đường đi đều rất trầm lặng.

Ngặt nỗi khách sạn này là do Túc Chinh dẫn đến, vậy nên Yến Thanh Đường và Lục Thừa Phong cũng không tiện nói gì thêm.

Đến khách sạn cũng vừa vặn cũng qua luôn giờ bữa sáng, phải hơn một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, trong tiệm chỉ có mỗi ba bọn họ là khách.

Sau khi gọi xong đồ ăn, phải chờ thêm hai mươi phút nữa mới lên món, Lục Thừa Phong muốn mua một ít đồ uống lạnh, mà trong tiệm thì lại không có, bèn đi ra bên ngoài, đến siêu thị nhỏ gần đó mua.

Lục Thừa Phong vừa đi, Túc Chinh liền hiện thân thành cái máy hát, mất hứng hỏi vặn: “Đều là bạn bè?”

“Sao cơ?” Yến Thanh Đường ngẩn ngơ, không biết từ đâu mà bất thình lình anh lại nói một câu như vậy.

Cô hoàn toàn không nghĩ theo hướng Túc Chinh đang ghen tuông, đi hết cả đường vậy rồi, cô chưa từng nghĩ rằng Túc Chinh vẫn có thể nhớ rõ chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nhận ra cô đang mờ mịt, ngữ điệu của Túc Chinh dần lạnh đi, sâu xa lặp lại: “Lục Thừa Phong và cả anh, đều là bạn bè của em?”

Dưới góc độ của anh, Yến Thanh Đường rõ là đang cố gắng cân bằng hai người anh và Lục Thừa Phong, cố gắng quan tâm đ ến tâm trạng của Lục Thừa Phong, cũng không có ý định thiên vị anh, thậm chí còn dùng từ ‘bạn bè’ để hình dung về cả hai người bọn họ.

Chẳng nhẽ anh và Lục Thừa Phong không hề có sự khác biệt gì sao?

Từ sau khi thật sự được hôn Yến Thanh Đường, d*c vọng chiếm hữu của Túc Chinh ngày một bành trướng, trong lòng anh chỉ toàn là Yến Thanh Đường, vậy nên cũng muốn Yến Thanh Đường chỉ có duy nhất một mình anh, anh phải là sự tồn tại đặc biệt nhất, phải phân biệt với những người ngoài, đặc biệt là với một Lục Thừa Phong còn đang có ý đồ riêng với Yến Thanh Đường.

Kết quả lại đón được một câu hỏi chân thành đến từ Yến Thanh Đường: “Không phải sao?”

“Ba người chúng ta đều là bạn bè mà.” Cô rõ ràng nói chuyện rất hào sảng.

Lối suy nghĩ giữa cô và Túc Chinh hoàn toàn bất đồng. Trên thực tế cô sẽ thừa nhận mối quan hệ bạn bè giữa cô và Túc Chinh, song cũng không phủ nhận giữa bọn họ còn có cả tình yêu thân mật.

Trong mắt Yến Thanh Đường, cụm từ ‘bạn bè’ ấy, mang một ý nghĩa tốt đẹp không thể tách ra.

“Đúng”, Túc Chinh gần như đã nghiến răng mà đáp lại cô, “Đương nhiên là đúng rồi.”

Trọng điểm giữa anh và Yến Thanh Đường hoàn toàn tương phản, anh chỉ đang nhấn mạnh sự khác nhau giữa anh và Lục Thừa Phong.

Thật ra anh đang muốn có một vị trí đặc thù trong lòng Yến Thanh Đường mà thôi, chỉ là Yến Thanh Đường nghe không hiểu, anh lại không nói rõ, vậy là cứ thế nuốt trái đắng xuống đầy mất hứng, khiến cho nguyên một luồng giấm chua cứ chảy lỏng tỏng trong bụng.

“Lục Thừa Phong không mang điện thoại theo à?” Yến Thanh Đường tinh mắt, phát hiện điện thoại di động để dưới mũ đang nằm trên bàn của Lục Thừa Phong, màn hình đang sáng lên, “Hẳn là anh ấy cũng không mang theo tiền mặt nhỉ? Không có điện thoại anh ấy trả bằng cách nào được, đúng là quên trước quên sau.”

Dù nói thế, nhưng vì lòng nhiệt tình sẵn có, Yến Thanh Đường đứng lên, đi ra ngoài muốn đưa điện thoại cho Lục Thừa Phong.

“Em có biết cậu ta đến siêu thị nào không? Mà muốn đi đưa.” Túc Chinh cũng đứng lên.

“Em nhớ lúc đi đến đây có một cái siêu thị khá gần, cách chỗ này năm sáu trăm mét gì đó, nó là gần nhất rồi.” Yến Thanh Đường nghĩ bụng rồi nói, “Em nghĩ là nó đó.”

“Em cũng hiểu cậu ta quá nhỉ.” Túc Chinh nói rồi mà Yến Thanh Đường vẫn không nhận ra lời nói của anh chua ngoa chừng nào.

Yến Thanh Đường đi vội ra khỏi cửa khách sạn, quay đầu lại nói: “Người bình thường đều sẽ đến đó thôi, anh ấy cũng đâu có bị ngu.”

Cô đứng lên không hề có chút do dự, đối với bạn bè của mình, Yến Thanh Đường đều tỏ ra rất nhiệt tình và thân thiết, chỉ muốn đi sớm một chút, có thể giúp cho Lục Thừa Phong không phải xấu hổ khi tính tiền ở siêu thị.

Trên bàn ba người thiếu hai, Túc Chinh thấy Yến Thanh Đường đi rồi, cuống quýt nói một tiếng với ông chủ khách sạn, rồi cũng đuổi theo Yến Thanh Đường đi ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, Túc Chinh liền túm lấy cổ tay cô, nói với cô: “Anh nghĩ rồi, trong tay cậu ta nhất định sẽ có tiền lẻ, không cần phải cố ý đi tìm cậu ta.”

“Thật sự ổn không? Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa về?” Yến Thanh Đường không xác định lắm, “Hơn nữa em cũng muốn đi thử, dù sao cũng có mấy bước chân, không bằng tự mình đi đến xem như thế nào.”

“Nói không chứng Lục Thừa Phong không có tiền, đang bị giữ lại đó, đáng thương quá chừng.” Yến Thanh Đường lại nói.

“Đủ rồi đó, Yến Thanh Đường.” Túc Chinh cuối cùng đã không nhịn được mà kéo tay cô vào trong một cái ngõ nhỏ nằm bên tay trái.

Anh áp cô lên vách tường đất màu vàng, vừa không cam lòng vừa ấm ức: “Sao em cứ nghĩ về tên đàn ông khác mãi thế?”

Yến Thanh Đường lập tức đưa mắt nhìn về phía anh, sau rốt cũng bừng tỉnh ra, một hồi lâu sau mới phun ra một câu: “Túc Chinh, sao máu ghen của anh lớn quá vậy?”

Chỉ nói mấy câu về Lục Thừa Phong thôi, mà anh đã chịu không nổi.

Tâm tư kỳ quái cùng với lòng chiếm hữu quá mạnh mẽ như thế, khiến cho đáy lòng cô trở nên run rẩy.

Nhưng biểu hiện trên nét mặt cũng chỉ là nhíu mi lại, cô nhìn anh đầy vẻ khó hiểu.

Túc Chinh lại hiểu lầm đó là một loại cảm xúc phức tạp khác.

Anh không khỏi cúi đầu, bất an cầm tay cô, ôm cô vào trong lòng mình, giọng nói khàn khàn: “Thích ghen tuông như vậy đó, em ghét sao?”

“Không có ghét mà.” Yến Thanh Đường lắc đầu.

Cô biết trái tim anh mẫn cảm sẽ không chịu được một câu không kiên nhẫn nào từ cô, vậy là cô kiên nhẫn giải thích cho anh: “Em cảm thấy không cần thiết phải… Lụa Thừa…”

Chữ ‘Phong’ còn chưa nói ra, người đàn ông liền hôn lên trên đôi môi cô, cảm xúc vẫn mềm mại như thế, nhưng lại lướt qua nhanh như gió, mang đến một luồng khí mạnh mẽ sắc bén.

Cô ngẩn người, nhỏ giọng nói tiếp: “Anh và Lục Thừa Phong cũng đâu có giống….”

Lại một nụ hôn tiếp, đòn tấn công kịch liệt đến mức thậm chí còn vang lên vài tiếng hôn cùng tiếng nước, cắt ngang những lời mà cô muốn nói.

Sau đó chỉ cần cô nói ra hai chữ kia thôi, thậm chí chỉ vừa nói ra cái họ, anh đều chào đón cô bằng nụ hôn, không cho cô cơ hội cự tuyệt, qua mấy lần như thế, môi cô đã sưng đỏ lên, cả người cũng lâng lâng.

May mà có Túc Chinh ôm cô, nắm chặt eo cô khiến cho cô không đến mức bị mềm nhũn ngã xuống.

Yến Thanh Đường ngẩng đầu lên, nhìn thấy Túc Chinh đúng là đang cười, cuối cùng cũng bực mình, lên án Túc Chinh: “Cái tật xấu gì của anh thế này…”

“Không muốn nghe em nhắc tên của cậu ta chút nào.” Ánh mắt Túc Chinh âm trầm hẳn, giọng nói cũng trầm thấp hơn, “Chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Ấu trĩ muốn chết.” Yến Thanh Đường biết vậy nên cũng không nói thêm gì, cô nhận ra được đối với Túc Chinh thì đây là một vấn đề lớn, vội đút cho anh một viên thuốc an thần, “Em không có hứng thú gì với anh ấy cả.”

Lại cố ý ‘uy hiếp’ Túc Chinh, muốn để anh an phận: “Nhưng nếu anh mà cứ nhắc về anh ấy mãi như thế, nói không chừng em dần dần lại có hứng thú cũng nên.”

“Ai nhắc cậu ta?”

Nhìn Túc Chinh đã hoàn toàn thả lỏng, khóe môi cong lên, mặt mày đầy ý cười.

Đoạn, anh bước lên trước mặt Yến Thanh Đường, dịu dàng đặt những nụ hôn liếm lên đôi môi Yến Thanh Đường, nhẹ nhàng miêu tả bên ngoài môi, vành tai tóc mai chạm vào nhau, đau lòng hỏi: “Có đau không?”

Lúc này mới nhớ ra phải quan tâm cô à.

Yến Thanh Đường đẩy anh ra, đi ra bên ngoài ngõ nhỏ, quay đầu lại tức giận đáp: “Không đau, tê cả rồi đây.”

Hai người một đi trước một đi sau, đi về phía siêu thị gần nhất.

Yến Thanh Đường đi đến cửa siêu thị kia, mới đầu còn không nhìn thấy Lục Thừa Phong ở đâu, còn đang buồn bực thì chợt nghe có một người ló mặt ra từ sau quầy hàng gọi tên cô: “Anh ở đây này.”

Yến Thanh Đường theo hướng nói, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục Thừa Phong, liền giơ giơ điện thoại của anh ta trong tay mình lên.

Anh ta đang đứng trước kệ đồ ăn vặt, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn cô, mặt mày hớn ha hớn hở: “Yến Thanh Đường, anh biết em sẽ đến cứu anh mà.”

“Chọn đồ ăn ra xong mới phát hiện quên mang theo điện thoại, trên người lại không có tiền mặt. Nhưng đã lựa rồi mà bỏ lại lần nữa thì ngại quá, anh còn đang do dự thì em đã đến rồi.”

Ngẩng đầu lên, Lục Thừa Phong nhìn thấy Yến Thanh Đường như hạn hán gặp mưa rào.

Yến Thanh Đường cũng nhận ra là mình đã làm đúng rồi, quay đầu lại gọi Túc Chinh hãy còn chưa vào trong.

Lục Thừa Phong nhìn thấy Túc Chinh cũng đến đây thì khá là bất ngờ, giọng điệu không rõ là vui vẻ hay là mất hứng, vẫn bình tĩnh như nước: “Anh cũng đến đây sao, không có ai ở lại khách sạn để giữ đồ cá nhân à?”

“Đã nói trước với ông chủ rồi, trong quán ít khách, họ sẽ cho người trông đồ giúp chúng ta.” Mặt Túc Chinh không thay đổi xảm xúc, trả lời anh ta.

Yến Thanh Đường không hề để ý đến ánh mắt hai người họ khi chạm nhau, chỉ lo lấy đồ từ trên tay Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong từ chối, cũng không nhận điện thoại, chỉ nói: “Khóa là hình chữ ‘Z’, em giúp anh mở wechat ra thanh toán là được. Em để gần anh một chút, mật khẩu của anh là…”

Yến Thanh Đường theo bản năng mở khoa như lời mà Lục Thừa Phong đã nói, nhưng đến khi ấn vào wechat, tay cô ngừng lại: “Vẫn nên để anh tự trả đi, mật khẩu ngân hàng mà nói với người khác thì cũng không ổn lắm.”

“Có gì đâu chứ, chẳng nhẽ em lại bận tâm chút tiền mọn này của anh à?” Lục Thừa Phong cười, “Hơn nữa, tay anh cũng không rảnh.”

“Túc Chinh ơi.” Yến Thanh Đường gọi tên người đứng bên cạnh mình.

Thấy nét mặt cô nghiêm túc, thậm chí còn gọi Túc Chinh đi lên hỗ trợ lấy đồ uống và những vật phẩm khác, Lục Thừa Phong biết rằng cô không định tiếp tục dùng điện thoại của mình nữa.

Cô rõ ràng đang thật sự phân rõ ranh giới giữa cô và anh ta. Điều này khiến cho anh ta rất bất đắc dĩ.

Vậy nên Túc Chinh tiến lên, chủ động giúp Lục Thừa Phong cầm đồ đạc, để cho Lục Thừa Phong rảnh được một tay cầm lấy điện thoại của mình đi thanh toán.

Sau khi trả tiền, ba người cùng đi ra ngoài.

Túc Chinh và Lục Thừa Phong cầm theo đồ ăn và thức uống, đi sánh vai nhau. Hai tay Yến Thanh Đường trống trơn, ung dung vui vẻ, đi một mình đằng trước, cách hai người đằng sau chừng vài bước chân.

Thấy Yến Thanh Đường không để ý, hai người không còn vờ vịt nữa, thế cục tươi đẹp cũng không thể nào khiến hai người tiếp tục giả vờ được.

Túc Chinh hỏi thẳng Lục Thừa Phong: “Tôi đưa cho anh tiền lẻ, anh dùng hết rồi?”

Đại khái là từ lâu rồi, Túc Chinh với vai trò là ‘nửa hướng dẫn viên’, vì lo rằng mọi người mua sắm mà dùng ví điện tử trả tiền sẽ có chỗ không thuận tiện để thanh toán, nên cố ý chia tiền lẻ thành ba phần.

Đương nhiên, số tiền cũng không tính là nhiều, thế nhưng mấy ngày nay không có nơi nào đặc biệt phải dùng đến tiền mặt cả. Đây vốn dĩ chỉ là việc nhỏ trên đường, Túc Chinh tiện tay thì làm thôi, với Yến Thanh Đường không có khái niệm gì về tiền bạc thì đã quên sạch rồi.

Nhưng Túc Chinh lại nhớ rất rõ. Hơn nữa xem ra thì Lục Thừa Phong cũng nhớ rất rõ.

“Đương nhiên là không tiêu hết rồi.” Lục Thừa Phong thẳng thắn thừa nhận.

“Chỉ cho phép anh sáng sớm chạy đi tìm cô ấy, mà không cho tôi tạo cơ hội để ở riêng với Yến Thanh Đường sao?” Lục Thừa Phong hỏi vặn lại anh.

Bình Luận (0)
Comment