Đồng Hành - Bạch Điểu Nhất Song

Chương 51

Đau đầu choáng váng vừa mệt mỏi, Yến Thanh Đường bị sốc độ cao mức độ nhẹ phải uống Ibuprofen trước tiên. Mặc dù Paracetamol cũng có tác dụng nhưng không thể dùng chung nó với Ibuprofen được, vậy nên nó được giữ lại để dùng cho trường hợp khẩn cấp.

Ban đêm, Túc Chinh lo lắng Yến Thanh Đường sẽ càng bị sốc độ cao mức độ mạnh hơn, lại sợ cô té xỉu khi đang tắm rửa nên chủ động ở lịa phòng cô. Đương nhiên Yến Thanh Đường sẽ không từ chối, vô hình trung chuyện cả hai chung chăn chung gối, ngày càng trở thành như một thói quen.

Nhưng Yến Thanh Đường không còn trêu chọc Túc Chinh nữa.

Bản thân cô chịu phản ứng cao nguyên đã mệt mỏi rồi, lại thêm trạng thái của Túc Chinh bên cạnh cũng cần cô phải chú ý.

Cũng may từ sau khi Túc Chinh vào huyện Bì Sơn, cũng được xem là thả lỏng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì xảy ra.

Yến Thanh Đường yên tâm nằm ngủ, Túc Chinh nằm bên cạnh hệt như con gấu bông mà khi nhỏ cô hay nằm cùng vậy, luôn có thể khiến cho cô cảm nhận được sự an toàn, cơn đau đầu của cô dần giảm bớt, đêm dài, đã hoàn toàn buông lỏng đi.

Thế nhưng đến rạng sáng lúc ba giờ, người đàn ông hét lên một tiếng, bất thình lình làm cô bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị.

Âm thanh kia quá đỗi gần gỗi, truyền ra từ bên cạnh cô, đúng là từ Túc Chinh rồi.

“Gặp ác mộng sao anh?”

Cô kích động mở đèn lên, nhìn thấy Túc Chinh đang ngồi dậy ôm đầu, đúng là anh đã gặp ác mộng thật rồi, nhưng phản ứng lại rất quái lạ. Cả người anh đang run rẩy dữ dội, khắp người đầy mồ hôi, bộ đồ ngủ màu lam bị mồ hôi thấm đẫm ướt hết phân nửa, vầng trăng trên cổ áo cũng thấm nước làm nó chìm trong một tông màu u tối.

“Túc Chinh, anh làm sao vậy?” Yến Thanh Đường hoảng hốt hỏi anh.

Từ trước đến nay dù Túc Chinh có phản ứng mạnh đến chừng nào, cũng sẽ không giống như hiện tại.

Toàn thân người đàn ông dường như không thể cử động, nghe thấy âm thanh của cô cũng không ngẩng đầu lên, dường như đã mất đi toàn bộ sức lực, thậm chí nhìn cô một cái mà anh cũng không làm được, dường như anh rất đau đớn, hô hấp không thông, giọng nói khàn đến mất tiếng: “Giúp anh lấy thuốc…ở…ở bên trong túi anh.”

“Được….” Yến Thanh Đường nhảy thẳng xuống giường, vừa lục tìm đồ đạc vừa không quên trấn an Túc Chinh, “Em tìm ngay đây. Anh điều chỉnh lại hô hấp trước nhé, anh đừng sợ…”

Yến Thanh Đường nhanh chóng tìm thấy được ba lô mà Túc Chinh để trên bàn, kiếm ngăn trong cùng mở khóa kéo, lấy ra tất cả ba lọ thuốc thủy tinh.

Bên trên thân chai thuốc không có viết tên thuốc, chỉ có những nhãn dán với màu sắc khác nhau, bên trên viết hạn sử dụng.

Yến Thanh Đường siết chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, đun nước sôi lên thì không kịp nên cô vội tìm nước đóng chai đưa qua cho Túc Chinh.

Khi đưa lọ thuốc qua, Yến Thanh Đường nhìn thoáng qua hạn sử dụng được ghi trên thân lọ thuốc, lo lắng nói: “Thuốc này chỉ còn mười ngày nữa là hết hạn sử dụng, bây giờ uống vào thì có vấn đề gì không? Thuốc gì vậy anh? Không thì em đi ra tiệm thuốc mua thuốc mới cho anh nhé.”

Túc Chinh né tránh vấn đề của cô, vươn tay ra lấy lọ thuốc, sau khi phân biệt rõ nhãn dán bên trên, anh đổ thuốc từ hai trong số ba lọ ra, uống nước cùng với thuốc xuống rồi mới nặng nề nói: “Tiệm thuốc bình thường không mua được.”

Tay anh vẫn run rẩy kịch liệt như ban đầu, lúc vặn nắp chai nước còn không khống chế được loạng choạng, nước lạnh theo đó văng ra bên ngoài, rơi xuống làm ướt một mảng chăn.

“Thuốc gì mà mua ở tiệm thuốc không được?” Yến Thanh Đường mau miệng hỏi một câu.

Rồi cô nhanh chóng nhận ra, ba lọ thuốc kia chỉ ghi mỗi hạn sử dụng trên đó, như thể là một sự che đậy đặc biệt và kiêng dè. Nhưng một khi đã hỏi ra khỏi miệng thì không thể giả ngu ngơ cho qua được nữa.

“Thuốc trầm cảm?” Yến Thanh Đường mơ hồ đoán, “Hay là chứng rối loạn lo âu?”

“Là PTSD.” Túc Chinh thờ ơ đáp.

Câu nói của anh khiến cho Yến Thanh Đường ngẩn ra thấy rõ, rồi lại kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía anh.

Túc Chinh không hề né tránh ánh mắt của cô, thần sắc anh dửng dưng nhìn thẳng Yến Thanh Đường, nhưng Yến Thanh Đường vẫn có thể nhìn ra được sự đau đớn và tự ghét mình ẩn trong đôi mắt hẹp dài ấy.

Rồi cô nghe thấy Túc Chinh dùng âm giọng lạnh lẽo lặp lại, giọng nói bình tĩnh như thể đang kể câu chuyện của người khác: “Em không nghe sai đâu, anh bị PTSD.”

PTSD, rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Yến Thanh Đường không phải là hoàn toàn không biết gì về căn bệnh này, thậm chí dạo gần đây thi thoảng cô sẽ mơ hồ nghĩ đến nó, suy cho cùng thì những biểu hiện khác thường của Túc Chinh cũng khá tương đồng với trạng thái bệnh PTSD, hơn cả thế, các cựu quân nhân thường sẽ thuộc nhóm có nguy cơ mắc PTSD rất cao.

Nhưng tim cô vẫn nặng nề đi, vẫn đau lòng vì câu xác nhận này của Túc Chinh.

Người đàn ông uống thuốc, nhưng hiệu quả của thuốc sẽ không đến nhanh được như vậy, anh chỉ có thể cố gắng hết sức điều chỉnh cảm xúc của mình, cuối cùng mới có thể nâng âm thanh lên cao hơn chút, khẽ khảy những lọ thuốc trong tay: “Loại này là Trazodone, trước kia anh thường uống nó. Sau này đổi sang dùng hai loại này là Venlafaxine và Paroxetine.”

Yến Thanh Đường nghe anh nói về tên loại thuốc, nhưng với cô mà nói thì nó hoàn toàn xa lạ, cô nhớ mang máng rằng trước kia một người bạn của mình đã từng dùng nó để điều trị chứng trầm cảm, đại khái thì nó còn được dùng để điều trị PTSD và các chứng bệnh tâm thần có liên quan khác.

“Em cũng nhìn thấy mấy lọ thuốc đó rồi, nhất định là thấy nó rất quái lạ nhỉ. Nhưng chỉ có làm như thế mới không bị người ta truy hỏi. Người biết được điều này, trừ bác sĩ của anh ra thì em chính là người duy nhất.” Túc Chinh nói.

Anh ghét những thành kiến mà người ngoài tự nhiên đeo lên cho các loại bệnh tâm thần. Ví như khi anh gọi xe, tài xế nghe anh muốn đến bệnh viện tâm thần sẽ dùng ánh mắt quái dị nhìn anh.

Anh chỉ có thể cất hết các loại thuốc được kê đơn vào trong lọ thủy tinh đục, rồi dùng những nhãn màu khác nhau để phân chia, cuối cùng chỉ viết thêm hạn sử dụng vào.

Yến Thanh Đường nghe xong, rốt cuộc cũng đã hiểu ra tại sao trong công việc anh luôn duy trì khoảng cách giữa người và ta cả ngàn dặm, có chăng chỉ khi giữ khoảng cách thì anh mới có thể ngăn chặn được những cái nhìn kỳ thị, mới có thể tìm được cảm giác an toàn chỉ thuộc về riêng mình.

Cô chỉ thấy đau lòng, mũi chua xót đến gay gắt, cẩn thận hỏi dò: “Anh trai anh gặp chuyện không may, nên anh mới mắc bệnh đúng không? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải anh đã nói anh trai anh hy sinh vì đất nước…”

“Đúng vậy.” Túc Chinh lên tiếng đáp lời, nét mặt dần chuyển sang nặng nề vì mặc cảm tội lỗi, “Nhưng người vốn nên chết… là anh.” 

“Thanh Đường, người chết không nên là anh ấy, phải là anh.” Túc Chinh chậm rãi nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ tơ máu cũng dần ướt đi, giọng anh khản đặc.

“Lần đó khi chấp hành nhiệm vụ thì đột nhiên phát sinh xung đột biên giới, nòng súng của quân ngoại quốc đã chĩa thẳng vào anh, nhưng ngay thời điểm quan trọng anh trai anh đã nhào về phía anh, cứu lấy sinh mệnh anh.” Túc Chinh mở mắt ra, ánh mắt trở nên trống rỗng vô hồn, “Tại sao phải cứu anh chứ? Anh có gì đáng để cứu đâu? Chỉ còn mấy tháng nữa thôi là anh ấy xuất ngũ rồi. Lúc ấy con gái anh ấy chỉ mới có mấy tháng tuổi, chị dâu anh còn đang chờ anh ấy quay về…”

“Đến năm 2020 anh tiếp nhận trị liệu, vừa uống thuốc vừa đi cố vấn tâm lý. Đến năm 2021 thì chuyển biến tốt đẹp, bác sĩ cũng giảm liều lượng thuốc cho anh, rồi sau cùng thì ngừng thuốc. Anh như người bình thường, làm vệ sĩ cho người ta cũng hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Hàng năm thi thoảng cũng sẽ có thời điểm phát tác, nhưng không quá mức nghiêm trọng, anh chịu đựng được, cứ uống thuốc vào là ổn lại. Lần uống thuốc gần đây nhất cũng đã vào tháng một năm ngoái rồi, dùng trong khoảng một hai tháng liên tục, khoảng thời gian ấy anh không làm việc.”

“Mỗi lần phát bệnh đều đang nhắc nhở anh, rằng anh không phải người bình thường. Anh thật sự không phải là một người bình thường… Thanh Đường à, có lẽ em nên tránh xa anh ra.” Túc Chinh khẽ thì thào.

“Xin lỗi em đã phát bệnh trong lúc làm việc, đây là lần đầu tiên.” Dừng một chập, anh lại nói, “Là anh đã gây ảnh hưởng đến em.” Dường như anh đang cảm thấy rất gánh nặng.

Anh biết nói ra những lời này sẽ mang ý nghĩa như thế nào, anh đang đẩy Yến Thanh Đường ra xa bản thân. Nếu theo như lẽ thường, Yến Thanh Đường nên cắt hợp đồng vì tính không chuyên nghiệp và lừa gạt trong công việc, hoặc không thì cũng có thể đoạn tuyệt cả mối quan hệ về mặt tình cảm với anh.

Yến Thanh Đường sẽ như thế sao? Túc Chinh nghĩ biết đâu được.

Cảm giác ngột ngạt quen thuộc ập đến, hơi thở như nghẹn lại nơi ngực anh, cả người anh như thể bị nhấn chìm trong nước, ướt đẫm và tuyệt vọng.

Yến Thanh Đường yên lặng lâu thật lâu, đến khi mở lời, Túc Chinh nhận ra được những tiếng nức nở từ cô, là đau lòng và cũng là khổ sở, hai mắt ngập nước nhìn anh: “Đau lắm đúng không anh?”

Bàn tay nắm lọ thuốc của Túc Chinh run lẩy bẩy, hốc mắt anh nóng lên, Yến Thanh Đường nói cũng rõ ràng hơn: “Mỗi lần phát bệnh, mỗi khi nhớ về chuyện năm đó, anh đã đau lắm đúng không?”

Cô rướn đến gần anh, giang hai tay vòng lấy tấm lưng anh, lệ rơi đẫm áo anh, quấn quyện với mồ hôi, song cô lại không ngại, còn ôm lấy anh thật chặt.

Thân thể Túc Chinh cứng đờ, rất nhanh sau đó anh mới thả lỏng người ra, ôm lại Yến Thanh Đường, tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt: “Không đau.”

“Thật sự không đau sao? Không khổ sao?” Yến Thanh Đường ghé lên bờ vai dày rộng của anh mà nức nở, “Anh có hay gặp ác mộng như đêm nay không?”

“Cũng gặp được ba mẹ anh.” Túc Chinh đáp lời.

Nó giống như một sự chồng chất vậy, khi còn bé mất đi cả ba lẫn mẹ, và rồi nhiều năm về sau lại mất đi người anh trai thân thiết nhất trên đời.

Yến Thanh Đường bỗng thấy hối hận, Túc Chinh đã một mực tiếp nhận trị liệu tích cực như thế, vất vả lắm mới vượt qua những chuyện này, có thể làm việc bình thường, chỉ vì cô cố chấp dẫn dắt anh quay về lại chốn cũ Bì Sơn, mới khơi gợi nên những ký ức trong quá khứ.

Cô nên biết từ sớm, rằng huyện Bì Sơn tuy là nơi anh nhung nhớ, song cũng là bóng ma của Túc Chinh.

Cô còn nhớ rất rõ, một số bộ phận người bệnh PTSD sẽ lựa chọn cố gắng hết sức tránh đi vào vết xe đổ. Nhưng cô đang làm cái gì vậy này? Co đang cố kéo Túc Chinh vào bóng ma của anh. Có lẽ ác mộng mà đêm nay Túc Chinh gặp, chính là tái hiện lại khung cảnh năm 2020 Lương Trung đã xả thân cứu anh mà hy sinh thân mình.

“Em không nên lấy cớ đi khảo sát để dẫn anh đến huyện Bì Sơn.” Yến Thanh Đường hối hận khôn nguôi, “Nếu biết anh đau đớn thế này…”

“Không đâu.” Túc Chinh cắt ngang lời cô, lần đầu tiên anh tình nguyện nói ra ý định ban đầu của mình khi quyết định đến Tân Cương, “Đây cũng chính là điều mà anh muốn.”

Túc Chinh nhận công việc từ trước đến nay đều có sự tự do và quyền lựa chọn của chính mình, dù biết Yến Thanh Đường sẽ đến Tân Cương nhưng anh vẫn đồng ý, điều đó nói lên rằng anh có nguyên nhân riêng của mình.

Những lời tự đáy lòng của Yến Thanh Đường, nên đổi lại thì đúng hơn. Huyện Bì Sơn là bóng ma của Túc Chinh, song cũng là nỗi niềm nhung nhớ của anh.

“Có một số việc, có người sẽ lựa chọn trốn tránh và lãng quên. Nhưng anh thì không thể.” Túc Chinh nói, “Anh cõng trên vai sinh mệnh của anh Lương Trung, còn có ba mẹ anh… những chuyện này anh không thể quên được. Sau khi rời khỏi tiền đồn quân sự, anh chưa từng quay lại Tân Cương, anh càng trốn tránh, cơn ác mộng càng tìm đến anh thường xuyên hơn.”

“Thanh Đường.” Anh gọi tên cô, “Anh ấy vì anh mà chết, anh vĩnh viễn không được quên điều này. Là anh muốn quay lại Tân Cương một lần nữa, quay lại huyện Bì Sơn một lần nữa, quay về tiền đồn quân sự một lần nữa, nhìn lại nơi anh và anh trai anh đã từng bên nhau. Nhưng anh lại là kẻ hèn nhát, cuối cùng vẫn lựa chọn chạy trốn. Làm kẻ đào binh là chuyện đáng xấu hổ nhất, suýt chút nữa anh đã làm thế. Là em đã khuyên nhủ anh, lấy cớ cho anh quay về huyện Bì Sơn, để cho anh không phí hoài công sức.”

“Cảm ơn em, Thanh Đường.” Túc Chinh cảm kích mà rằng.

Mỗi một người, có lẽ rồi sẽ gặp được một ai đó tưởng chừng như bình thường, song lại chính là người dẫn đường cho mình. Cô xuất hiện vừa hay đúng lúc, trong lúc anh đang do dự đã chỉ dẫn cho anh.

“Đợi anh thêm chút nữa là được.” Túc Chinh ôm cô, thì thầm bên tai cô, như thể trấn an cô, cũng như thể đang trấn an chính mình, “Anh làm được, tin anh nhé.”

Túc Chinh vẫn cho rằng, thuốc là thứ duy nhất chèo chống kẻ mắc bệnh PTSD. Hiệu quả từ cố vấn tâm lý đối với mỗi người là mỗi khác, thật khó để có thể tìm được một cố vấn tâm lý chuyên nghiệp có khả năng xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng. Hoặc ít nhất với anh thì là thế.

Mà giờ đây, anh chợt nhận ra, ngoài thuốc, còn có một năng lực khác đã cứu vớt anh.

Là sự ấm áp của tình yêu, là sự quan tâm đặc biệt dành riêng anh, là sự đau lòng không cách nào che giấu.

Là Yến Thanh Đường.

(*) PTSD: Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau sang chấn: là một rối loạn tâm thần có thể phát triển sau khi một người tiếp xúc với một sự kiện đau buồn, trong truyện đề cập về chiến tranh (trường hợp này còn được gọi là sốc chiến trường). Các triệu chứng có thể bao gồm xuất hiện những hồi ức, suy nghĩcảm xúc hoặc giấc mơ rối loạn liên quan đến các sự kiện, đau khổ về tinh thần hoặc thể chất. Một người bị PTSD có nguy cơ tự tử và cố ý làm hại bản thân cao hơn. 

Trazodone là một loại thuốc chống trầm cảm. Nó được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm lớnrối loạn lo âu và, với các loại thuốc khác, phụ thuộc vào rượu.

Venlafaxine là một loại thuốc chống trầm cảm thuộc nhóm thuốc ức chế tái hấp thu serotonin-norepinephrine (SNRI). Nó được sử dụng để điều trị rối loạn trầm cảm lớn (MDD), rối loạn lo âu tổng quát (GAD), rối loạn hoảng sợ và ám ảnh sợ xã hội.

Paroxetine thuộc nhóm thuốc chống trầm cảm, được dùng trong điều trị trầm cảm, các hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hoảng sợ, lo âu, sau sang chấn tâm lý, cảm xúc trước hành kinh và các triệu chứng sau mãn kinh.

Bình Luận (0)
Comment