“Lớn tuổi, không thức đêm được”
Chuyện thiên nga trắng đánh nhau trên mặt hồ không làm Túc Chinh mảy may có dao động gì. Nhưng ngay khoảnh khắc khi Yến Thanh Đường cầm lông chim cô vừa nhặt đưa đến trước mặt mình, anh cũng bị cô làm cho vui lây, sắc mặt thả lỏng lại.
Túc Chinh nhìn lông chim trong tay cô, cô nhẹ nhàng lắc ngón tay, lông chim theo đó mà biến thành hai mảnh, ý là một mảnh cho anh, anh nhận lấy, cười hỏi: “Vừa rồi có chụp lại được không?”
“Ôi cha, chưa kịp chụp.” Yến Thanh Đường hối hận quá chừng, cầm lấy máy ảnh lên lia vội về phía đàn thiên nga đang kéo nhau đi xa chụp mấy tấm, rồi nói với anh, “Lần sau anh nhớ nhắc tôi đấy.”
Khi Yến Thanh Đường đùa giỡn tâm trạng sẽ rất tốt, thậm chí cũng lười mắng anh.
Hai người đồng hành, anh là người duy nhất cô có thể mặt chạm mặt chia sẻ mọi vui sướng, nhìn thấy chuyện gì thú vị cũng sẽ chạy đến nói cho anh nghe.
Cảnh đẹp khiến Yến Thanh Đường quên khuấy đi thời gian, chiếc xe việt dã cứ đi rồi dừng, cứ thế chơi hết cả ngày.
Dọc đường Túc Chinh vẫn là người đầu tiên nhớ ra chuyện phải ăn cơm, cuối tháng Ba, các tiệm cơm bên hồ Sayram không mở nhiều lắm, nhưng lại có một vài tiệm tự phục vụ mở bên trong.
Hai người đi vào một tiệm trong số đó, gọi một món lẩu, giá khá đắc nhưng hương vị lại khá bình thường. Nhưng cũng may đồ ăn nóng hổi, vẫn khá tốt hơn so với lương khô mà bọn họ mang theo.
Sau khi ăn xong Yến Thanh Đường vẫn chưa giảm hứng thú, đến điểm tụ tập, lớp bề mặt băng gần đó dày hơn, cô nhìn thấy có rất nhiều du khách nằm lên trên mặt băng chụp ảnh, cũng đánh bạo nằm lên thử.
Túc Chinh lo lắng khôn nguôi về hành động của cô, mới đầu đã khuyên cô đừng nên đi, khuyên không xong, cả quá trình chỉ có thể giữ thật chặt cánh tay cô.
Tư thế này quá kỳ dị, khi Yến Thanh Đường đứng lên bề mặt băng, gần như đã bị Túc Chinh chọc cho tức cười, mất hứng nói: “Anh không phải là quân nhân xuất ngũ à? Sao còn sợ này sợ kia thế.”
Trên gương mặt của Túc Chinh bấy giờ chỉ còn lại sự nghiêm túc, đi đằng sau cô: “Chính vì đã từng trải qua, nên mới sợ.”
Trong những năm tháng đi lính ấy, đã vô số lần Túc Chinh phải chứng kiến cảnh tượng sinh mệnh quý giá và yếu ớt nhường nào. Rất nhiều chuyện mà anh đã cố gắng lãng tránh cũng như không thèm nghĩ đến, song con người luôn có quán tính, nó khiến cho anh trở nên vô cùng căng thẳng vào những lúc đến gần với hiểm nguy.
Đầu xuân cỏ vẫn chưa mọc, đi chơi cả ngày đã đủ vui rồi. Yến Thanh Đường đi đằng trước, mở cửa xe ra ngồi vào ghế phụ lái. Túc Chinh theo sát cô, lái xe đi thẳng ra khu thắng cảnh về lại khách sạn.
Quanh hồ Sayram ít bị ô nhiễm ánh sáng, là điều kiện siêu tốt để ngắm sao.
Một ngày trước Yến Thanh Đường gấp gáp điều trị chứng không hợp khí hậu của mình nên ngủ rất sớm. Hôm nay sau khi tham quan hồ Sayram về, vốn trong lòng còn có tí xíu tiếc nuối, song đến khi trời tù mù tối, phát hiện từ khách sạn cũng có thể nhìn thấy cảnh đêm đẹp đẽ ấy, xem như là xứng đáng với cái tên ‘phòng sao trời’.
Thế là Đại tiểu thư cầm điện thoại lên, gọi Túc Chinh vào phòng mình, chờ đến đêm khuya chụp cảnh sao, còn nói cần anh giúp một tay.
Khi Túc Chinh bị gọi đến là vừa mới chín giờ, nghe cô nói phải chờ đến hai ba giờ, sắc mặt có chút miễn cưỡng.
“Không được sao?” Yến Thanh Đường ngửa đầu lên hỏi anh, lại đánh giá vài bận, “Lớn tuổi, không thức đêm được?”
Năm nay Túc Chinh vừa tròn ba mươi, chưa từng bị ai châm chọc về tuổi mới của mình, nhất thời bị cô khích tướng: “Được thì được thôi, nhưng ngắm sao thì phải đi ra bên ngoài, không thể ngồi trong phòng được, mà bên ngoài thì lại rất lạnh.”
Nhiệt độ hiện tại quanh hồ Sayram rất thấp, đến tối sẽ còn khiến người ta lạnh cóng hơn. Cũng vì thế mà lần này bọn họ đã lựa chọn không ở lại trại du lịch, mà tìm đến một khách sạn có điều kiện tốt hơn nhiều, có thể tắm rửa tùy ý, hệ thống sưởi đầy đủ.
“Vậy nên chờ ở trong phòng tôi trước.” Yến Thanh Đường nhẫn nại trả lời, “Chờ một lát, chúng ta ra ban công.”
Túc Chinh nghe là hiểu ngay ý định của cô, ý chính là không hề dao động, vậy là chỉ có thể ngồi xuống.
Nghĩ ngợi một hồi, thật sự thì cô không cần phải gọi anh đến sớm như vậy. Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là vì một mình cô chờ sẽ rất nhàm chán.
Họ ngồi quanh lò sưởi trong phòng khách uống trà, Túc Chinh uống trà như nước lã, còn Yến Thanh Đường thì vừa uống vừa nếm vị, thời gian cô uống một ly, Túc Chinh đã uống đến ly thứ ba rồi.
Yến Thanh Đường nhìn anh mà lắc đầu, thấy sao mà ngọc đẹp trong miệng qua anh thành bò uống nước.
Trong lúc đó, Túc Chinh lại tò mò về quá khứ của cô, cẩn thận dò la: “Những tưởng cô là người không thể rời khỏi vòng tay gia đình, đây là lần đầu tiên đi nhỉ?”
“Không phải.” Có lẽ là thời gian chờ quá lâu, trò chuyện cũng là một cách giết thời gian, Yến Thanh Đường dần dần cũng bằng lòng trả lời lại anh, “Tôi học đại học ở Bắc Kinh, sau đó thì đến Hà Lan du học.”
Dù có đến nơi nào đi nữa, đến kỳ nghỉ cô vẫn sẽ quay về Thượng Hải, nhưng bốn năm ở Bắc Kinh, hai năm ở Hà Lan, cô vẫn là người xa lạ sống tại một thành phố hay quốc gia xa lạ.
“Tại sao nhìn tôi không giống người thường rời khỏi gia đình chứ?” Yến Thanh Đường hỏi lại.
Trước mặt cô, Túc Chinh cố gắng cẩn thận từng chút một, đáp: “Cảm giác người trong nhà sẽ không thả cho cô đi quá xa.”
“Đúng là họ không thả, thậm chí là hận không thể để tôi sống cả đời ở Bắc Kinh, không đi đâu hết.” Yến Thanh Đường nở nụ cười bất đắc dĩ, nhưng cô rất ít khi âu sầu quá lâu, rất nhanh đã tích cực phấn chấn lại, “Nhưng cuộc đời là của tôi, chỉ tôi mới có thể tự mình làm chủ. Tôi muốn đi đâu thì phải đến được đó.”
Túc Chinh nghe xong thì không nói gì, rồi lại ngưỡng mộ sự hào sảng và tự tin này của Yến Thanh Đường. Anh cảm thấy về mặt tinh thần, cô như một con chim ưng bay trên bầu trời Tây Bắc rộng lớn.
“Nhưng vẫn sẽ có thỏa hiệp.” Yến Thanh Đường lại bổ sung, “Hiện tại tôi đang làm việc ở Thượng Hải.”
Nghiên cứu viên khách mời có được sự tự do rất lớn, cô sẽ không bị hạn chế về thời gian cũng như là lịch làm việc như người bình thường. Song xét đến cùng, Thượng Hải vẫn là cội nguồn của cô, dù có đi xa đến đâu, chung quy lại rồi cũng sẽ có một ngày cô quay trở về.
“Có thể bị ba mẹ gia đình ràng buộc, cũng là chuyện rất tốt.” Trong ly không còn trà, Túc Chinh đứng dậy rót thêm nước, đậy nắp lại, bỗng buông câu cảm thán.
“Cũng không thể nói thế được…” Yến Thanh Đường lại tiếp câu nói vừa rồi của anh, “Tôi vẫn cho rằng, mối quan hệ giữa người với người là sự nhân nhượng lẫn nhau, càng thân thiết thì sẽ càng như thế, và người nhà cũng không ngoại lệ. Bọn họ không phải là ba mẹ tốt nhất, tôi không phải là đứa con gái tốt nhất, nên mọi người sẽ lựa chọn lùi lại từng bước, cốt là để cho nhau thoải mái. Nhưng nếu có ai phá vỡ cán cân cân bằng này, tôi sẽ không nhân nhượng nữa.”
Vậy nên cô quay về Thượng Hải, về lại bên cạnh ba mẹ, rồi lại kiên trì với tự do của mình, phải được đi bất cứ lúc nào mà không có sự hạn chế.
Lần đầu tiên Túc Chinh nghe một phiên bản ngôn luận trái ngược với truyền thống hiếu đạo, trong lòng lại càng thêm tò mò về gia đình của Yến Thanh Đường.
Điều này hiển nhiên đã vi phạm quy tắc chuẩn mực trong công việc do chính bản thân anh đặt ra. Anh không thích dính dáng đến người và việc thuộc tầng lớp thượng lưu, khi tiếp nhận công việc anh sẽ không hỏi quá nhiều. Sau khi nhiệm vụ kết thúc, anh cũng không chủ động xuất hiện tiếp xúc với những người chủ cũ.
Mà trong lúc làm nhiệm vụ, Túc Chinh luôn luôn là người nói ít. Nhóm chủ cũ dù tin tưởng vào sự ổn định cũng như là kỹ năng được đào tạo bài bản của anh, nhưng lại hay nhận xét rằng tính cách của anh khô khan và nhạt nhẽo.
Khi anh đang nhớ lại những việc từng trải qua với chủ cũ, Yến Thanh Đường đột nhiên nghiêm trang nhìn về phía anh: “Anh cũng thế, đừng để cho tôi luôn nhân nhượng anh.”
Túc Chinh lập tức kêu oan cho chính mình, cảm xúc khống chế không được tốt, lập tức thốt ra: “Rõ ràng là tôi đang một mực nhân nhượng cô.”
Mũi tên đã bắn đi thì không cách nào thu lại được.
Hiểu biết của anh về Yến Thanh Đường có hạn, đã từng được trải nghiệm qua tài hùng biện vô cùng xuất sắc của cô, là người rất có khả năng đấu võ mồm.
Không chờ anh lên tiếng cứu vãn, quả nhiên Yến Thanh Đường đã mất hứng liệt kê về ‘tội trạng’ của anh.
“Trên hợp đồng đã viết gì, hành động nào cũng phải nghe theo lệnh của tôi. Đã có mấy lần anh tự làm theo ý mình, tôi còn chưa so đo với anh.” Yến Thanh Đường uống một ngụm trà, ý định áp chế lại cơn tức giận của mình, trừng mắt với người đàn ông, nói, “Tôi đã nhân nhượng anh rất nhiều, Túc Chinh à.”
Túc Chinh tự biết mình không thể nói lại Yến Thanh Đường, nên đã đầu hàng từ lâu: “Được được được, cô nhân nhượng tôi. Đều là lỗi của tôi.”
Anh lại không hề hay biết, ngữ điệu này đã chạm phải kiêng kị của Yến Thanh Đường, cô lập tức thay đổi sắc mặt, lật ngược ly trà của Túc Chinh, chỉ vào anh nói: “Anh đi về đi, một mình tôi chụp, không cần anh nữa, đỡ phải để anh nhân nhượng tôi.”
“Không phải cô đã nói cần tôi giúp đỡ sao?” Túc Chinh cũng nhận ra cô đã tức giận, nên không dám nghe lời rời đi.
“Không phải anh đã nói, không muốn thức muộn như vậy à?” Yến Thanh Đường cười nhạo, trả lời lại bằng một thái độ mỉa mai.
“Tôi rút lời.” Túc Chinh thành thật giơ tay lên đầu hàng, trước tiên lui về sau mấy bước, nói, “Hai ba giờ không phải là muộn, đương nhiên không được xem là nhân nhượng.”
Anh đã từng phải đứng gác suốt đêm quanh năm trên những ngọn núi tuyết.
Có lẽ là Yến Thanh Đường thật sự cần một người ở lại giúp đỡ chụp sao, và thêm cả thời gian chờ đợi rất nhàm chán, Yến Thanh Đường chấp nhận lời xin lỗi của Túc Chinh, nhưng không thèm để ý đến Túc Chinh nữa.
Chờ khi gần đến giờ, Yến Thanh Đường mặc áo khoác vào đi ra ban công, Túc Chinh đuổi kịp cô, hai người đều ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không. Bầu trời đầy sao có thể ngắm nhìn rõ ràng bằng mắt thường, thậm chí còn có cả ngân hà, điều này rất hiếm thấy trong thành phố, Yến Thanh Đường nhìn không dời mắt, còn Túc Chinh cũng đã nhiều năm rồi không được thấy, không khỏi nhìn thêm vài lần.
Yến Thanh Đường muốn quay chụp lại cảnh ngân hà mùa xuân, vội vã đi vào trong phòng lấy máy ảnh và giá đỡ ba chân, rồi ném chiếc đèn cắm trại vào ngực Túc Chinh.
Lúc cô chụp ảnh nghiêm túc và chuyên chú hiếm có, vội vàng điều chỉnh lại thông số, như ISO và độ mở, Túc Chinh không hiểu gì về chụp ảnh nên không giúp được gì, chỉ đành đứng bên cạnh cô.
Hóa ra là cô muốn thử phương pháp chụp ảnh của nhiếp ảnh gia Masahiro Miyasaka, cách quay chụp này có thể kết hợp giữa chụp cận cảnh và chụp tầm xa, để cho mặt đất và trời sao có thể hợp nhất lại tạo nên một bức ảnh.
Xa xa là núi tuyết Thiên Sơn, đêm nay rất may mắn, không bị tầng mây nào che khuất tầm nhìn, họ cùng đợi, cùng nhìn ngân hà đang chầm chậm nhú lên từ đường chân trời.
Trong bóng đêm, Yến Thanh Đường lấy sao trên trời đêm làm mục tiêu. Cô điều chỉnh độ mở lên nấc lớn nhất, để độ sâu trường ảnh ra xa, sau đó mở màn trập.
Một phút sau, cô thu nhỏ độ mở, điều chỉnh lại tiêu cự, mở rộng độ sâu trường ảnh bao phủ những cây vân sam phủ đầy tuyết.
Lúc này, cô chỉ huy Túc Chinh mở đèn cắm trại lên, bóng dáng của những cây vân sam phủ tuyết ẩn mình trong bóng đêm, liền lóe lên trong ống kính máy ảnh.
Yến Thanh Đường khống chế tốt thời gian phơi sáng, rồi đóng màn trập lại đúng lúc.
Hai người phối hợp xem như không tệ, trên màn ảnh, dòng lưu chuyển của ngân hà càng trở nên rõ ràng hơn so với bằng mắt thường, họ có thể nhìn thấy rõ mồn một những gợn sóng ánh sáng bùng nổ đang lặng lẽ phát huy tác dụng, tô đậm nên sắc thái sặc sỡ sắc màu của ngân hà.
“Thành công rồi!” Yến Thanh Đường vui vẻ muốn đập tay với Túc Chinh.
Sự vui vẻ và tức giận của cô chỉ đơn giản như vậy đấy. Túc Chinh sửng sốt, rồi vẫn vươn tay lên đập tay tán thưởng cùng cô.
Đêm hôm nay, Yến Thanh Đường và Túc Chinh đến tận ba giờ mới ngủ, ngày hôm sau chắc chắn không thể dậy sớm được.
Cũng may thời gian trả phòng ở Tân Cương khác với trong thành phố, chỉ cần trả trước 14 giờ là được.