Đông Hoang Thần Vương

Chương 109



Hoa Nhụy chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra quầy lấy bản giới thiệu nhà mẫu của biệt thự đưa cho Trần Thiên Hạo.
“Anh muốn xem mẫu nhà như thế nào, diện tích khoảng bao nhiêu?”
Cô ta ngồi xổm dưới đất, run rẩy lên tiếng nói.
“Chắc là căn này cũng được, trên tầng hai có ban công…”
Ánh mắt của cô ta vẫn dán chặt ra ngoài cửa sổ, không ngừng quan sát đám người xã hội đen ngày càng đông đúc ở bên ngoài.
Chiếc xe cuối cùng đỗ lại là một chiếc Lincoln Limousine xa hoa.

Hai người đàn ông trung niên ăn mặc hào nhoáng bước xuống.
Hoa Nhụy từng gặp một người trong số đó, chính là Mãnh Cương.
Cũng là anh trai của Mãnh quân.
Về phần người còn lại, trông bộ dạng Mãnh Cương chủ động nhường đường cho ông ta, chắc hẳn chính là Châu Minh, ông chủ của Châu Thị.
Trái tim của cô ta như sắp vọt ra khỏi cổ họng, bất an đứng ngồi không yên.
“Hai người đừng xem nữa”.
“Mau chạy đi”.
Cô ta gào ầm lên, nước mắt giàn giụa, không thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò như vậy nữa.
Trần Thiên Hạo thấy cô ta bật khóc nức nở, không khỏi sững sờ.
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa ra vào.
Trông thấy Mãnh Quân đang mừng rỡ trông ngóng ra ngoài, còn đám xã hội đen kia thì nhìn anh với vẻ mặt dữ tợn.
“Ranh con, mày chết đi cho tao”.
Ngay sau đó mấy chục người lập tức tràn vào bên trong, ai nấy đều có dáng người cao lớn, xăm trổ khắp người.
Tất cả đều là người luyện võ biết chút kỹ thuật cơ bản.
Đám người lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, chỉ chờ Châu Minh đi cuối ra lệnh một tiếng để lao tới tranh nhau xé xác anh.
Trần Thiên Hạo dựa lưng vào ghết sofa bằng da thật, ánh mắt thờ ơ nhìn người đàn ông trung niên đang được đám người ngoài cửa nhao nhao tiếp đón.
Mãnh Cương dẫn đầu chạy vào, trông thấy bộ dạng thảm hại của Mãnh Quân liền nổi giận đùng đùng.
Gã ta nhìn sang anh, thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi trên sofa quan sát bọn họ không chút e ngại.
Thái độ phách lối như vậy khiến gã ta tức điên người.
“Mẹ kiếp, dám giương oai ở địa bàn Châu Thị bọn tao, chán sống rồi hả? Đánh chết nó cho tao”.
Đám người chuẩn bị tinh thần ra tay đánh người.


Châu Minh lững thững đi vào.
Ông ta nhìn đám đàn em của mình, ngạo nghễ lấy một điếu xì gà châm lửa rít một hơi thật mạnh.
“Thằng nhãi không có mắt nào dám làm loạn ở địa bàn của Châu Minh tao…”
Nhưng ông ta còn chưa kịp nói hết câu.
Đã bàng hoàng nhận ra Trần Thiên Hạo ngồi trên sofa đang lười nhác nhìn mình diễn trò.
Ông ta không dám tin, vội vàng dụi mắt vài cái.
Chàng trai quen thuộc kia!
Chính là người đã nâng đỡ ông ta có được địa vị như ngày hôm nay!
Cũng là người có thể tùy ý bóp chết ông ta!
Ông ta sợ chết khiếp, điếu xì gà trong mồm rơi bịch xuống đất.
“Trần, Trần…”
Ông ta lắp bắp hồi lâu cũng không nói nên lời.
Trước kia đều là những kẻ ngu dốt không biết thế lực của Trần Thiên Hạo chủ động chọc vào anh, còn ông ta thì ngồi sau chế giễu.
Nào ngờ bây giờ lại đến lượt ông ta.
Nhớ tới những chuyện này, ông ta lập tức sợ hết hồn.
Mãnh Cương giận dữ vung tay ra lệnh.
“Các anh em mau đập chết nó”.
Châu Minh cuống cuồng tát lật mặt gã ta.
“Đập con mẹ nhà mày”.
Chửi xong ông ta lại đạp thêm một phát.
“Mẹ kiếp, mày hại chết tao rồi”.
Ông ta ra hiệu cho bọn đàn em bên cạnh.
“Đánh thằng này cho tao”.
Bọn đàn em ngớ người.
“Đánh? Đánh ai?”
Châu Minh giận cá chém thớt đạp cả tên vừa lên tiếng hỏi.
“Mày bị ngu à? Đánh nó”.
Mặc dù bọn chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lơ ngơ xông lên đánh cho Mãnh Cương một trận tơi bời.
Đến cả Mãnh Quân cũng bị đánh cùng.
“Sếp Châu, rốt cuộc tôi đã làm sai chuyện gì?”
Mãnh Cương đau đớn hét thảm, bị đánh gần chết vẫn không hiểu lý do tại sao.
Hoa Nhụy lại càng khiếp sợ không nói nên lời.
Cô ta khó tin nhìn Châu Minh, rồi lại liếc nhìn Trần Thiên Hạo.
Chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?
Hành động tiếp theo của Châu Minh.
Lại càng khiến đám Mãnh Cương, Mãnh Quân và Hoa Nhụy sửng sốt.
Ông ta bước tới trước mặt Trần Thiên Hạo, vẻ mặt cầu khẩn.
Dứt khoát quỳ rạp xuống.
“Cậu, cậu Trần, tôi thật sự không biết là cậu đang ở đây”.
“Xin cậu tha thứ cho tôi”.
Nói xong, ông ta dập đầu mấy cái liên tiếp.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Hình ảnh ông ta dập đầu xuống đất hằn rõ trong ánh mắt của đám người xung quanh.
Trần Thiên Hạo không thèm đáp lại ông ta, chỉ quay sang nói chuyện với Hoa Nhụy vẫn còn đang ngơ ngác.
“Bây giờ tôi chọn nhà được chưa?”
Cô ta giật nảy mình, vội vàng lau nước mắt, trong lòng dâng lên một cảm xúc kích động khó tả.
Cô ta mở bản vẽ nhà mẫu ra, giải thích kỹ càng cho anh nghe.
Cuối cùng.
Châu Minh kiên quyết đòi tặng anh một căn biệt thự, nhưng anh lại không muốn hưởng lợi của ông ta.
Còn Tiền Cẩm Lâm lại buồn bực, không hiểu tại sao có chuyện tốt như vậy lại không chịu nhận.
Anh đành phải đồng ý nhận món quà này.
Kỳ thật anh hiểu rõ, nếu anh không nhận, có lẽ Châu Minh sẽ sợ chết khiếp.

Cho dù bắt ông ta tặng lại cả khu biệt thự Long Phượng Gia Viên cho anh, ông ta cũng sẽ vui vẻ dâng cả hai tay.

Chỉ có điều anh không có hứng thú với mấy thứ này.
Chỉ là muốn theo ý của Tiền Cẩm Lâm mà thôi.
“Châu Minh, tôi có thể nhận căn biệt thự này, nhưng còn tiền hoa hồng của Hoa Nhụy”.
Anh lạnh lùng cất tiếng nói.
Châu Minh dập đầu nhiều tới nỗi trán sưng vù, cúi đầu cung kính đáp.
“Xin cậu Trần Cứ yên tâm, tôi sẽ không ăn chặn tiền hoa hồng của cô ấy đâu”.
Ông ta nhìn sang Hoa Nhụy đang nơm nớp lo sợ, cuống quýt tỏ thái độ.
“Tôi vẫn chưa từng tới đây lần nào nên không biết nhà họ Châu còn có một nhân viên tài giỏi như vậy.

Cô tên là Hoa Nhụy đúng không?”
Cô ta khẽ gật đầu.
“Từ hôm nay trở đi, cô chính là giám đốc của Long Phượng Gia Viên”.
“Cái, cái gì? Tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Hoa Nhụy che miệng hô lên.
Châu Minh gật đầu khẳng định.
“Đương nhiên là không.

Lát nữa tôi sẽ bảo giám đốc hiện giờ bàn giao lại công việc cho cô”.
Dứt lời, ông ta lại nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt.
“Tôi làm vậy không phải vì nể mặt cậu đâu.

Tôi rất coi trọng cô gái này”.
Châu Minh lăn lộn đến bây giờ mà vẫn tồn tại được cũng không phải không có nguyên do.
Năng lực thích ứng của ông ta là tốt nhất trong số những người Trần Thiên Hạo từng gặp.
“Được, không còn chuyện gì nữa, tôi đi xem nhà đây”.
Anh uể oải ngáp một cái, đứng bật dậy duỗi lưng vặn mình.
“Để tôi dẫn cậu đi xem”.
Châu Minh dè dặt đề nghị.
Anh không thèm để ý tới ông ta, chỉ nhìn Hoa Nhụy một cái.
“Giám đốc Hoa, làm phiền cô dẫn chúng tôi đi xem nhà mới”.
Cô ta khó xử nhìn Châu Minh, thấy đối phương liếc mắt ra hiệu.
Bèn ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi tiễn Trần Thiên Hạo rời đi, Châu Minh thở phào nhẹ nhõm.

Bấy giờ ông ta mới thấy trán sưng đau, đầu óc choáng váng.
Lập tức đổ ập cả người xuống sofa.
Mãnh Cương thấy thế, vội vàng lao tới đỡ ông ta.
Cả người gã ta giờ đây toàn các vết xanh tím, mặt mày sưng vù.

Gã ta thì thầm hỏi.
“Sếp Châu, người đó là ai thế? Sao ông lại sợ cậu ta như vậy?”
Châu Minh thở hổn hển.
Bất lực thì thào.
“Trần Thiên Hạo”.
Nghe thấy cái tên này, Mãnh Cương sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Bên trong khu biệt thự.
Khắp nơi đều trồng cây cối xanh biếc.
Diện tích cây xanh ở nơi đây rất lớn, đường phố sạch sẽ thoáng đãng.
Hoa Nhụy sợ sệt dẫn đường ở phía trước, Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm thong thả theo sau.
Giờ phút này, Tiền Cẩm Lâm đang ôm tay anh, cả người dán chặt lên người anh, trên mặt trưng ra nụ cười hưng phấn.
“Thiên Hạo, anh đẹp trai quá đi mất”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn anh sùng bái.
Anh trợn trừng mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
“Đẹp trai chỗ nào?”
“Chính là cái lúc anh ngồi trên sofa, khí thế khốn nạn tràn đầy, dọa Châu Minh sợ hãi dập đầu xin tha”.
“Cô mới khốn nạn đấy”.

Anh trừng mắt lườm cô ta, bực bội nói.
“Ơ… là khí thế khốn nạn mà…”
“Không phải… khí thế khốn nạn…”
Càng nói, cô ta càng cảm thấy đúng là khí thế khốn nạn.
Nhưng mà cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Trần Thiên Hạo mỉm cười, trái tim lại chua xót.
Mong muốn khiến cho cô ta tiếp tục sống vui vẻ như thế này trong anh càng thêm mãnh liệt.
Hoa Nhụy đi trước nghe thấy hai người họ nói cười ngọt ngào, trong lòng cảm thấy ghen tỵ, không kìm được nhìn trộm anh.
Đẹp trai, tỏa nắng.
Không sợ cường quyền.
Còn có thực lực hơn người.
Quan trọng nhất là.
Anh không kiêu căng như những người giàu có khác.
Anh có thể đứng ra bảo vệ cho một người xa lạ.
Suốt hai mươi năm qua, Hoa Nhụy luôn đóng chặt cánh cửa trái tim mình, không cho phép bất kỳ ai bước vào.
Giờ phút này.
Cô ta lại cảm thấy bức tường phòng bị trong tim mình trở nên lỏng lẻo.
Một người đàn ông khiến cô ta sùng bái, bước vào trái tim của cô ta.
“Giám đốc Hoa, giám đốc Hoa”.
Trần Thiên Hạo hô lên hai tiếng, khiến cô ta giật mình bừng tỉnh, phát hiện mặt mình đang nóng bừng.
“Anh, anh Trần gọi tôi sao?”
Cô ta quay người lại, thẹn thùng nhìn về phía anh.
“Cô vừa đi qua rồi thì phải”.
Cô ta sững sờ, bấy giờ mới bất ngờ phát hiện mình đã đi qua cổng biệt thự trong lúc suy nghĩ vẩn vơ.
Cô ta đỏ mặt, cúi gằm đầu quay trở về.
Tiền Cẩm Lâm tinh mắt, nhanh chóng nhìn ra được tâm tư của cô ta.
Làm gì có cô gái nào không thích người đàn ông xuất sắc như Trần Thiên Hạo?
Nếu là những cô gái khác, cô ta sẽ chỉ thấy đắc ý vì mình có cơ hội ở bên anh, hơn xa những người khác.
Thế nhưng cô gái tên Hoa Nhụy này lại khiến cô ta cảm thấy hơi bất an.
Đầu tiên là vì dáng người quyến rũ của đối phương.
Cùng với tính cách chất phác của cô gái đến từ nông thôn.

Phụ nữ như vậy dễ thu hút đàn ông nhất.
Đặc biệt là những người thành công.
Đều thích kiểu phụ nữ hay thẹn thùng này.
Sự tồn tại của Lưu Tiểu Nguyệt đã đủ khiến cô ta phải đau đầu nhức óc, bây giờ lại có thêm một đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.
Hoa Nhụy đi trước mở cổng biệt thự.
Cô ta không vào luôn mà đợi Trần Thiên Hạo bước vào trước.
Tiền Cẩm Lâm đi theo đằng sau.

Khi đi lướt qua Hoa Nhụy, cô ta thấp giọng thì thầm.
“Giám đốc Hoa, tôi khuyên cô một câu, đừng có ý đồ gì với chồng tôi.

Nếu không, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Cả người Hoa Nhụy lập tức cứng đờ, đầu óc chấn động.
Cảm giác tự ti bẩm sinh khiến cô ta không dám ngẩng đầu đáp lại ánh nhìn của Tiền Cẩm Lâm mà chỉ lặng lẽ gật đầu cam chịu..


Bình Luận (0)
Comment