Đông Hoang Thần Vương

Chương 122



“Trần Thiên Hạo, cậu nghe tôi nói đi.

Chúng ta không còn nhỏ nữa, không thể hành động theo cảm tính”.
Tiêu Mị Mị thấy anh đánh ngã mấy người liên tiếp, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Sau đó cô ta hạ giọng, vẻ mặt cầu khẩn.
“Trần Thiên Hạo, cậu mau trốn đi.

Giang Đại Bằng sẽ không tha cho cậu đâu.

Tôi thấy bên mạn thuyền có một chiếc mô tô nước.

Cậu mau nhảy xuống biển lái mô tô chạy đi”.
Từ khi anh bước lên du thuyền, cô gái này vẫn luôn bảo vệ và nói giúp cho anh, khiến anh có ấn tượng rất tốt.
Anh cười đáp.
“Tiêu Mị Mị, cảm ơn ý tốt của cậu.

Nhưng chiếc mô tô kia đã hết xăng rồi, tôi không đi được đâu”.
“Cậu bị ngốc à? Hết xăng mà vẫn còn cười được”.
Tiêu Mị Mị cười khổ mắng.
“Không sao, lát nữa bạn tôi sẽ đến đây đón tôi”.

Trần Thiên Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.
“Được rồi, nhưng mà bây giờ bạn của cậu vẫn chưa tới, Giang Đại Bằng sẽ không bỏ qua cho cậu”.
“Tôi, tôi lại không thể giúp được gì”.
Nói tới đây, cô ta nhìn thấy Khâu Giang dẫn theo một đám người hùng hổ xông tới.

Mấy huấn luyện viên thể hình dáng người cao to lực lưỡng cũng vây quanh.

Cô ta không khỏi lùi lại mấy bước, kéo dãn khoảng cách với Trần Thiên Hạo.
Cô ta vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.
“Giang Đại Bằng, coi như tôi cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Trần Thiên Hạo lần này đi”.
“Mị Mị, có mấy lời tôi không cần nói rõ ràng chắc cậu cũng hiểu được.

Tôi tìm cậu ta lâu như vậy mà không thấy, hôm nay cậu ta tự mình dẫn xác tới, cậu nghĩ tôi sẽ để yên sao?”
Giang Đại Bằng hung hãn nói.
“Nhưng mà… dù sao chúng ta cũng là bạn học của nhau”.
Giọng nói của cô ta trở nên yếu ớt.
“Bạn học?”, hắn ta cười lạnh một tiếng.
“Cũng chỉ có cậu mới nhớ cái loại bạn học nghèo rớt mồng tơi này.

Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cậu ta còn không có bố, còn mẹ thì bị cả họ xa lánh phải đi ăn xin ngoài đường”.
“À đúng rồi, lần trước khi tôi về Nam Thành, mẹ cậu ta còn bị mù luôn rồi”.
“Tôi lại cảm thấy Trần Thiên Hạo là thằng sao chổi, khắc chết bố, còn khắc mẹ bị mù.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa mẹ nó cũng bị nó khắc chết thôi, rồi sẽ đến cả nhà nó…”
“Ha ha…”
Đám đông nhao nhao cười lớn.
“Ồn ào!”
Sắc mặt của anh bỗng tối sầm.

Bọn chúng muốn nói gì cũng được, nhưng không được phép sỉ nhục mẹ anh.
Anh nhìn chằm chằm Giang Đại Bằng, đang định đánh người thì lại bị Tiêu Mị Mị cản lại.
“Trần Thiên Hạo, đừng kích động!”
Sau đó cô ta nhìn sang Giang Đại Bằng, không nhịn được cất giọng nói.
“Giang Đại Bằng, cậu quá đáng rồi đấy”.
“Tiêu Mị Mị, trước kia tôi đã nể mặt cậu lắm rồi.

Hôm nay cậu lại năm lần bảy lượt đứng ra nói đỡ cho thằng nhóc vô dụng này.

Cậu nghĩ cậu là ai?”
“Sau khi trở về lập tức cút khỏi công ty cho tôi”, hắn ta nổi giận đùng đùng ra lệnh.
Vẻ mặt của Tiêu Mị Mị tức thì trở nên hốt hoảng.


Cô ta chỉ học một trường đại học bình thường không có tiếng tăm gì, toàn phải dựa vào quan hệ với hắn ta mới được nhận vào làm tại công ty con của nhà họ Giang ở Đế Đô.
Cô ta không chỉ phải chăm lo cho người bố bị liệt, mà còn phải nuôi cô em gái đang học đại học.

Mẹ cô ta cũng phải ngày đêm chịu khổ làm thêm kiếm chút tiền để nuôi sống gia đình này.
Nếu cô ta mất việc, cả nhà sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Đại Bằng, cậu đừng đuổi tôi đi.

Xin cậu hãy cho tôi thêm một cơ hội”.
Tiêu Mị Mị bật khóc nức nở van nài.
“Cơ hội? Tôi cho cậu nhiều lắm rồi, chẳng qua cậu không chịu nắm bắt thôi”.
Nói xong, Giang Đại Bằng căm tức nhìn Trần Thiên Hạo, vung tay lên ra hiệu.
“Đánh cho nó một trận rồi quẳng xuống biển cho cá ăn”.
Khâu Giang đắc ý cười lạnh, lôi ra một con dao sáng loáng từ bên hông.
Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
“Các cậu, các cậu không thể giết người được”.
“Mày không muốn chết thì cút sang một bên.

Đợi tao giải quyết xong thằng ranh này sẽ chơi chết mày”.
Khâu Giang nở nụ cười tà ác.

Vừa nãy gã ta đã nghe rõ mồm một từng câu từng chữ Giang Đại Bằng nói.

Nếu Giang Đại Bằng không cần cô ta nữa thì gã ta được hời rồi.
Trần Thiên Hạo không hề e sợ, chỉ nhìn cô gái vì muốn cứu mình mà mất cả công việc.
Thầm nghĩ bản thân đang định đến Đế Đô điều tra nhà họ Bạch.

Nếu vậy chi bằng phát triển công ty qua đó luôn, đợi sau khi xây dựng được nền móng thì có thể để cô ta phụ trách công việc tại công ty.
“Chết đi”.
Khâu Giang nắm chặt con dao lao đi như bay.

Bàn tay to lớn của Trần Thiên Hạo cứng rắn như sắt thép tóm chặt cổ tay gã ta, bẻ ngoặt ra sau.
“Răng rắc!”
Cổ tay Khâu Giang gãy lìa.

Gã ta đau đớn hét thảm, bàn tay đau nhức vô thức thả con dao xuống.

Anh ung dung đá một phát khiến gã ta bị đánh bay ra ngoài.
Đến khi gã ta rơi xuống đất liền hộc máu, giãy giụa mấy lần vẫn không đứng dậy được.
Đám người khiếp sợ há hốc mồm.
“Thằng này mạnh quá”.
Nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, lẽ nào lại sợ một mình Trần Thiên Hạo?

Mười gã thanh niên trai tráng lăm lăm con dao trong tay, xông tới tấn công anh từ bốn phương tám hướng.
Anh vẫn dùng chiêu đánh cũ, dễ dàng tránh né đòn công kích của đối phương, lần lượt bẻ gãy tay từng tên rồi đá bay như quả bóng.
Tiêu Mị Mị giật mình che kín cái miệng đang há hốc, không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Đồng thời mấy cô gái trẻ mặc biniki đứng vây xem cũng sùng bái cuồng nhiệt, chỉ muốn lập tức lao vào ôm ấp thân mật với anh.
“Mẹ nó, không ngờ thằng ranh này đi lính mấy năm còn có chút bản lĩnh”.
Giang Đại Bằng mắng to, liếc mắt ra hiệu với mấy gã huấn luyện viên thể hình.
“Tao nuôi chúng mày bao nhiêu năm nay, đến lúc cho tao thấy năng lực của chúng mày rồi đấy”.
Đám người kia thi nhau cười lạnh, đồng loạt kéo tới chỗ anh.
“Chết đi!”
Một gã đột nhiên xông tới, định dùng sức mạnh cơ thể huých vai đẩy ngã anh.
“Bịch!”
Anh chỉ giơ chân lên đá một cái, sức mạnh năm trăm cân.

Gã ta tức thì bị đạp bay rơi tõm xuống biển.
Những người khác kinh hãi trợn tròn mắt.
“Vãi chưởng, sao có thể như vậy được?”
“Huấn luyện viên thể hình ít nhất cũng phải có sức mạnh sánh ngang hai trăm năm mươi cân trở lên, vậy mà Trần Thiên Hạo lại đá bay chỉ bằng một phát?”
Bọn họ không cam lòng xông tới giơ tay định bắt lấy anh.
Anh hơi xê dịch gót chân, tung đấm lia lịa.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị anh đánh ngã xuống đất.
Anh không hề nương tay, dứt khoát đạp thẳng xuống tay chân của bọn chúng.
“Răng rắc!”
Đám huấn luyện viên thể hình kia đều bị anh đánh gãy hết tay chân.
Tiếng gào thét inh ỏi và than khóc vang vọng khắp du thuyền rộng lớn.
“Trần Thiên Hạo, mày đúng là cho tao được mở rộng tầm mắt”.
Giang Đại Bằng tức tối hét lên, gương mặt vặn vẹo vì giận dữ.

Hắn ta lùi về sau mấy bước, đám đàn em bên cạnh đều bị dọa sợ không dám tiến lên.

Ngay cả mấy cô gái xinh đẹp cũng bất an tránh ra thật xa.
Bấy giờ Tiêu Mị Mị mới lấy lại tinh thần từ trong cơn khiếp sợ.
Cô ta do dự suy đi nghĩ lại, thấy mình dù sao cũng đã thất nghiệp, chẳng cần phải tiếp tục khúm núm lấy lòng hắn ta nữa.


Bình Luận (0)
Comment