Đông Hoang Thần Vương

Chương 16


Vương mặt sẹo lườm Trần Vĩnh Khang một cái rồi đạp một phát vào bụng ông ta.

"Mẹ kiếp, ông là cái thá gì?"
"Bay đâu, ra tay đi!"
Hàng trăm tên thuộc hạ cầm gậy gộc, mã tấu, bắt đầu chia nhau ra đập phá các thiết bị máy móc.

Sau đó còn có mấy chiếc xe ủi đất đi vào công trường.

Trần Vĩnh Khang ôm lấy bụng, sợ hãi hét toáng lên.

"Đừng, đừng mà!"
"Tí tách!"
Một chiếc Lincoln màu đen đang lao như bay về phía đám đông.

Ai không tránh kịp thì lập tức bị đâm cho bay thẳng ra ngoài.

Mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Đến lúc phản ứng kịp thì bắt đầu cầm gậy gộc xông lên đập thẳng vào chiếc xe đó.

Cửa xe đang mở.

Một bóng đen với thân hình nhỏ nhắn, cúi người xuống cầm hai cây mã tấu sắc bén, vụt đi nhanh như chớp.

"Xoẹt! xoẹt! xoẹt!"
Chỉ trong nháy mắt, ai cầm gậy gộc cũng kêu la thảm thiết vì bị chém đứt chân, nhìn thấy rõ cả xương.

Máu tươi chẳng mấy chốc đã thấm đẫm, nhuộm đỏ xương, phun cả ra ngoài
Vương mặt sẹo thấy vậy, mặt mày biến sắc.

Người này mạnh quá.

Đám tay sai không ai dám xông lên, chỉ run rẩy lùi ra sau.

Nhìn đám người ôm đùi kêu gào thảm thiết dưới đất, ai ai cũng run sợ.

Mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, thấm đẫm trán.

Cửa sau của chiếc xe Lincoln đó mở ra.


Trần Thiên Hạo với vóc dáng to cao từ trong xe bước ra.

Dáng vóc cao lớn của anh hệt như chiến thần giáng thế, anh đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lạnh lùng đến khiếp sợ.

"Thiên Hạo, cuối cùng cháu cũng đã đến rồi", Trần Vĩnh Khang đon đả nói.

Nếu Trần Thiên Hạo trở về lấy mất chức gia chủ này, ông ta chắc chắn sẽ không phục.

Nhưng sau khi nghe chuyện của Trần Thiên Hạo ở nhà họ Lưu, ông ta đã hoàn toàn chịu khuất phục.

Nhà họ Trần có Trần Thiên Hạo chống lưng thì chắc chắn sẽ có tiếng tăm lẫy lừng.

Trần Quang Phi ban nãy còn nằm co ro dưới đất không dám nhúc nhích, vừa nhìn thấy thuộc hạ của Trần Thiên Hạo dùng vài chiêu đã khiến đám côn đồ kia kinh hãi thì nhịn đau, gắng gượng đứng dậy.

Hắn ôm vẻ mặt u ám đi đến phía sau Trần Thiên Hạo.

"Anh Thiên Hạo, tên mặt sẹo này nói nhà họ Trần chúng ta không có tư cách gì tranh giành với nhà họ Tiền, em ức lắm, chúng ta nào có tranh giành gì với họ, rõ ràng là ức hiếp người ta mà".

"Em chỉ hậm hực nói vài câu mà đã bị bọn họ đánh cho một trận".

Trần Thiên Hạo không nói gì, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rồi hút một hơi thật sâu.

Anh nhìn Vương mặt sẹo rồi hỏi.

"Người nhà họ Tiền à?"
Vương mặt sẹo cũng có máu mặt nhiều năm nay, ban nãy bị Chu Tước làm cho khiếp vía, giờ mới kịp phản ứng lại.

Ngọn lửa căm phẫn trong lòng hắn cũng sục sôi.

"Này nhóc, mày là Trần Thiên Hạo sao?"
Trần Thiên Hạo gạt tàn thuốc, giọng điệu không chút kiên nhẫn.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi!"
"Ha ha, mày là cái thá gì mà dám chất vấn tao".

"Bọn mày đâu, đừng bị nó dọa nạt, mình nhiều người như này, thừa sức địch lại nó".

Vương mặt sẹo vẫy tay, gần trăm thuộc hạ lấy canđảm xông lên bao vây một lần nữa.


Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên, chỉ có Chu Tước nhúc nhích.

Hai thanh mã tấu trong tay sáng loáng.

Cả người hệt như một cơn vũ bão lao đến.

Tim Vương mặt sẹo đập thình thịch.

Hắn giật lấy một con dao bầu trong tay thuộc hạ, mặt mày hung hăng, cầm dao xông lên.

Những người khác cũng hậm hực, thi nhau mã tấu và gậy gộc, lao thẳng về phía Chu Tước.

Ba đánh một, không chột cũng què, đã vậy, đây còn là một đám người vây đánh một người nữa chứ.

Cô ấy có mạnh đến mấy, chỉ cần bị đánh trúng một đòn thôi cũng đủ khiến cô ấy trọng thương rồi.

Nhưng Chu Tước là một trong tứ đại chiến thần ở Đông Hoang.

Đánh bại hàng triệu quân địch, thậm chí hạ gục tướng quân của địch cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Huống hồ, đây chỉ là một đám người non nớt, suy nghĩ nông cạn.

Chỉ với một cú phản công, Chu Tước dang rộng chân xuất chiêu, hệt như cánh quạt điện, khiến cho toàn bộ đao và gậy đang lao tới, quay đầu bay ngược về phía đám người kia.

Chân của đám người đó đau đến tê dại.

Chỉ cần đạp nhẹ một cái là ngã rạp về phía trước.

Thanh mã tấu trong tay Chu Tướng vẽ ngang qua cổ họng tất cả bọn chúng.

Xoẹt! xoẹt!
Chu Tước vung mã tấu có chừng mực, không giết chết ai ngay lập tức.

Cổ ai nấy đều bị kiếm xoẹt cho một nhát, máu bắt đầu từ vết chém chảy ra.

Ai ai cũng kinh sợ, vội vàng ôm chặt lấy cổ, chạy đến bệnh viện ở gần đó.


Những người còn lại thấy vậy cũng vội vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Chu Tước phản công kịch liệt, nhìn thấy Vương mặt sẹo liều mạng chạy trốn thì ngay lập tức phi thanh mã tấu trong tay ra.

"Xoẹt!"
Thanh mã tấu đâm thẳng vào bắp chân Vương mặt sẹo, đau dữ dội rồi ngã gục xuống đất.

Máu mũi và trên trán không ngừng chảy ra.

Trần Vĩnh Khang, Trần Quang Phi.

Còn có cả mấy chục công nhân ở công trường nữa.

Tất cả đều đứng im như trời trồng.

Đúng là mạnh quá!
Lúc này Trần Quang Phi mới sực tỉnh, tiến về phía trước Vương mặt sẹo, đạp cho hắn mấy cái.

Nghênh ngang phách lối.

Trần Thiên Hạo vẫn đứng im.

Chu Tước tiến lên trước, giẫm mạnh vào bắp chân Vương mặt sẹo một cái rồi rút mã tấu ra.

Vương mặt sẹo kêu lên thảm thiết, máu không ngừng chảy.

Hắn sợ hãi bò lên trước, định thoát khỏi sự kiểm soát của ác ma này.

Máu trên thanh mã tấu rơi tí tách, Chu Tước bước lên trước vài bước, giẫm lên đầu Vương mặt sẹo.

Thanh mã tấu kề sát bên miệng hắn.

Nỗi sợ hãi buộc tên mặt sẹo phải chịu khuất phục theo bản năng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thanh mã tấu đang kề sát miệng, đũng quần hắn cũng đã ướt sũng.

Hoành hành khắp chốn bao năm nay, đã không biết bao nhiêu mạng người chết dưới tay hắn.

Nhưng thủ đoạn cay nghiệt như này là lần đầu tiên hắn được thấy.

Và cũng là lần đầu tiên được nếm trải.

"Xoẹt!"
Thanh mã tấu xuyên qua quai hàm, Chu Tước lôi tên mặt sẹo đến trước mặt Trần Thiên Hạo.

"Quỳ xuống!"
Cô ấy vung mã tấu một cái, Vương mặt sẹo ngay lập tức quỳ xuống đất.


Khóe miệng bị thanh kiếm xé rách.

Vết thương đẫm máu, tên mặt sẹo hồn bay phách lạc, hai tay ôm chặt lấy quai hàm bị rách.

"Xin tha mạng, xin tha mạng".

"Còn nhớ câu tôi hỏi không?", Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

Anh cầm điếu thuốc trong tay, dí thẳng vào giữa trán hắn.

Tên mặt sẹo bị bỏng đau điếng người, chỉ biết cắn răng chịu đựng, không dám kháng cự lại.

"Nhà họ Tiền, là nhà họ Tiền sai tôi đến đây".

"Nhưng tôi không phải người nhà bọn họ".

"Có muốn sống nữa không?", Trần Thiên Hạo lạnh lùng hỏi.

"Muốn", tên mặt sẹo vội gật đầu.

Nhưng sau đó lại tự thấy chưa đủ thành khẩn, vội vàng dập đầu xuống đất vài cái.

"Thế thì làm chó cho tôi, tôi sẽ cho anh con đường sống".

"Vâng, tôi nguyện làm chó cho cậu chủ", Vương mặt sẹo gật đầu lia lịa.

“Muốn làm chó cho tôi thì trước hết cũng phải xem anh có giá trị gì không đã”, Trần Thiên Hạo lấy mũi chân hếch cằm của Vương mặt sẹo lên.

Tên mặt sẹo lo sợ, khẽ ngẩng đầu lên nhưng mắt hướng xuống dưới, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Cậu chủ, tôi còn có giá trị, tôi biết rất nhiều thông tin của nhà họ Tiền".

"Nói đi!", Trần Thiên Hạo quay lưng về phía Vương mặt sẹo, châm một điếu thuốc khác.

"Ở khu Sùng Văn này, làm tay sai cho nhà họ Tiền, ngoài tôi ra còn có hai thế lực khác nữa".

Trần Thiên Hạo vứt thẳng điếu thuốc trong tay xuống đất, nét mặt vô cùng lạnh lùng.

"Ngay lập tức triệu tập tất cả người của anh, bắt hết những người đó lại cho tôi".

Tên mặt sẹo gật đầu, không còn bận tâm đến nỗi đau ở quai hàm nữa, vội cầm điện thoại lên gọi cho thuộc hạ.

.

Bình Luận (0)
Comment