Đông Hoang Thần Vương

Chương 183

Chương 183

Tiết Thiên Linh hít một hơi thật sâu.

“Chuyện này… theo lời mô tả của vương, chuyện này không phải là không thể thay đổi. Nhưng e là hơi khó”.

“Đứa trẻ ấy có tư chất rất cao, tôi muốn thằng bé gia nhập đội quân Đông Hoang. Tương lai chắc chắn thằng bé sẽ làm nên nghiệp lớn. Vậy nên, thần y Tiết nhất định phải tận lực chữa trị”.

Trần Thiên Hạo nói với giọng mang ẩn ý sâu xa.

“Đây là chuyện đương nhiên. Thế này đi, chúng ta đến bệnh viện trước nhé, để tôi xem bệnh tình của đứa trẻ ấy thế nào”.

Quàng lấy dây đeo hòm thuốc lên vai, Tiết Thiên Linh nói với Trần Thiên Hạo.

“Không cần vội. Thần y Tiết đã đi suốt đêm đến đây, cứ nghỉ ngơi trước đã. Chiều đến bệnh viện cũng không muộn mà”, Trần Thiên Hạo căn dặn.

Tiết Thiên Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt hằn chút tơ máu ánh lên vẻ hào hứng.

“Vương đã có lòng với thuộc hạ như vậy, lão già này có chết cũng không hối tiếc. Cứu người như cứu hoả, chúng ta nhanh chóng đi thôi”.

Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.

Đúng lúc này.

Bà Trần từ phòng bước ra, có Bạch Hổ đi cùng.

“Thiên Hạo à, có khách hả con?”

Bà Trần chống gậy, sang sảng hỏi.

Vừa nhìn thấy bà Trần, Tiết Thiên Linh hơi chau mày.

“Đây là…”

Thấy Bạch Hổ theo sau bà, vẻ mặt của Tiết Thiên Linh thoắt cái đã trở nên kính cẩn hơn nhiều.

“Đây là mẹ tôi”.

Trần Thiên Hạo trả lời.

Tiết Thiên Linh quan sát dáng vẻ của bà Trần, khẽ nhíu mày lại.

Ông tiến thêm mấy bước rồi dừng ở vị trí cách bà Trần chừng một mét, sau đó đột nhiên khua khua lòng bàn tay trước mặt bà.

Bà Trần cảm nhận được có một bóng đen đột ngột che mất chút ánh sáng mờ mờ phía trước.

Thế là bà vội vã lùi lại một bước.

“Chuyện gì vậy?”

Đôi lông mày của Tiết Thiên Linh nhíu chặt lại, rồi giãn ra.

Đoạn, ông mỉm cười.

“Tôi là Tiết Thiên Linh, xin chào bà”.

“Tiết Thiên Linh?”

Bà Trần ngẩn ra, cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra đây là ai.

Tiết Thiên Linh đứng quan sát bà Trần một lát.

Thể trạng rất khoẻ mạnh, khiến ông gật đầu đầy hài lòng.

“Tôi vẫn còn bận chút việc, không thể hàn huyên thêm với bà. Khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp nhé”.

Dứt lời, Tiết Thiên Linh bèn xoay người đi mất.

Bà Trần thoáng cau mày, chợt nhớ ra gì đó.

Cơ thể khẽ run lên, bà lùi về sau mấy bước.

May mà có Bạch Hổ đỡ lấy nên bà không bị ngã.

“Tiết Thiên Linh? Chẳng lẽ là thần y Tiết Thiên Linh?”

Tiết Thiên Linh không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười thành tiếng.

Thanh âm trong trẻo và vang dội!

Ô tô chạy rất nhanh trên đường nhựa.

Tiết Thiên Linh mở lời.

“Thưa vương, đôi mắt của bà ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trần Thiên Hạo bèn thuật lại hai năm rõ mười về lý do bà Trần bị mù.

Tiết Thiên Linh chậc lưỡi.

“Tôi vừa kiểm tra rồi. Đôi mắt của bà Trần không mù hoàn toàn, vẫn có thể cảm nhận một chút ánh sáng”.

Bình Luận (0)
Comment