Đông Hoang Thần Vương

Chương 211

Chương 211

Lưu Tiểu Nguyệt đứng dậy lau nước mắt, ánh mắt dần bình tĩnh lại.

Đoạn quay sang nhìn Trần Thiên Hạo.

“Thiên Hạo, hãy hủy bỏ hôn lễ của chúng ta đi”.

Nước mắt vẫn cứ lặng lẽ tuôn rơi, dường như không còn cách nào có thể lay động được Lưu Tiểu Nguyệt nữa.

Cô không lau nước mắt cũng hệt như để mặc cho trái tim bị thương, không chút vỗ về, cứ để mặc nó chảy máu và đau đớn.

Trần Thiên Hạo khó giãi bày nỗi oan, căng thẳng đến mức đỏ bừng mặt.

Nhưng anh không biết nên mở lời giải thích như thế nào.

Anh vẫn cố giải thích chuyện ban nãy chỉ là hiểu lầm.

Nhưng Lưu Tiểu Nguyệt không nghe.

Lúc này, cô hệt như đã rơi xuống chốn địa ngục chỉ có cô đơn và cái chết bủa vây.

Người gây ra mọi chuyện lại chính là Trần Thiên Hạo.

Anh là người che chở, bảo vệ cô, giờ chính anh lại đẩy cô vào vũng bùn tăm tối.

Lưu Tiểu Nguyệt thất thần đi theo thang bộ xuống dưới.

Trần Thiên Hạo cũng không đuổi theo nữa vì anh biết giờ anh có nói gì thì Tiểu Nguyệt cũng không tin anh.

Chỉ còn nước chờ cô bình tĩnh lại rồi kiếm cách giải thích với cô sau.

Tiền Cẩm Lâm cũng đuổi theo, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Trần Thiên Hạo, cô ta vội khuyên nhủ.

“Thiên Hạo, anh đừng buồn, còn tôi nữa mà”.

“Đều tại cô cả!”

Trần Thiên Hạo ngẩng phắt đầu lên, tức giận nhìn Tiền Cẩm Lâm.

Anh nhìn chằm chằm cô ta, đoạn sải bước quay về phòng bệnh rồi đóng sầm cửa lại.

Trong lòng Tiền Cẩm Lâm đau thắt lại, nước mắt tuôn rơi.

Cô ta nhìn về phía thang bộ mà Lưu Tiểu Nguyệt rời đi, hai mắt ánh lộ vẻ đấu tranh tư tưởng.

Một lúc lâu sau, cô ta quyết định đuổi theo.

Trước hàng triệu quân địch, Trần Thiên Hạo rất mạnh mẽ và quyết đoán.

Nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm, anh lại hoàn toàn thất bại.

Trong phòng bệnh, đợi đến lúc bình tĩnh lại anh mới nhớ ra khi này thái độ của anh với Tiền Cẩm Lâm có hơi quá đáng.

Dù gì thì trong chuyện tình cảm, không ai có thể làm chủ được.

Cô ta cũng được coi là người bị hại.

“Ting ting!”

Điện thoại đổ chuông.

Trần Thiên Hạo nhìn thoáng qua thì thấy Tiền Cẩm Lâm đang gọi đến.

Vừa bắt máy, anh đã nghe thấy giọng nói cuống quýt truyền tới từ đầu dây bên kia.

“Thiên Hạo, không hay rồi, Tiểu Nguyệt bị người ta bắt đi rồi”.

Trong lòng Trần Thiên Hạo bỗng nhiên trầm xuống.

“Giờ cô đang ở đâu?”

“Tôi bắt một chiếc taxi đang đi theo chiếc xe đó, xe của bọn họ đang đi về phía ngoại thành”.

“Cô đừng tắt máy, tôi đến đó ngay đây”.

Trần Thiên Hạo lo lắng, mặc thêm áo khoác rồi sải bước chạy đi.

Vẫn chưa liên lạc được với Chu Tước.

Trong giờ phút quan trọng này, khắp nơi đều đầy rẫy các mối nguy hiểm, Trần Thiên Hạo cũng không dám gọi Bạch Hổ đến vì sợ là sẽ khiến bà Trần gặp nguy hiểm.

Cuối cùng, anh gọi điện thoại cho Thanh Long, bảo anh ta theo dõi tín hiệu điện thoại của Lưu Tiểu Nguyệt, lập tức đi cứu viện.

Trần Thiên Hạo vẫn giữ liên lạc với Tiền Cẩm Lâm, chiếc xe phóng như bay, chẳng mấy chốc đã đi đến một ngôi làng đổ nát ở ngoại thành.

Vừa đến đây, điện thoại của Tiền Cẩm Lâm cũng mất sóng.

Trần Thiên Hạo ở bên đường nhìn thấy một chiếc taxi, không thấy tài xế trên xe đâu cả, nhưng thoáng ngửi thấy có mùi máu tanh ở trong xe, anh cảm thấy có gì đó không ổn.

Ngôi làng này vô cùng tan hoang, vẫn giữ nguyên phong cách kiến trúc của mấy chục năm trước.

Bình Luận (0)
Comment