Đông Hoang Thần Vương

Chương 260

Chương 260

Vừa nói, anh vừa quan sát hành động của cô ta, bên tai vang lên giọng nói yếu ớt.

“Thiên Hạo, mau, mau đuổi theo ông ta. Ông ta đang giữ nửa sau của cuốn nhật ký!”

Nghe thấy thế, anh không khỏi kinh ngạc.

Anh sải bước đi tới trước mặt tài xế lái xe hoa, kéo gã ta xuống rồi leo lên ghế lái. Trong ánh mắt khiếp sợ của những người xung quanh, anh cua gấp một vòng rồi đỗ lại ở gần chỗ Tiền Cẩm Lâm bị ngã.

Anh bước xuống, bế cô ta lên xe rồi lái thật nhanh về phía trước.

“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”

Đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.

Trần Thiên Hạo vốn phải đi rước vợ, thế nhưng lúc này đây anh lại bế một cô gái xa lạ rời đi.

Anh làm như vậy thì phải ăn nói như thế nào với nhà họ Lưu?

Đủ mọi tiếng bàn tán xôn xao vang lên.

Bà Trần đi tới, nghe thấy có tiếng xì xào ầm ĩ, bèn quay sang hỏi Trần Vĩnh Hằng.

“Chú hai, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt của ông ta có chút khó coi: “Chị dâu, Thiên Hạo lái xe hoa dẫn theo một cô gái bỏ đi rồi”.

“Cái gì?”

Bà Trần giật mình kinh hãi.

Sau đó đưa mắt dõi theo hướng anh vừa đi.

“Thằng bé không phải là người không biết phân biệt phải trái. Nó đi vào lúc này chắc chắn là vì có chuyện quan trọng gì đó”.

“Chú hai mau mời mọi người trở về ăn tiệc, nhớ là phải ổn định đám đông”.

Trần Vĩnh Hằng nhanh chóng sắp xếp khách khứa quay về chỗ ngồi dùng bữa.

Chiếc xe hoa lao như bay trên đường lớn.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo trở nên âm trầm, liên tục đảo mắt nhìn sang lối đi bộ ở hai bên đường.

Không hề phát hiện ra kẻ khả nghi nào.

“Chắc cô biết rõ cái giá phải trả khi lừa gạt tôi là gì”.

Khóe môi Tiền Cẩm Lâm có vết máu nhàn nhạt.

Cô ta cắn răng cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong người, khó nhọc cất tiếng nói.

“Tại sao tôi lại phải lừa gạt anh?”

“Trong lòng anh, tôi là loại người như vậy sao?”

“Người cô nói có ngoại hình như thế nào? Đã nói những gì với cô?”

Giọng nói của anh vô cùng nghiêm nghị.

Nếu có thể tìm được người này, có lẽ anh sẽ có thể làm sáng tỏ hoàn toàn chân tướng gây ra cái chết của bố mình.

“Tôi không nói rõ được”.

“Trông ông ta có vẻ nghèo túng, tuổi tác khá cao, tóc bạc trắng, trên mặt…”

“Ông ta giơ ra mấy tờ giấy ố vàng, nói đó là nửa sau của cuốn nhật ký, chứa đựng chân tướng mà anh đang muốn tìm kiếm. Tôi định đoạt lại nhưng tôi không phải đối thủ của ông ta, còn bị đánh trả”.

Bình Luận (0)
Comment