Đông Hoang Thần Vương

Chương 268

Chương 268

“Tiểu Nguyệt, mấy chuyện này cứ giao cho anh lo là được. Tạm thời em cứ nằm viện tĩnh dưỡng vài ngày đi đã”.

Lưu Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, lời muốn nói đã đến bên miệng cũng nuốt ngược vào trong.

Cô tự hỏi lòng, mình muốn quay về, là về nhà họ Lưu hay nhà họ Trần…

Có Lưu Cảnh Minh ở đây chăm sóc cho Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo cũng thấy yên tâm hơn.

Anh dặn dò mấy câu rồi rời khỏi bệnh viện trung ương.

Trước tiên, anh gọi điện cho mẹ đang ở nhà để báo bình an.

Trong điện thoại, bà Trần rầy la anh một lúc lâu, anh cũng ngoan ngoãn lắng nghe.

Sau đó, Trần Thiên Hạo gọi điện cho Chu Tước và Thanh Long, bảo họ lấy băng trích xuất từ tất cả camera giám sát ở gần nơi xuất hiện trong đoạn clip và tất cả camera từ nhà họ Trần đến ngã tư, để tìm kiếm kẻ khả nghi.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện, Trần Thiên Hạo lại đến bệnh viện mà Tiền Cẩm Lâm đang nằm.

Kẻ bí ẩn kia ra tay không nhẹ, các bộ phận trong cơ thể Tiền Cẩm Lâm đều xuất huyết ở các mức độ khác nhau, phải nằm viện quan sát.

Sự xuất hiện của Trần Thiên Hạo khiến cô ta khá bất ngờ.

Trong lòng Tiền Cẩm Lâm chợt có một suy nghĩ rất ác độc, ấy là hy vọng lễ cưới của Trần Thiên Hạo vẫn chưa hoàn thành.

Trong phòng bệnh, nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, Trần Thiên Hạo đã rất xót xa.

Không giống như Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn có nhà họ Lưu, tuy Lưu Cảnh Minh là kẻ vô dụng, nhưng dẫu sao đó cũng là bố của cô.

Lưu Tiểu Nguyệt vẫn còn người nhà làm chỗ dựa.

Dáng vẻ cô độc lẻ loi của Tiền Cẩm Lâm khiến anh bất giác thấy đau lòng.

Anh dém chăn lại cho Tiền Cẩm Lâm, đoạn cất tiếng hỏi.

“Cô thấy sao rồi?”

“Khụ, khụ…”

Tiền Cẩm Lâm ho sù sụ mấy tiếng, cũng chẳng biết là cố ý hay là do thấy khó chịu thật.

Tiếng ho còn hơi cao lên, thu hút sự chú ý từ các bệnh nhân cùng phòng.

Người nhà của một bệnh nhân lớn tuổi, một bà cụ nhiệt tình hỏi han.

“Cháu gái à, đây là chồng của cháu đấy à, vừa cao ráo, lại còn đẹp trai. Chẳng trách ban nãy cháu lại khen chồng cháu như vậy.”

Ông cụ nọ tựa vào đầu giường, nghiêm túc nói với Trần Thiên Hạo.

“Cậu trai à, cậu làm chồng như thế là không được rồi. Khi nãy vợ cậu phải làm kiểm tra nhiều như thế mà chẳng có ai bên cạnh cả. Ngộ nhỡ có chuyện gì thì cậu hối hận không kịp đấy”.

“Phỉ phui cái mồm, lão già này lại nói xúi quẩy, ngộ nhỡ gì chứ. Một cô gái tốt như vậy, sao mà xảy ra chuyện được”.

Bà cụ nọ vỗ nhẹ lên miệng của ông cụ, đoạn cười với Tiền Cẩm Lâm.

“Ông ấy toàn nói vớ vẩn thôi, hai cháu đừng để bụng nhé”.

Tiền Cẩm Lâm mỉm cười với bà cụ, bỗng cảm nhận được một ánh mắt đằng đằng sát khí.

Bình Luận (0)
Comment