Đông Hoang Thần Vương

Chương 31


Ngày hôm sau, hội tuyên truyền buổi đấu giá khu công nghiệp chính thức được khởi động.
Ba gia tộc đến từ Nam Thành là nhà họ Triệu, nhà họ Tôn và nhà họ Lý đương nhiên sẽ tới tham dự.
Ngoài ra còn có các gia tộc đến từ ba thành phố có quan hệ khăng khít với Nam Thành là Bắc Thành, Đông Thành và Tây Thành.

Tổng cộng có tất cả hai mươi gia tộc hàng đầu của cả bốn thành phố đua nhau tham gia.
Ngoài ra còn có hàng chục công ty vận chuyển quy mô lớn đến từ nước ngoài cũng sốt sắng chen chân vào.
Hội tuyên truyền buổi đấu giá được tổ chức tại một khách sạn bảy sao có tiếng của Nam Thành.
Khách sạn Oron.
Sáng sớm.
Một chiếc Lincoln Limousine thân dài đỗ lại trước cổng nhà họ Lưu.
Cửa kính xe chầm chầm hạ xuống.

Bên trong là Trần Thiên Hạo mặc một bộ vest đen, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt đang đứng ở ngoài cổng.
Hôm nay cô mặc một bộ váy dạ hội bó sát màu trắng, cổ chữ V thấp lộ ra bờ ngực căng tròn, dáng người uyển chuyển.
Hai đùi thon dài trắng nõn như hạt trân châu trắng sáng theo từng bước chân của cô.
Hôm nay, trông cô cực kỳ xinh đẹp.
Chỉ là trên gương mặt hơi ửng đỏ của cô và cả ánh mắt đều hiện lên vẻ căng thẳng.
“Tiểu Nguyệt, lên xe đi”.
Cô ngơ ngác nhìn anh.
Khẽ nhoẻn miệng cười.
“Anh đến đón em sao?”
“Tất nhiên rồi.

Anh nghe nói hôm nay em phải tham gia hội tuyên truyền buổi đấu giá khu công nghiệp nên muốn cùng em đi tới đó”.
“Hì hì, tin tức của anh nhanh nhạy thật đó.


Bố em nói cho anh biết hả?”
“Ai nói cũng không quan trọng, mau lên xe đi”.
Trong lòng Lưu Tiểu Nguyệt trở nên yên tâm hơn hẳn.
Khi nhìn thấy Trần Thiên Hạo, cô có cảm giác như đang có một chỗ dựa vững chãi.

Có anh ở bên, toàn bộ căng thẳng và bất an trong cô đều nhanh chóng biến mất.
Cô vội bước lên xe, nở nụ cười tràn ngập hạn phúc.
Chiếc xe chạy bon bon trên đường.
Chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Oron nằm trên trục đường Quang Minh trong nút giao đường vành đai số ba.
Trước cổng khách sạn có vô số cánh nhà báo chờ sẵn.
Đồng thời, từng đoàn siêu xe xa hoa không ngừng đỗ lại ngoài cổng khách sạn.

Đủ mọi nhân vật có thân phận cao quý trong giới kinh doanh ngạo nghễ bước vào trong.
Sau khi xuống xe.
Lưu Tiểu Nguyệt hơi căng thẳng ôm chặt cánh tay của Trần Thiên Hạo.
Cô nhìn thoáng qua vệ sĩ gác cổng cao chừng một mét chín kia, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
“Thiên Hạo, em thấy mấy người đi đằng trước đều có thư mời hết thì phải.

Anh nghĩ liệu bọn họ có cho chúng ta vào không?”
“Có thư mời sao? Anh cũng không rõ, nhưng mà chúng ta tới tham dự hội tuyên truyền cơ mà, chắc bọn họ sẽ không cấm chúng ta vào đâu”.
Cùng lúc đó, Châu Minh cũng đã bước tới cổng khách sạn.
Chuyện lớn như thế này, cho dù không có cơ hội tham gia cũng phải đến hóng hớt để mở rộng tầm mắt.
Biết đâu có thể tạo dựng quan hệ với mấy ông chủ lớn từ các thành phố khác thì sẽ có lợi với việc làm ăn hơn nhiều.
Hôm nay Châu Minh mặc một bộ vest màu đỏ, đầu tóc vuốt keo bóng lộn.
Trông y hệt một gã nhà giàu mới nổi.
Ông ta sải bước về phía cổng khách sạn, không ngừng vẫy tay chào với cánh phóng viên xếp hàng ở hai bên.

Dưới ánh đền chói lóa, ông ta thấy lòng mình lâng lâng.
Đây chính là ánh đèn dành cho các doanh nhân lừng lẫy.

Nói không chừng ngày mai ông ta sẽ có mặt trên trang bìa các tạp chí doanh nghiệp nổi danh khắp cả nước.
“Mời ông xuất trình giấy mời”.
Hai gã vệ sĩ canh gác ngoài cổng xông tới cản ông ta lại.
Châu Minh hơi xấu hổ, giả bộ ho khan vài tiếng.
“Tôi là chủ nhà họ Châu của Nam Thành, tên Châu Minh.

Hôm nay đi vội quá quên không mang giấy mời theo”.
“Xin ông thứ lỗi, không có thiệp mời thì không được phép đi vào”.
“Tại sao? Tôi là chủ nhà họ Châu cơ mà”.
Sắc mặt vệ sĩ sa sầm.
“Thưa ông, những người đến khách sạn hôm nay đều đến từ các gia tộc và thế lực hàng đầu tại khắp các thành phố, ông có chắc là ông có giấy mời không?”
Nghe thấy đối phương nói vậy, mặt mũi Châu Minh thoáng đỏ bừng.
Cánh phóng viên săn ảnh điên cuồng chụp lại cảnh tượng đáng xấu hổ này của ông ta.
Giống như đang muốn lưu giữ lại trò cười này cho bàn dân thiên hạ.
Châu Minh cuống cuồng giơ tay lên ngăn chặn.
“Chụp cái gì mà chụp, đừng có chụp nữa”.
Thấy thế, Lưu Tiểu Nguyệt lại càng thấp thỏm không yên.
Cô khẽ giật tay áo của anh.
“Đến cả Châu Minh cũng không được vào, e là chúng ta cũng bị đuổi ra thôi.

Hay là chúng ta về đi”.
“Đã mất công đến tận đây rồi, không thử làm sao biết được?”

Trần Thiên Hạo cười nhạt một tiếng.
Châu Minh chật vật trở ra lại đúng lúc chạm mặt hai người họ.
“Người anh em, cậu cũng đến tham dự hội tuyên truyền sao?”
“Hai người có giấy mời không? Bọn họ chỉ nhận giấy mời không nhận người, đúng là quá đáng”.
“Lắm lời!”
Anh chỉ hừ lạnh một tiếng đã dọa ông ta giật bắn người chạy ra thật xa.
Một chiếc xe hơi Maserati màu đỏ đỗ lại trước cổng khách sạn.
Cửa xe còn chưa được mở ra đã thấy một chàng trai trẻ mặt vest màu hồng nhảy ra ngoài.
Kiêu căng ném chiếc chìa khóa trong tay cho nhân viên.
Ánh mắt lơ đễnh chợt liếc qua Lưu Tiểu Nguyệt.
Anh ta kéo kính râm xuống, hai mắt sáng bừng nhìn chằm chằm vào cô, hé miệng hô lên.
“Tiểu Nguyệt, lâu rồi không gặp”.
Cô vừa nhìn thấy đối phương đã vô thức nắm chặt tay Trần Thiên Hạo.
“Mới mấy năm không gặp, cậu còn xinh đẹp hơn cả lúc trước”.
Anh ta vừa liến thoắng vừa chạy tới trước mặt hai người họ.
“Tôi nghe nói bây giờ cậu là chủ nhà họ Lưu hả?”
“Đúng là không đơn giản chút nào.

Cô bé mít ướt ngày trước bây giờ đã trở thành chủ nhân của cả một gia tộc rồi, lợi hại quá đấy.

Tôi nghe nói là chồng chưa cưới từng vào quân ngũ của cậu ra mặt giúp cậu phải không?”
“Nhưng mà không biết cậu có biết về các khoản nợ hiện tại của nhà họ Lưu không nhỉ? Nhà cậu đang nợ nhà họ Lý chúng tôi mười tỷ đấy, ba tháng nữa là đến hạn trả nợ rồi”.
Anh ta ung dung đút tay vào túi quần, mồm miệng nhanh nhảu nói không ngừng.
Ánh mắt của anh ta liếc tới cánh tay đang bị Lưu Tiểu Nguyệt nắm lấy của Trần Thiên Hạo.
Sắc mặt tức thì trở nên u ám.
“Không lẽ đây chính là chồng chưa cưới của cậu sao hả? Bề ngoài cũng được đấy, chỉ là không biết bên trong thế nào.

Tiểu Nguyệt, cậu không hiểu đàn ông đâu, có đôi khi dáng người bên ngoài khác xa một trời một vực với khả năng sinh lý đấy”.
Nói xong, anh ta nở nụ cười xấu xa.
“Lý Kiệt, nhà họ Lưu chúng tôi nợ nhà cậu bao nhiêu tiền thì đến kỳ chúng tôi sẽ trả.


Không còn chuyện gì khác thì thôi, tôi không muốn nói chuyện với cậu”, Lưu Tiểu Nguyệt bực dọc lên tiếng.
Cái gã Lý Kiệt này từ thời cấp ba đã quấn lấy cô liên tục làm phiền.
Về sau anh ta đi du học, cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta từ lâu.
Không ngờ ngày hôm nay lại chạm mặt nhau ở đây.
“Tiểu Nguyệt, cậu vừa lên làm chủ gia tộc đã phải đối mặt với một khoản nợ khổng lồ như vậy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó khăn.

Báo cho cậu một tin tốt, bây giờ tôi là tổng giám đốc quản lý tài chính của nhà họ Lý.

Chỉ cần cậu hứa tối nay ở cùng tôi, tôi sẽ cân nhắc gia hạn cho cậu thêm một tháng”.
Anh ta không thèm để ý đến Trần Thiên Hạo, ngang nhiên chạm vào cằm của Lưu Tiểu Nguyệt.
Châu Minh đứng bên cạnh quan sát nãy giờ không nhịn được cười che mắt lại.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai thanh thúy đột nhiên vang lên.
Cánh nhà báo đều sững sờ, nhao nhao nhìn sang.
Bọn họ vốn đang tập trung tinh thần đưa tin về mảng kinh doanh.
Nhưng khi thấy cảnh tương này, tất cả đều đồng loạt đổi hướng sang thu thập scandal bên lề trong giới kinh doanh.
“Mày, sao mày dám đánh tao?”, Lý Kiệt bụm mặt, hung hãn quát tháo.
“Cút!”
Chỉ một câu nói đã toát ra khí thế mạnh mẽ của anh.
Tim Lý Kiệt đập thình thịch.
Nhưng mà anh ta là cậu chủ nhà họ Lý, một trong bốn gia tộc hàng đầu của Nam Thành.

Chưa bao giờ anh ta phải chịu sự sỉ nhục lớn như vậy.
Anh ta quay ngoắt sang, định ra tay đánh người.
Trần Thiên Hạo tỏ vẻ ghét bỏ.
Thờ ơ đá một cú vào giữa ngực anh ta, khiến anh ta bị bắn ra xa mười mấy mét, phun ra máu tươi.
Cả người Lý Kiệt lăn lộn trên mặt đất, hồi lâu cũng không thể đứng dậy nổi.
Thấy thế, tất cả mọi người đang chứng kiến đều sợ ngây người..

Bình Luận (0)
Comment