Đông Hoang Thần Vương

Chương 320

Chương 320

Dứt lời, Trần Thiên Hạo bèn nhắm mắt lại.

Sau khi trở về, anh đã thông báo cho Tiền Cẩm Lâm chuyện nhóc 13 đi học, tất nhiên cũng đã quyết định sau này Hoa Nhụy sẽ phụ trách việc đưa đón nhóc 13 đến trường.

Tiền Cẩm Lâm cực kỳ không bằng lòng, nói thật là cô ta không muốn người phụ nữ này xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Nhưng Trần Thiên Hạo đã nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh như vậy, Tiền Cẩm Lâm cũng chẳng dám phản bác, đành ngoan ngoãn nghe theo.

Trước khi đi, Trần Thiên Hạo đã để ô tô của mình lại.

“Về sau, cô cứ lái chiếc xe này để đưa đón nhóc 13. Chờ đến khi nhóc 13 tốt nghiệp thì xe này dành tặng cô”.

Hoa Nhụy há hốc miệng, vẻ khó tin. Chiếc ô tô sang trọng có giá hàng chục triệu này sẽ do cô ta cầm lái ư?

Chỉ trong tích tắc, món sính lễ cả triệu tệ kia chẳng cần nhắc đến nữa.

Cuộc sống của người lắm tiền quả là khó hiểu mà.

Nam Thành.

Trần Thiên Hạo về đến nhà ở Nam Thành, đại viện nhà họ Trần.

Thanh Long và Chu Tước đứng bên cạnh, bắt đầu báo cáo tin tức về người bí ẩn mà họ đã điều tra mấy ngày vừa qua cho Trần Thiên Hạo.

Thanh Long nói.

“Thưa vương, sau khi điều tra cả con đường trong mấy ngày qua, chúng tôi đã tìm được một vài nhân chứng. Theo trí nhớ của họ, cuối cùng người đó đã đến một nhà xưởng bỏ hoang ở thành Đông”.

“Xưởng bỏ hoang?”

Trần Thiên Hạo ngây người.

Chu Tước bèn tiếp lời.

“Thuộc hạ đã đến xưởng bỏ hoang ấy rồi, xem ra thường có người ra vào nơi đó lắm, nhưng không tìm được chính xác địa điểm ẩn náu của đối phương. Có lẽ có căn phòng bí mật nào đó trong nhà xưởng”.

“Phòng bí mật à…”

Trần Thiên Hạo lặng lẽ trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến Ám Dạ, và Kẻ Ác.

Anh xoay người đi vào tầng hầm. Đôi mắt, cánh tay và bàn tay của Kẻ Ác đều được quấn băng, đôi tai vừa nghe thấy tiếng động đã khẽ rung lên, hắn lập tức quỳ xuống sàn.

“Chủ nhân”.

Gương mặt Trần Thiên Hạo lộ vẻ ngạc nhiên.

“Đứng dậy đi”.

Kẻ Ác đứng dậy, đứng ở bên cạnh với bộ dạng thấp thỏm, hơi ngẩng đầu lên.

“Cậu có thể tìm được phòng bí mật ở các căn cứ của Ám Dạ hay không?”

“Chỉ cần tìm được địa điểm, tôi có thể thử ạ”, Kẻ Ác đáp.

“Tốt. Tối nay, cậu cùng tôi đi một chuyến đến thành Đông”.

“Kẻ Ác, đừng từ bỏ bản thân”, Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ lên vai hắn, nghiêm túc nói.

Đôi mắt của Kẻ Ác đã mù loà. Hắn cảm thấy mình đã biến thành một kẻ vô dụng, e là không thể tiếp tục ở cạnh Trần Thiên Hạo nữa.

Bình Luận (0)
Comment