Đông Hoang Thần Vương

Chương 359

Chương 359

Sau khi tắt bộ đàm đi, giọng điệu của Ngô Khánh lại trở nên cực kỳ cung kính.

“Xin anh chờ một lát, để tôi đi lấy rượu cho anh”.

Anh ta cúi đầu lấy lòng rồi tức tốc chạy đi. Nhân viên phục vụ bị anh ta đạp ngã vừa mới bò dậy lại bị anh ta giẫm lên.

Thế là nhân viên phục vụ lại nằm bẹp dí dưới sàn nhà.

“Mẹ nó, bị mù à? Dám cản đường ông đây”.

Ngô Khánh đạp lên người anh ta một cái.

Mễ Đại Bảo thực sự bị dọa sợ hết hồn, không ngờ hôm nay lại tự đào mồ chôn mình.

Gã đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, giọng điệu cầu khẩn van nài.

“Anh Trần, tôi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn. Xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này. Hôm nay tôi sẽ thanh toán hết bữa ăn này cho anh”.

“Tha cho anh?”

“Vừa nãy lúc anh đánh cược với tôi, anh có nghĩ tới sẽ tha cho tôi không?”

Anh chỉ lạnh lùng đáp trả một tiếng.

“Anh Trần, tôi thực sự biết sai rồi. Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, anh bảo tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được. Không thì để tôi bồi thường cho anh, muốn bao nhiêu tiền cứ nói”.

“Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh ăn phân”.

Anh trừng mắt nhìn chằm chằm gã.

“Ăn phân…”

Mễ Đại Bảo chìm vào nỗi tuyệt vọng tột độ. Nói thật lòng, gã cũng không phải loại người cứng rắn gì. Bây giờ chỉ cần không phải ăn phân, bảo gã quỳ xuống dập đầu lạy đối phương cũng được.

Bịch bịch. Nghĩ sao làm vậy, gã lập tức quỳ rạp xuống.

“Anh Trần, tôi dập đầu tạ tội với anh. Xin anh hãy tha cho tôi một lần này thôi”.

“Ông nội, tôi gọi anh là ông nội được không?”

“Ông nội, tha cho cháu đi mà. Cháu thực sự không ăn nổi phân đâu”.

“Đồ vô dụng, cút!”

Trần Thiên Hạo đá gã bay ngược ra ngoài. Gã tranh thủ cơ hội chạy trối chết.

Cô nàng được gã dẫn đi theo cũng không dám ở lại, vội vàng cong mông đuổi theo.

Không chỉ Mễ Đại Bảo, đến cả Tiêu Mị Mị cũng cảm thấy hơi sợ hãi. Cô ta không tài nào nhìn thấu được anh.

“Thiên Hạo, có chuyện này tôi không biết có nên hỏi hay không. Nhưng mà tôi không chịu được tò mò”.

“Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Cô ta lấy hết can đảm nói ra lời.

Anh đột nhiên thấp giọng thì thầm.

“Tôi biết cậu rất tò mò. Thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy năm trước khi tôi đi lính từng ăn cơm ở đây với sếp. Lúc đó tôi là người phụ trách sắp xếp lịch trình cho sếp nên quản lý ở đây nhận ra tôi”.

“À, thì ra là vậy”.

Tiêu Mị Mị như vỡ lẽ ra được.

Bình Luận (0)
Comment