Đông Hoang Thần Vương

Chương 42


Tưởng Đại Vi thờ ơ nhìn Lưu Bá Thiên.
"Tôi phải làm thế nào còn cần ông dạy sao?"
Lưu Bá Thiên bực tức, nhưng chẳng dám nói gì.
Cùng lúc đó, trong lòng thầm nhớ đến lời nhân viên nói.

Nhà họ Lưu chỉ công nhận mình Lưu Tiểu Nguyệt.
Chẳng nhẽ Trần Thiên Hạo thực sự có quan hệ với Tưởng Đại Vi sao.
Nghĩ đến đây, lão ta có hơi bất an.
"Lưu gia chủ, người anh em Trần, không dọa hai vị chứ".
Lưu Tiểu Nguyệt gật đầu.
Quay đầu nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng không nói gì.
Cô càng ngày càng hoài nghi thân phận thật sự của anh.
"Ban nãy ông muốn tìm tôi?", Tưởng Đại Vi nhìn Lưu Bá Thiên.
"Lão đây năm mươi năm trước từng là quân chiến đấu, dành được không ít huân chương chiến đấu hạng một.

Bây giờ tôi có hai yêu cầu", Lưu Bá Thiên vừa nói vừa ưỡn thẳng lưng.
"Hóa ra là tiền bối, có chuyện gì ông cứ nói".
Giọng điệu của Tưởng Đại Vi dịu hơn nhiều.
"Thứ nhất, tôi muốn kiện tên Trần Thiên Hạo này, dám đánh trưởng bối có chiến công ở địa bàn của quân Đông Hoang, tôi hy vọng mấy người sẽ xử lý".
"Thứ hai, tôi muốn đại diện cho nhà họ Lưu tham gia đấu giá.

Dựa theo tư cách của tôi chắc không có vấn đề gì chứ nhỉ".
Lưu Bá Thiên mang theo khí thế uy nghiêm, gằn từng chữ một.
Kiện Vương của tôi?
Tưởng Đại Vi cố nhịn không lao đến chỗ lão ta.
Anh ta lắc đầu.
"E rằng tôi không thực hiện được yêu cầu nào của ông rồi".
"Tại sao"?", Lưu Bá Thiên trợn trừng mắt.
"Thứ nhất, ai nhìn thấy Trần Thiên Hạo đánh ông? Đứng ra để tôi xem nào".

Tưởng Đại Vi nhìn hai nhân viên kia.
Hai người kia vội vàng lắc đầu.
Lưu Phong ôm bộ mặt sưng vù.
"Tôi, tôi có thể làm chứng".
"Anh? Anh có quan hệ gì với ông đây", Tưởng Đại Vi chỉ vào Lưu Bá Thiên mà hỏi.
"Ông ấy là ông nội tôi".
"Trên pháp luật, quan hệ bạn bè người thân không thể đứng ra làm chứng.

Vậy nên tôi không thể hoàn thành yêu cầu này".
Mặt Lưu Bá Thiên đỏ ửng lên.
Lão ta tức đến mức run người.
"Nhưng, hắn đánh cháu tôi".
"Cháu ông? Cậu ta cũng là tiền bối có công sao?"
Tưởng Đại Vi híp mắt nhìn Lưu Phong.
"Không phải".
"Vậy tôi không có bổn phận quản chuyện này, hai người có thể tự thương lượng với nhau, hoặc là cho người báo án", Tưởng Đại Vi duỗi hai tay ra nói.
Rõ ràng.
Tưởng Đại Vi đang đứng về phe Trần Thiên Hạo.
Lưu Bá Thiên không phục.
"Vậy tại sao cậu từ chối yêu cầu thứ hai của tôi".
"Tôi không biết nhân viên đã nói gì với ông, nhà họ Lưu, tôi chỉ công nhận Lưu Tiểu Nguyệt".
"Nếu như ông muốn xin vào buổi đấu gia theo tư cách cá nhân.

Tôi có thể cho ông cơ hội.

Nhưng đại diện cho nhà họ Lưu thì không được".
"Gia nghiệp của nhà họ Lưu là do tôi khổ cực tích lũy được, tại sao tôi không thể đại diện cho nhà họ Lưu", Lưu Bá Thiên tức giận nói.
Tưởng Đại Vi bắt nạt người ta quá đáng.
Chẳng hề giống một thống lĩnh quân đội chân chính.

"Chúng tôi không quản được chuyện nhà họ Lưu các người, chúng tôi chỉ nhận gia chủ.

Nếu như không có chuyện gì khác mời mấy người rời khỏi đây".
Tưởng Đại Vi trầm mặt nói.
Rồi đánh mắt với bảo vệ.
Họ tiến lên đuổi hai người Lưu Phong và Lưu Bá Thiên đi.
Lưu Bá Thiên nghiến răng nghiến lợi.
"Hay lắm, cái lũ cá mè một lứa các người bắt nạt tôi, chỗ này không có lý lẽ, vậy tôi sẽ đi tìm chỗ nào có lý lẽ".
Lưu Bá Thiên tức giận rời đi.
"Ông nội, ông chờ cháu với".
Lưu Phong ôm mặt đuổi theo.
Từ sau khi quay về từ ngân hàng Đế Phong.
Trần Thiên Hạo vốn muốn đưa Lưu Tiểu Nguyệt về nhà họ Lưu, tuy nhiên nhiều ngày không gặp bà Trần, cô bảo muốn quay về đại viện nhà họ Trần thăm bà Trần.
Cuối cùng hai người quay lại đại viện nhà họ Trần.
Bà Trần nhiều ngày không gặp Lưu Tiểu Nguyệt, vô cùng nhớ cô.
Bà thầm hiểu tính cách của Lưu Bá Thiên, nghĩ đến Lưu Tiểu Nguyệt dù là gia chủ, nhưng chắc cũng không thuận lợi.
Hai người đi vào phòng kể lại mọi chuyện.
Vào lúc Lưu Tiểu Nguyệt và bà Trần khó khăn nhất, họ đã sống dựa vào nhau năm năm trời.
Tình cảm đó chẳng kém gì Trần Thiên Hạo.
"Tiểu Nguyệt, có việc này mẹ luôn cảm thấy vướng mắc, nếu như con gả qua đây, vậy nhà họ Lưu phải xử lý thế nào".
Bà Trần nắm chặt tay Lưu Tiểu Nguyệt, lo lắng hỏi cô.
"Đương nhiên là giao cho bố con rồi, ông ấy vốn cũng điều hành nhà họ Lưu 20 năm, chỉ là lúc trước không được làm chủ.

Con tin với năng lực của ông ấy, chắc sẽ có thể vận hành được nhà họ Lưu".
Lưu Tiểu Nguyệt cười nói.
"Vậy thì được.


Có điều, nếu như muốn hợp nhất hai nhà cũng là chuyện không tồi.

Dù sao trong lòng mẹ con vừa là con gái vừa là con dâu của mẹ.

Nếu như hợp nhất hai nhà, có Thiên Hạo giúp đỡ sẽ tiện quản lý hơn".
"Con cũng không có ý kiến gì, chỉ người của hai gia tộc chắc sẽ khó thương lượng".
Lưu Tiểu Nguyệt cũng không nói dối.
Dựa theo tình hình phát triển lúc trước của Trần Thiên Hạo, nhà họ Trần vượt ra Nam Thành cũng là chuyện sớm muộn.
Nếu như nhà họ Lưu có thể cùng phát triển với nhà họ Trần thì tương lai nhất định rất tốt.
Chỉ sợ nhà họ Lưu không hài lòng, trước mặt không dám nói gì nhưng sau lưng sẽ thầm khó chịu!
Đương nhiên cô cũng chẳng quan tâm mấy chuyện này.
Cô chỉ muốn làm một người vợ hiền dâu đảm, có thể cùng sống những tháng ngày hạnh phúc bên Trần Thiên Hạo là được.
Trần Thiên Hạo thấy hai người nói cười, trong lòng chợt cảm thấy thoải mái khó tả.
Giống như mục đích mình quay về lần này.
Đã hoàn thành.
Anh có thể yên tâm đi bất kỳ nơi nào rồi!
Đương nhiên đây chỉ là tức cảnh sinh tình mà thôi.
Sau này e rằng còn phải trả qua rất nhiều chuyện nữa.
"Ôi, suýt nữa quên mất một chuyện".
Trần Thiên Hạo vỗ trán mình.
Anh quay người đi vào ga ra.
Hôm nay là ngày Tiền Cẩm Lâm xuất viện.
Tiền Cẩm Lâm bị đánh ở ngân hàng Đế phong, cơ thể không gặp phải vấn đề gì lớn.
Chỉ là chấn động não nhẹ và cơ thể bị xây xát.
Sau khi đi đến bệnh viện.
Tiền Cẩm Lâm đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Trần Thiên Hạo đến cô ta cũng không quá bất ngờ, chẳng thể hiện gì cả.
Trần Thiên Hạo đã xử lý xong tất cả.
Tiền Cẩm Lâm nói.
"Đưa tôi đến cô nhi viện, với lại cho tôi tiền".
Trần Thiên Hạo không hỏi gì.
Trên đường đi, cô ta còn mua rất nhiều quần áo trẻ em, cộng với đồ ăn vặt, ba lô, ...
Sau đó nhét kín cốp sau rồi đi đến cô nhi viện.
Trần Thiên Hạo không xuống xe.

Anh nhìn qua cửa kính xe, nhìn thấy ở cô nhi viện có mười mấy đứa trẻ mặc quần áo vá chằng vá đụp.
Chúng đang đứng trên cổng, mở to đôi mắt sáng lấp lánh, hưng phấn nhảy cẫng lên.
"Chị Tiền đến rồi, chị Tiền đến rồi".
"Chị Tiền, mấy ngày nay chị đi đâu vậy, sao bây giờ chị mới đến vậy".
Vẻ mặt của đám nhỏ vô cùng vui vẻ, nhớ nhung nôn nóng, nước mắt sắp rớt xuống đến nơi.
"Chị có chút việc phải ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền đến thăm bọn em".
"Bọn em đoán xem hôm nay chị mang quà gì cho tụi em".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười thần bí.
Mấy đứa trẻ nhảy cẫng lên hét lớn.
"Cặp sách!"
"Đồ ăn vặt!"
"Quần áo mới!"
"Oa, mấy đứa thông minh quá, đoán đúng hết rồi".
Tiền Cẩm Lâm mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền lộ ra, dưới ánh mặt trời trông như hai viên đá quý vô giá, sáng chói.
Nụ cười của cô ta vô cùng xán lạn!
Vẻ mặt bị che phủ bởi thù hận khi xưa nay như đắm chìm trong ánh sáng hạnh phúc.
Trần Thiên Hạo nghiêng đầu nhìn, chẳng biết tại sao, trong lòng chợt nảy sinh tình cảm phức tạp với Tiền Cẩm Lâm.
Không liên quan đến thân phận quân Nam Cương của cô ta, cũng không phải tính tình chẳng quan tâm đến ai của cô ta.
Vẻ dịu dàng của cô ta như tấn công vào trái tim anh.
Bọn trẻ tung tăng hoan hô, viện trưởng cũng nghe tin chạy tới.
Thấy Tiền Cẩm Lâm liền mỉm cười chào hỏi.
"Cẩm Lâm, mấy ngày nay cháu không tới, mấy đứa nhớ cháu lắm, Thiên Thiên còn đòi chú gọi điện cho cháu".
"Sau này mấy đứa muốn thì chú cứ gọi điện cho cháu", Tiền Cẩm Lâm cười nói.
Viện trưởng mở cửa.
Mấy đứa trẻ liền chạy vọt ra.
Tiền Cẩm Lâm bị bọn chúng vây quanh, chúng như mấy đứa bé ăn mày, sờ tới sờ lui trên người cô ta, nhưng cô ta chẳng hề khó chịu.
Tiền Cẩm Lâm đi đến trước xe.
Nhìn Trần Thiên Hạo, vẻ mặt trầm mặc hơn chút.
"Mở cốp sau ra".
Cô ta lạnh lùng nói với Trần Thiên Hạo, nhưng sau đó lại vui vẻ nói với tụi trẻ.
"Mấy đứa, đã đến lúc chứng kiến kỳ tích rồi".
Cốp sau từ từ mở ra..

Bình Luận (0)
Comment