Đông Hoang Thần Vương

Chương 60


Cả người Lão Quỷ run nhè nhẹ.

Lão ta như có cảm ứng, hai mắt hơi nheo lại.

Giọng nói tràn đầy kinh hãi.

“Kẻ Ác, cậu… thật sự muốn làm vậy sao?”
Kẻ Ác không nói năng gì, chỉ gật đầu đáp lại.

Lão Quỷ trầm ngâm hồi lâu mới chịu gật đầu đồng ý.

“Được!”
“Nếu cậu đã có tính toán của riêng mình thì tôi cũng không còn gì để nói”.

“Hy vọng cậu thật sự có cơ hội thành công.

Nếu được như vậy, cho dù tôi có phải bỏ mạng nơi suối vàng cũng sẽ thấy vui mừng thay cho cậu”.

Dứt lời.

Lão ta rút ra một tấm lệnh bài màu đen từ trong ngực mình đưa cho Kẻ Ác.

“Ám Dạ chỉ nhận vật không nhận người, chỉ được liên hệ từ một phía.

Cậu hãy cầm lấy mật lệnh này”.

Sau đó, lão ta nhấc cái chân giả của mình lên, tập tễnh bước đi về phía nơi xa.

“Tôi vẫn luôn muốn được đi ngắm biển…”
“Roẹt!”
Lưỡi dao lạnh lẽo như lưỡi hái tử thần xẹt qua cổ Lão Quỷ chỉ trong nháy mắt.

Cơ thể của lão ta khẽ run lên.

Máu tươi bắn tung tóe.

Lão ta ngã lăn ra đất, co giật vài cái.

Trên mặt nở nụ cười xán lạn lâu rồi mới xuất hiện.

Trước giờ muốn liên lạc với lão ta, chưa từng có một địa điểm cố định nào.

Cho nên Kẻ Ác cũng không tìm được thứ gì có giá trị trên người lão ta.

May mà lão ta chịu đưa mật lệnh cho hắn.

Nhờ vậy, hắn sẽ trở thành người liên hệ của Ám Dạ tại Nam Thành.

Thật ra hắn biết rất rõ.

Kể cả Lão Quỷ cũng không hề biết được tình hình thực tế của Ám Dạ.


Chỉ nhận liên hệ từ một phía, một khi có nhiệm vụ sẽ thông báo bất kỳ lúc nào.

Hơn nữa, bọn họ còn có một cách liên lạc vô cùng đặc biệt.

Lão Quỷ!
Toàn bộ những người phụ trách việc liên lạc đều được gọi là Lão Quỷ.

Điều này lại càng tăng thêm sự phức tạp của Ám Dạ.

Nếu như ban đầu đi theo Trần Thiên Hạo chỉ là một sự lựa chọn của hắn.

Thì giờ đây, hắn đã không còn đường lui nữa.

So với làm việc cho Ám Dạ, suốt ngày chỉ biết chém chém giết giết.

Khiến hắn thường xuyên gặp ác mộng, nhưng cũng càng khiến hắn khát vọng tìm hiểu cặn kẽ.

Thế nhưng, hắn cần sự trợ giúp từ một thế lực hùng mạnh khác ở bên ngoài.

Và hắn đã chọn Trần Thiên Hạo.

“Thành Đông!”
Kẻ Ác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đang hửng sáng.

Dứt khoát di chuyển về phía thành Đông.

Ngày hôm sau.

Chính là lễ khởi công xây dựng nhà của chiến thần.

Nhà họ Trần và nhà họ Lưu trúng thầu xây dựng đã điều động vô số máy móc cỡ lớn và đội ngũ công nhân đông đảo đến công trường.

Dựa theo quy hoạch có sẵn.

Trên mặt đất rộng hơn mười nghìn mét vuông ấy không cần xây dựng các công trình kiến trúc quá mức hoa lệ hay các dãy nhà cao tầng.

Tất cả đều được thiết kế theo tiêu chuẩn của công viên.

Nhà tứ hợp viện.

Để tạo nên ngôi nhà ấm cúng cho các cựu binh giải ngũ sinh sống thoải mãi.

Tất nhiên, những cựu binh này đã quen với khổ cực, không cần tới biệt thự sang chảnh gì.

Một gian nhà mấy chục mét vuông đã đủ cho một người ở rồi.

Cùng với đủ các loại công trình giải trí, muốn gì cũng có.

Trần Thiên Hạo dùng thân phận là người phụ trách của nhà họ Trần, tự mình giám sát việc xây dựng nhà của chiến thần.

Cố gắng hoàn thành tất cả thật hoàn hảo.

“Ầm ầm ầm!”

Tiếng máy móc xình xịch báo hiệu bắt đầu khởi công.

Mặt đất đã được dọn cỏ sạch sẽ, nền móng cũng được xây dựng vững chắc.

Bắt đầu tiến vào công cuộc xây dựng chính.

“Vương đừng lo, có thuộc hạ giám sát ở đây là được rồi”.

Thanh Long đứng sau lưng anh khẽ lên tiếng đề nghị.

Trần Thiên Hạo không thèm đáp lại, chỉ cau mày chăm chú theo dõi từng sự thay đổi bé nhỏ trên mặt đất bằng kia.

Khóe mắt hơi đỏ lên.

Đối với anh mà nói, việc này cực kỳ ý nghĩa.

“Reng reng reng!”
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại réo lên inh ỏi.

Anh mở điện thoại ra xem thử.

Thấy người gọi tới là Chu Tước.

“Nói đi!”
“Vương, xảy ra chuyện rồi”, giọng nói của Chu Tước ở đầu dây bên kia có chút khó nhọc.

“Tiền Cẩm Lâm đã bị bắt đi”.

“Cái gì?”
Trong lòng anh lập tức dậy sóng.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nửa đêm tôi đến công trường nhà họ Triệu thám thính tình hình, phát hiện cô Tiền bị bắt đi.

Tôi đã cố gắng cứu người nhưng không thành”.

“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Giọng nói của anh trở nên run rẩy.

Không biết từ bao giờ, vị trí của Tiền Cẩm Lâm trong lòng anh đã quan trọng không gì sánh được.

“Tôi…”
“Bịch!”
Bỗng có tiếng tạp âm truyền tới.

Ngay sau đó, điện thoại bị người ta phá nát, kêu rè rè vài tiếng rồi hoàn toàn mất tín hiệu.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo tối sầm lại, lạnh lùng như băng giá.

“Thanh Long, đến công trường nhà họ Triệu ở thành Đông ngay”.


Tại công trường khai thác của nhà họ Triệu ở thành Đông.

Tiếng máy móc hoạt động kêu ầm ầm đinh tai nhức óc.

Tảng đá đang bị máy móc đập vỡ ra từng chút một.

Triệu Lộ Bình ngồi trong phòng nghỉ tạm được dựng bằng nhôm.

Trước mặt hắn ta…
Là Tiền Cẩm Lâm bị trói chặt cả người và Chu Tước.

Lúc này, trên đỉnh đầu Chu Tước be bét máu, vết máu đông lại dần kết vảy.

Cả gương mặt của cô ấy cũng đầy những vết máu dữ tợn.

“Rốt cuộc hai đứa chúng mày là người của ai? Mau khai ra cho tao!”
Tiền Cẩm Lâm trợn mắt nhìn hắn ta, lúm đồng tiền hơi nhăn lại.

Cô ta hừ lạnh một tiếng.

“Đợi một lát nữa mày sẽ biết thôi”.

“Còn dám mạnh miệng hả?”
“Bốp!”
Tiền Cẩm Lâm ăn trọn một cú tát trời giáng.

Thoáng chốc trên mặt cô ta hiện ra vết bàn tay đỏ lừ.

Triệu Lộ Bình lại nhìn sang Chu Tước.

Mặt hắn ta đen sì, tràn ngập vẻ nghi hoặc.

Giọng nói lạnh lùng của hắn ta vang lên.

“Mày vừa gọi điện thoại cho ai?”
Chu Tước vẫn cúi gằm đầu xuống, không nói nửa lời.

“Bịch!”
Triệu Lộ Bình giận dữ đạp vào miệng cô ấy.

“Mày còn cứng đầu nữa hả?”
Hắn ta lấy một miếng sắt điên cuồng quất vào miệng Chu Tước.

“Bốp bốp bốp!”
Máu bắn tung tóe, khóe môi cô ấy bị đánh nát.

Khắp căn phòng đều bị dính đầy vết máu bắn ra.

Chu Tước vẫn quật cường không lên tiếng.

Ánh mắt đỏ lử nhìn chằm chằm Triệu Lộ Bình không chớp mắt.

“Được lắm, mày cứng đấy!”
Thấy thế, hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Nếu không phải cô ấy muốn cứu Tiền Cẩm Lâm, hắn ta không thể nào tóm được cô ấy.

Thực lực của cô ấy rất mạnh.

Chỉ có điều giờ phút này, cô ấy đã bị khống chế.


Ánh mắt bén nhọn kia khiến hắn ta rất khó chịu.

Hắn ta lôi ra mấy cây đinh sắt, tàn nhẫn đâm vào hai mí mắt của Chu Tước.

Khiến cô ấy không thể nhắm mắt lại, cũng không cách nào chớp mắt được.

Cơn đau mãnh liệt khiến cô ấy không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Toàn thân run lẩy bẩy.

Hàm răng cắn chặt.

“Tao thề sẽ khiến mày phải quỳ xuống cầu xin tao”.

“Xin tao cho mày được chết!”
“Bản thân mày còn chả giữ nổi cái mạng quèn mà còn có bản lĩnh dọa nạt tao à?”
Triệu Lộ Bình cười khinh khỉnh.

Quay ra ngoài vẫy tay ra hiệu.

“Đưa chúng nó đến chỗ máy khai thác”.

“Ném vào trong hầm mỏ, băm chúng nó thành thịt nát cho tao”.

Sau khi ra lệnh, hắn ta lại nghĩ tới cuộc gọi vừa rồi của Chu Tước cùng với câu nói cuối cùng của cô ấy.

Trong lòng thoáng thấy bất an.

Hắn ta bèn gọi một cuộc điện thoại.

“Lão Quỷ, gọi mấy tên sát thủ đến khu công nghiệp thành Đông cho tôi”.

Cùng lúc đó.

Trên mật lệnh Kẻ Ác đang nắm giữ truyền tới một tin tức.

Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai hắn.

“Lão Quỷ, gọi mấy tên sát thủ đến khu công nghiệp thành Đông cho tôi”.

Hắn cất giọng trả lời.

“Nhiệm vụ trước thất bại, sát thủ đã bị tiêu diệt hết”.

“Tôi sẽ gọi sát thủ mới đến, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ có mặt”.

Sau khi nói xong mật lệnh, máy truyền tin tức thì im bặt.

Bên trong phòng nghỉ dựng tạm ở khu công nghiệp thành Đông.

Không gian xung quanh bị tiếng máy móc chạy ầm ầm nhấn chìm.

Một hố đất khổng lồ hiện ra trước mắt.

Mấy thằng đàn em của Triệu Lộ Bình lôi xềnh xệch Chu Tước cả người đẫm máu và Tiền Cẩm Lâm đến bên miệng hố.

“Tắt máy đi đã!”
Nhận được mệnh lệnh, máy móc lập tức ngừng hoạt động
Thằng đàn em nhe răng nở nụ cười xấu xa, dùng sức đẩy Chu Tước ngã vào hố đất..

Bình Luận (0)
Comment